Trong mơ mơ màng màng.
Vương Đông Quân mơ thấy, trong mơ mình ăn mặc rất phong phanh, đi trong đêm tối rét lạnh.
Không biết đi được bao lâu, anh vừa lạnh vừa mệt mỏi.
Ngay khi sắp không kiên trì được nữa, anh gặp được một cái giường.
Trên giường có chăn bông rất lớn, trong lòng Vương Đông Quân vui mừng khôn xiết, không chút nghĩ ngợi chui vào chăn bên trong.
Rất ấm, rất mềm, rất dễ chịu.
Khi anh nhắm mắt đắp chăn ngủ say thì...
Bốp.
Một cái tát đột nhiên xuất hiện.
Vương Đông Quân giật mình tỉnh lại.
Anh mở to mắt, đập vào mắt là Hạ Niệm Chân ngồi ở trên giường bệnh, mắt hạnh nhìn anh hằm hằm.
Vương Đông Quân bị cái tát này của cô làm tỉnh lại khỏi cơn mơ.
"Vương Đông Quân.
Anh thật lưu manh, tôi không ngờ anh lại là loại người này..."
Hạ Niệm Chân uất ức nói.
"Anh..."
Vương Đông Quân khó hiểu.
Đang yên đang lành tự nhiên tát anh làm gì?
Nhưng mà khi anh cúi đầu xem xét, không khỏi trợn mắt.
Chẳng biết mình nằm trên giường bệnh từ lúc nào.
.
Bảo sao lại ấm như vậy.
Trong đầu cấp tốc nhảy số.
Lúc này mới loáng thoáng nhớ lại, nhất định là tối hôm qua điều hòa trong phòng bệnh mở nhiệt độ hơi thấp.
Trong mơ màng, mình không cẩn thận vô thức chui vào trong chăn của Hạ Niệm Chân.
Về phần, rốt cuộc mình có làm hành động nào quá giới hạn hay không?
Thì anh không biết...
Lúc này, Hạ Niệm Chân mang vẻ mặt uất ức và phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Đông Quân, hốc mắt ửng đỏ.
Từ khi kết hôn đến nay, hai người bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nhau lần nào.
Bởi vì cô yêu cầu, không cho phép Vương Đông Quân làm bậy.
Ba năm qua, Vương Đông Quân cũng luôn rất biết thân biết phận, chưa làm chuyện nào quá đang.
Không ngờ, hôm nay lại lợi dụng lúc cô ốm yếu.
Thật sự làm cô quá thất vọng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Niệm Chân, trong lòng Vương Đông Quân căng thẳng.
Anh vội vàng giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Không phải anh cố ý lợi dụng sàm sỡ cô, mà là hành vi vô thức của mình.
Đồng thời anh còn chân thành nói lời xin lỗi với Hạ Niệm Chân.
Cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Nghe anh giải thích xong, Hạ Niệm Chân trầm tư.
Vương Đông Quân giải thích cũng rất hợp lý, không giống như là đang nói láo.
Ngẫm lại cũng đúng, nếu anh là loại cầm thú kia thì ba năm kết hôn, anh đã ra tay từ sớm rồi, cũng không cần phải đợi đến lúc này.
Có lẽ cô hiểu lầm anh thật rồi.
Nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Niệm Chân không khỏi đỏ ửng vì xấu hổ.
Nhưng tính cách cô có chút kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không chủ động xin lỗi Vương Đông Quân.
Cô khẽ hừ một tiếng: "Lần này tạm tha cho anh, nếu để cho tôi bắt được anh có suy nghĩ không đứng đắn một lần nữa thì anh không có kết cục tốt đâu."
"Xin nghe lời dặn dò của bà xã."
Vương Đông Quân cúi đầu nói, như trút được gánh nặng.
Hạ Niệm Chân giận dữ, đôi bàn tay trắng như phấn đấm vào ngực Vương Đông Quân: "Không đàng hoàng."
Vương Đông Quân cười ha ha.
Anh càng nhận ra, quan hệ giữa mình và Hạ Niệm Chân gần đây càng ngày càng thân thiết, rốt cục cũng có chút dáng vẻ của đôi vợ chồng bình thường.
"Được, nói chút chuyện chính nào."
Vẻ mặt của Hạ Niệm Chân trở nên nghiêm túc: "Tối hôm qua, sau khi tôi tụt huyết áp té xỉu, sao anh có thể đưa tôi đi khỏi tay Đình Lân vậy? Bọn họ không làm gì anh chứ?"
"Vợ ơi, em đừng lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi.
Từ hôm nay trở đi, Đình gia sẽ không dám gây chuyện với chúng ta nữa."
"Ha ha."
Hạ Niệm Chân tỏ vẻ hết cách, nói: "Vương Đông Quân.
Đây là lúc nào mà anh còn ở đó khoác lác.
Tính cách Đình Lân như thế nào tôi biết rất rõ ràng.
Lần này, chúng ta may mắn trốn thoát, nhưng anh ta và Đình gia nhất định sẽ không tha cho chúng ta.
Haizz...!Nếu không ổn, chúng ta vẫn ly hôn đi, tôi cũng không muốn vì mình mà liên lụy đến nhà họ Hạ và anh nữa..."
Vương Đông Quân nói với Hạ Niệm Chân một cách chắc chắn: "Vợ à, anh thật sự không lừa em.
Đình gia gặp phiền phức lớn, bây giờ ngay cả bản thân cũng khó giữ.
Chúng ta không cần ly hôn, sống tốt cuộc sống của mình là được."
Nhưng mà, Hạ Niệm Chân nào tin lời Vương Đông Quân nói chứ.
Dù sao dưới cái nhìn của cô, Đình gia ở Hoa Hình là một dòng họ lớn.
Dòng họ như vậy có thể gặp phải phiền phức lớn đến mức nào chứ?
Nhất định là Vương Đông Quân đang cố ý nói dối, để an ủi mình.
Hạ Niệm Chân thất vọng thở dài: "Quên đi, tôi vẫn nên về nhà bàn bạc với ba mẹ, vốn dĩ không trông cậy vào anh được.
Bây giờ chúng ta xuất viện về nhà."
Đối với việc này, Vương Đông Quân chỉ biết cười khổ, nhưng anh cũng không có giải thích.
Bởi vì không được bao lâu, tin tức Đình gia xảy ra chuyện đã truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ ở Hoa Hình.
Đến lúc đó, đương nhiên sẽ chứng minh lời nói của anh.
Thế là hai người làm thủ tục xuất viện, bắt taxi về nhà.
...
Lúc lên lầu đến nhà.
Vương Đông Quân nhìn thấy vợ chồng Hạ Đường đang chuyển thứ gì đó ra ngoài.
Nhìn kỹ lại, đều là đồng dùng hàng ngày của mình.
Thấy thế, Hạ Niệm Chân hỏi: "Me, hai người đang làm gì đó?"
Trần Đạm Nhã ngẩng đầu thấy là Hạ Niệm Chân, sắc mặt vui mừng nói: "Ai da.
Con gái mẹ về sớm vậy.
Sao thằng Lân không về cùng con?"
Hạ Niệm Chân nhíu mày lại: "Con không muốn nhắc đến anh ta."
Trần Đạm Nhã tỏ ra đã hiểu, cười nói: "Mẹ hiểu mà.
Người trẻ các con, lần đầu tiên cũng rất xấu hổ, mau vào nhà rồi nói, tranh thủ nghỉ ngơi một chút, mẹ làm đồ ăn ngon cho con, mẹ đã tính toán hết rồi, tối hôm qua không phải kỳ an toàn của con, thật sự là quá khéo đi.
Ha ha.
Nếu như đủ may mắn, qua mười tháng nữa mẹ con sẽ được ôm cháu ngoại rồi."
Hạ Đường đứng ở bên cạnh cũng gật đầu cười ngây ngô theo.
"Mẹ.
Mẹ nói cái gì vậy? Sao lại ôm cháu ngoại?" Hạ Niệm Chân ngạc nhiên hỏi lại.
Trần Đạm Nhã chẹp miệng: "Hai mẹ con chúng ta còn có cái gì không thể nói chứ? Tối qua con và thằng Lân ở bên ngoài cả đêm không về, hai đứa ở bên nhau xảy ra chút chuyện gì đó cũng rất bình thường, mẹ là người từng trải, có thể hiểu được, cũng ủng hộ."
Hạ Niệm Chân tức giận đến mức mắt trợn trắng.
Nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm tối hôm qua, ba mẹ của mình không chỉ không cứu mà còn nói ra những lời này.
Quả thật là đang xát muối vào vết thương của mình.
Lúc này, Trần Đạm Nhã nhíu mày nhìn chằm chằm Vương Đông Quân ở sau lưng Hạ Niệm Chân, mở miệng mắng: "Đồ đạc trong cái ổ chó của anh đã được tôi lôi ra ngoài đây hết rồi, cầm lấy chúng và cút mau đi.
Bây giờ, mau, cút ngay lập tức cho tôi.
Ngày mai lại xử lý chuyện ly hôn với Hạ Niệm Châu sau, nhà họ Hạ chúng tôi không liên quan gì đến loại rác rưởi như anh nữa, nhớ chưa?"
Vương Đông Quân nhìn đồ đạc của mình bị ném hết ra ngoài, đương nhiên có chút khó chịu.
Bởi vậy tức giận trả lời: "Tôi đã nói rất nhiều lần, chỉ có Hạ Niệm Chân lên tiếng đòi ly hôn, tôi mới đồng ý, những người khác nói cái gì cũng không thể."
"Thằng khốn."
Trần Đạm Nhã tức giận đến mức nghiến răng, đưa tay chỉ thẳng mặt Vương Đông Quân mắng: "Đôi mắt này của anh chỉ mọc ra để thở à? Không thấy Hạ Niệm Chấn và thằng Lân ở chung với nhau sao, còn mặt dày cố chấp làm cái gì?
Mặc kệ như thế nào, cuộc hôn nhân này nhất định phải bỏ, nếu anh không chịu thì cũng đừng trách bà đây không khách sáo, tôi sẽ đi tìm thằng Lân để xử lý anh.
Ha ha.
Lần trước chuyện anh đánh thằng Lân còn chưa xong đâu, nên tự cân nhắc một chút, anh có thể chịu đựng được cơn giận của thằng Lân không?"
Nghe vậy, khóe miệng Vương Đông Quân hiện lên một nụ cười: "Vậy mẹ hãy thử một chút, tôi cũng muốn xem thử Đình gia nổi giận trông như thế nào?"
Danh Sách Chương: