Chụp ảnh xong thì đã khuya, Đào Nhiên cũng không có cơ hội nói chuyện với Diệp Trăn, mà cho dù nàng muốn nói chuyện, đối phương cũng sẽ vì có chuyện gì đó mà tránh đi.
Đào Nhiên tiếc nuối lên xe, mãi đến khi xe nữ thần đi khỏi nàng mới để tài xế trở về.
"Đào tỷ, hôm nay chuyên viên trang điểm nói mắt chị có quầng thâm, buổi tối cần đi ngủ sớm một chút, không được nghịch điện thoại nữa." Tiểu Dung ngồi đối diện Đào Nhiên tận tình khuyên nhủ.
"Ừ." Đào Nhiên không có tinh thần đáp ứng qua loa, còn có làm được hay không thì không biết.
"Chị cũng không muốn người chị yêu nhìn thấy khuôn mặt kém cỏi của chị đi." Tiểu Dung vì muốn đối phương phải bỏ điện thoại, đem chuyện đối phương từng tuyên bố nhắc lại.
Đào Nhiên cảm giác lời Tiểu Dung như khích tướng, thế là mở to mắt ra nhìn cô một cái.
Tiểu Dung thẳng lưng nhìn nàng, không có chút yếu thế, dù sao đây là chuyện quan trọng, Trần tỷ nói phải chăm sóc Đào tỷ thật tốt.
Đào Nhiên phất tay một cái không muốn nói tiếp chuyện này với cô, nghiêng đầu qua chỗ khác nhắm mắt ngủ.
"Nếu em thích một người, em nhất định thể hiện những gì tốt nhất ra trước mặt người đó." Tiểu Dung tự nhiên nói: "Chân thành đối mặt với người mình yêu, đây mới là chuyện quan trọng nhất, mấy chuyện nghi thần nghi quỷ thăm dò người ta, tự cao cho rằng đối phương không thể rời bỏ chính mình, cái kia đều là trong phim mà thôi, nếu là em..."
"Câm miệng." Đào Nhiên nghe cô nói, tâm tình không tốt.
Tiểu Dung thức thời không nói nữa.
Khi xe đến khu nhà đã là hai giờ sáng, Đào Nhiên không nhịn được, đứng trong thang máy liếc nhìn trợ lý đang nhìn đông nhìn tây: "Không phải chị muốn thức đêm, là công việc, không thể không thức đêm."
Nói xong, thang máy mở ra, Đào Nhiên không để đối phương phản ứng đã vội đi ra, Tiểu Dung mãi mới luận được nàng đang nói về chuyện nửa tiếng trước trên xe, dở khóc dở cười đi ra theo.
Tiểu Dung nháy mắt cảm thấy Đào tỷ có chút thù dai.
Đào Nhiên mở cửa vào nhà, sau đó vứt chìa khóa lên bàn, cởi hài ra liền chui vào phòng tắm, may là nàng nhớ ra trong nhà còn có Tiểu Dung nếu không chắc chắn nàng sẽ trực tiếp vừa đi vừa cởi đồ từ phòng khách.
Nghĩ đến đây, Đào Nhiên chợt nhớ, nàng và nữ thần kết hôn ba tháng hình như cũng chưa có thân mật quá, lần đầu tiên thân mật vẫn là lúc đóng cảnh nóng phim Dung hợp, à không, là mười năm trước.
Trong đầu tự nhiên hiện ra hình ảnh mười năm trước, Đào Nhiên nháy mắt đỏ mặt, nước ấm từ vòi sen rơi vào người cũng không che lấp được nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng lên.
Lúc lên giường ngủ, Đào Nhiên nằm mơ đến cảnh tượng mười năm trước.
.....!
"Đào tỷ Đào tỷ" Vừa tan học, Đồng Hòa liền đeo cặp sách chạy đến chỗ Đào Nhiên, đôi mắt lấp lánh nhìn nàng.
"Sao?" Đào Nhiên tùy tiện cất sách vào cặp, đối diện ánh mắt chờ mong của bạn thân, nghi ngờ hỏi.
"Kỳ nghỉ đó! Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ hè, chị có kế hoạch gì không?" Đồng Hòa hưng phấn nói.
"Kế hoạch? Chị chưa nghĩ được gì." Đào Nhiên khổ não.
"Chúng ta có thể gọi anh trai e và Diệp tỷ xem." Đồng Hòa nháy mắt với nàng.
Mắt Đào Nhiên sáng lên, nở nụ cười thật to, hai tay tóm lấy mặt Đồng Hòa, véo véo thành mặt quỷ nói: "Ý tưởng quá tốt, đêm nay chị đây sẽ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai nói cho cậu." Nói đến đây, nàng như nghĩ đến cái gì, vội vã cầm cặp đứng lên chạy ra ngoài.
"Đào tỷ, chờ em với." Đồng Hòa bị Đào Nhiên chọc ghẹo xong cũng không kịp chuẩn bị, vội vã đeo cặp sách đuổi theo nàng.
"Chờ chị ở cổng trường." Đào Nhiên kêu to một tiếng, loáng cái liền biến mất, nhìn phương hướng chính là đi đến tòa lớp 11.
Đồng Hòa biết đối phương đến đó làm gì, liền không đuổi theo nữa.
Đào Nhiên chạy không nghỉ, chỉ lo tiểu tỷ tỷ đi rồi, khi nàng chạy đến lớp 11-1 thì lớp chưa tan, lão sư vẫn đang đứng trên bục giảng giao bài, Đào Nhiên đứng sau cửa thở phào.
Sau đó nàng lau mồ hôi, đứng ngoài cửa chờ.
Lúc này mặt trời đang lặn, ánh nắng chiều tà chiếu xuống tòa nhà bên này, khiến Đào Nhiên nhìn có chút xuất thần, mãi đến khi trong phòng truyền ra tiếng bàn ghế dịch chuyển cùng tiếng học sinh nói chuyện nàng mới lấy lại tinh thần, vội vã cầm cặp sách nhìn quanh phòng học.
Chủ nhiệm lớp 11-1 đi qua nhìn nàng một cái, Đào Nhiên ngoan ngoãn "Em chào cô", sau đó tiếp tục nhìn Diệp Trăn đang cất sách vở.
Cô chủ nhiệm gật đầu một cái liền đi.
Nhìn thấy chủ nhiệm đi rồi, Đào Nhiên không chờ nổi liền đi vào phòng.
Có mấy học sinh đã nhận ra tiểu bá vương học muội dưới bọn họ hai lớp, vì thế trêu chọc chào nàng, Đào Nhiên cũng không rụt rè chào lại họ.
"Sao em đã đến đây rồi?" Diệp Trăn đeo cặp sách đi tới bên cạnh Đào Nhiên.
"Có chuyện muốn nói với chị." Vừa nhìn thấy Diệp Trăn, Đào nhiên liền nở nụ cười tươi.
Diệp Trăn cũng cười vuốt tóc nàng, phát hiện tóc nàng có chút ẩm ướt, tay dừng một chút, ánh mắt nhìn nàng: "Chạy đến sao?"
"Vâng, sợ chị về trước rồi." Đào Nhiên gật đầu.
"Em quên điện thoại có thể nhắn tin à?" Diệp Trăn khẽ gõ tay vào trán tiểu gia hỏa.
Đào Nhiên tay che trán, bởi vì chạy lâu nên đôi mắt có chút ướt, lúc này nhìn Diệp Trăn với ánh mắt vô cùng đáng thương, quả thực khiến cô hoài nghi mình vừa xuống tay có hơi nặng hay không.
"Không nghĩ nhiều thế được." Nhìn thấy Diệp Trăn, Đào Nhiên liền lúng túng, não trống rỗng.
Diệp Trăn nở nụ cười, ôm vai nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ngốc quá."
Đào Nhiên cười hì hì, nhớ ra chính sự cần nói, vội vàng hỏi: "Học tỷ, nghỉ hè chị muốn đi đâu chơi?"
"Em có đề nghị gì?" Diệp Trăn nhìn nàng.
"Chúng ta cùng đi du lịch đi." Đào Nhiên nói.
"Du lịch được đó." Lúc này Đồng Lâm-người vô hình trong mắt hai người kia-lên tiếng.
"Lâm ca cũng đi, em với Đồng Hòa bàn xong rồi, bốn người chúng ta cùng đi." Đào Nhiên nói.
"Anh cũng đi?" Đồng Lâm cười nhìn hai người kia, trêu chọc: "Anh với Đồng Hòa đi không sợ quấy rối hai người sao?"
Đào Nhiên nháy mắt đỏ mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu nói: "Ai biết."
Diệp Trăn cười liếc nhìn Đồng Lâm.
Chuyện này cứ như vậy quyết định.
Đêm đó, Đào Nhiên về nhà bắt đầu lên kế hoạch, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Trăn, bàn với cô một chút.
Ngày thứ hai, nhóm bốn người chuẩn bị hành lý xuất phát.
Nơi bọn họ đến là một danh lam thắng cảnh khá nổi, mùa hè đến đó là tốt nhất.
Trên xe, Đào Nhiên ngồi cùng Diệp Trăn, Đồng Lâm và Đồng Hòa ngồi cùng nhau.
Bởi vì đi khá xa, mọi người cũng không nói chuyện mà đều nhắm mắt lại ngủ.
Đào Nhiên tựa đầu lên vai Diệp Trăn, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Diệp Trăn vì muốn nàng ngủ thoải mái liền chỉnh tư thế phù hợp.
Khi xe đến nơi, Diệp Trăn cảm giác vai tê cứng, Đào Nhiên hổ thẹn bóp vai cho cô: "Học tỷ, chị nên gọi em dậy chứ."
"Không sao." Diệp Trăn sờ đầu nàng an ủi.
Mặc dù cô nói không sao nhưng Đào Nhiên vẫn luôn hổ thẹn, sau khi đến khách sạn liền nghiêm túc nói: "Học tỷ, để em bóp vai cho chị."
"Được rồi mà, em xem này." Diệp Trăn cử động vai ra vẻ khỏe mạnh.
Cô không nghĩ đến tiểu gia hỏa vẫn luôn chú ý như vậy.
Thấy đối phương dáng vẻ chân thật, cô cũng không muốn nàng tiếp tục xấu hổ, bèn ngồi xuống giường: "Kia bóp một chút cũng được."
"Vâng." Đào Nhiên cởi giày lên lên giường, quỳ sau lưng cô xoa bóp, vừa xoa bóp vừa hỏi cô có đau hay không, không đau liền tăng lực tay một chút.
Đương nhiên Diệp Trăn cũng không để nàng khổ cực như vậy, thế là để đối phương xoa bóp nhẹ chừng năm sáu phút rồi bảo dừng.
"Thật sự được rồi?" Đào Nhiên cảm giác như còn chưa xoa bóp được gì.
"Được rồi." Diệp Trăn đặt tay lên mu bàn tay nàng, sau đó cầm tay nàng trong tay, nhẹ xoa nắn: "Tay có đau hay không?"
"Không đau ạ." Đào Nhiên có chút không bình tĩnh nói lắp, nhìn tay chính mình trong tay học tỷ, đối phương còn ôn nhu xoa nắn cho nàng, nháy mắt mặt đỏ bừng.
Có ai nghĩ đến tiểu bá vương luôn hung hãn cũng sẽ có lúc thành tiểu cô nương e thẹn ngượng ngùng như này.
Diệp Trăn cảm thấy Đào Nhiên vẫn là tiểu gia hỏa đáng yêu năng động, nghĩ gì liền nói, cũng không phải tiểu bá vương giỏi đánh nhau như lời mọi người nói.
Đương nhiên, cô cũng cho rằng dù đánh nhau thì dáng vẻ của nàng cũng sẽ rất đáng yêu.
Đào Nhiên hoàn toàn không biết, trong lòng học tỷ bây giờ, nàng làm gì cũng đáng yêu.
Hai người dọn đồ xong liền đi xuống ăn cơm.
Đồng Lâm và Đồng Hòa đã chờ sẵn, nhìn hai người đi xuống, Đồng Hòa còn phàn nàn sao hai người xuống chậm vậy.
Đào Nhiên nhéo nhéo mặt hắn: "Còn nói nữa tôi không mang cậu đi chơi nữa."
"Không cho véo mặt em -.-" Đồng Hòa nháy mắt nổi điên.
Đào Nhiên vội vã chạy trốn.
Thế là một người chạy trước một người đuổi theo sau, Đào Nhiên vừa chạy còn vừa làm mặt quỷ chọc đối phương, khiến Đồng Hòa phía sau càng tức giận.
Diệp Trăn lẫn Đồng Lâm liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đi theo.
Bốn người cũng không có đi đâu xa, dù sao vừa mới ngồi trên xe nửa ngày, cơ thể đã sớm mệt mỏi, bọn họ trực tiếp tìm một quán ăn nhỏ đi vào.
Quán ăn bán đặc sản địa phương, rất hợp khẩu vị.
Cơm nước xong trời đã hơi tối, bọn họ cũng không có đi dạo, cùng nhau trở về khách sạn.
Lúc mở cửa, Đào Nhiên vì quá hưng phấn cùng căng thẳng, cắm chìa khóa mấy lần mới mở được, nhận ra ánh mắt học tỷ, vành tai đỏ lên nhanh chóng, vì để chính mình bình tĩnh lại, nàng tằng hắng một tiếng, giả vờ trấn định đi vào, không nhìn thấy Diệp Trăn phía sau ánh mắt tràn đầy ý cười.
Diệp Trăn tuy không biết tiểu gia hỏa căng thẳng cái gì nhưng nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng, liền cảm thấy thú vị, nhấc chân đi vào, sau đó đóng cửa.
Buổi tối lúc ngủ, hai người nằm trên giường đôi, Đào Nhiên ban đầu còn có chút thẹn thùng, sau đó kích động dịch người hướng về Diệp Trăn: "Học tỷ, chị ngủ chưa?"
"Chưa ngủ." Đối phương dính sát vào, Diệp Trăn có chút không quen, hơi dịch sang bên cạnh.
Đào Nhiên lại dịch người sang, lần này gan to lên, trực tiếp ôm tay cô.
Diệp Trăn cũng không thể dịch sang nữa vì cô đã nằm đến gần mép giường rồi, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nghiêng người dậy ôm lấy Đào Nhiên, hơi dịch người nàng vào giữa giường, lúc này mới lại nằm xuống.
Cả đêm không nói chuyện.
Hôm sau, Diệp Trăn bị đè tỉnh giấc, mở mắt ra liền thấy nửa người thiếu nữ nằm đè lên ngực cô, có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, cô cũng không tiếp tục ngủ nữa, nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngửa ra rồi đi vào phòng làm vệ sinh cá nhân.
Lúc cô đi vào phòng tắm rồi, Đào Nhiên mở mắt ra, mặt đầy ý cười.
Sau đó mọi người cùng nhau đi du ngoạn..
Danh Sách Chương: