"Bà chủ, cho một bát hai thìa ớt và một thìa dấm, thêm rau thơm." Đào Nhiên quen thuộc nói với bà chủ.
"Tới liền, vào trong ngồi đi." Bà chủ nói xong bắt đầu đi xuống, ông chủ thì nhào mì.
"Tôi cũng như thế" Tiểu Dung nói theo.
Hiện tại khẩu vị của Tiểu Dung đã giống như đúc với Đào Nhiên.
Hai người ngồi trong góc, đáng lẽ thì sẽ không ai có thể nhận ra, trừ đám người cố ý theo dõi là Phạm Giai và Chu Lỵ.
"Ôi chao, đây là ai thế này? Chẳng phải là người diễn Liễu Điềm trong "Thế giới của người đều là em" đây ư?" Chu Lỵ thấy Đào Nhiên bắt đầu trào phúng, trong cửa hàng đang vắng người, nên Chu Lỵ cũng không kiêng kị chút nào.
Đào Nhiên liếc nhìn bọn họ, đặc biệt Phạm Giai, nàng còn nhìn thêm hai lần, nhưng cũng nhanh rời mắt đi, do nàng cũng chẳng ham hố gì thấy ả ta làm gì.
Phạm Giai kéo Chu Lỵ ngồi xuống bàn bên cạnh họ, cũng gọi bà chủ cho hai bát mì bò.
"Nhiên tỷ, có muốn gói mang về không?" Tiểu Dung chướng mắt không muốn nhìn Phạm Giai, nên giờ bọn họ ngồi bên cạnh cùng ăn mì thì sợ bản thân bị ảnh hưởng, nuốt không trôi mất.
"Ừ." Đào Nhiên cũng không muốn ngồi đây, nên quyết đoán đứng dậy, bảo bà chủ đóng gói mang về, còn lặng lẽ nói thêm một câu với bà chủ, sau đó đắc ý kéo Tiểu Dung đi khỏi.
Thấy hai người đi rồi, Chu Lỵ tức giận hừ một tiếng, nhìn Phạm Giai nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Hai vị, mì ra rồi." Bà chủ đặt hai bát mì xuống.
"Ai muốn ăn mì chứ!" Chu Lỵ vỗ bàn đứng dậy.
Nhưng Phạm Giai vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa tươi cười, nói với bà chủ: "Có thể gói lại giúp chúng tôi không?"
"Có thể."
Khi thanh toán, Phạm Giai mới biết ả bị Đào Nhiên gán nợ.
Tuy rằng giá hai bát mì không đắt nhưng vẫn là cách đáp trả Phạm Giai.
Chu Lỵ hùng hổ, rõ ràng vô cùng tức giận với hành động của Đào Nhiên.
"Được rồi, đi về thôi." Phạm Giai thấy có người nhìn sang, vội kéo Chu Lỵ đi nhanh.
"Thế cái túi này làm thế nào?" Chu Lỵ hỏi.
"Vứt đi." Phạm Giai liếc nhìn thấy trên đường có một gã ăn mày, nói với Chu Lỵ.
"Được rồi." Chu Lỵ ném thẳng hai túi mì vào thùng rác.
Ăn mày đúng lúc thấy bọn họ như vậy, vội vã chạy đến thùng rác lấy thức ăn ra.
Chu Lỵ thấy vậy, mặt ghét bỏ.
Phạm Giai thì không thèm liếc nhìn một cái, mở xe ngồi vào.
Đào Nhiên và Tiểu Dung về nhà đã ăn uống no nê, không có hai người Phạm Giai - Chu Lỵ, bọn họ ăn ngon miệng hơn hẳn!
"Nhiên tỷ, chị có thấy cái cô Phạm Giai đó cười giả tạo muốn chết không, em nhìn mà thấy mắc ói." Tiểu Dung chê bai,
"Cái người bạn kia của cô ta thì cũng được lắm, tính tình thẳng thắn khá ổn, nhưng tiếc là lại chơi với loại người đó." Đào Nhiên ăn no nằm ườn trên sofa.
"Em thấy đáng đời cô ta." Tiểu Dung hừ hừ nói.
"Được rồi, chị ngủ đây, em dọn dẹp xong cũng nghỉ đi." Đào Nhiên nói.
"Oke chị."
Trước khi ngủ, Đào Nhiên và Diệp Trăn chúc nhau ngủ ngon rồi tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ, nàng vô tình mơ đến mười năm trước.
....!
"Học tỷ, chị muốn học đại học nào thế?" Đào Nhiên ngồi cạnh Diệp Trăn, dựa đầu lên vai cô, nhìn về phía tây hoàng hôn, hỏi đối phương.
"Chị muốn thi vào Bắc Đại" Diệp Trăn cũng nhìn về phía tây nói.
Gió nhẹ thổi tóc cả hai quấn vào nhau, như thể cả đời sẽ không tách rời.
"Vậy em cũng phải thi Bắc Đại." Đào Nhiên cười hì hì nói.
"Được, chị chờ em." Diệp Trăn đáp lại.
"Học tỷ, đến Bắc Kinh chị không được đồng ý lời tỏ tình của người khác đâu, chị là của em." Đào Nhiên ngang ngược nói.
"Ừ, là của mình em." Diệp Trăn nhéo chóp mũi của nàng, cưng chiều nói.
"Học tỷ, có chị thật tốt." Đào Nhiên nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cánh tay Diệp Trăn ôm chặt bả vai nàng, lặng lẽ muốn thể hiện rằng, cô cũng thấy vậy.
Không lâu sau, kì thi đại học đến rồi, so với người khác Đào Nhiên càng thêm căng thẳng lo lắng cho kì thi của học tỷ, mỗi ngày như một con cún nhỏ, theo đuôi đối phương, trong miệng vẫn luôn hô to gọi nhỏ các thứ cần chú ý, còn lo lắng hơn cả ba mẹ Diệp Trăn.
Đến lúc cô thi xong, nàng còn vui hơn bất kì ai khác.
Mà nàng thi trung khảo, cũng trực tiếp đỗ lên cao trung, ở trường không có gì thay đổi.
- -----------------------------------
30/09/2021.
Danh Sách Chương: