Edit: Vân Hinh Du
Hạ Tịch Nhan khúc khởi một chân đặt ở trên ghế, lắc lư một cái chân khác, một tay cầm một cái bánh bao hoàng kim, một tay cầm ly sữa bò.
Cắn một bánh bao hoàng kim, uống một ngụm sữa bò, sau đó còn giơ tóc lên phát ra một tiếng than thở thoải mái.
"Hắn hiện tại lại không nhìn thấy, ta thục nữ cho ngươi xem sao, ngươi không chê ác hàn.
" Hạ Tịch Nhan vẻ mặt thỏa mãn cắn thêm một ngụm bánh bao.
"Tuy rằng nam chủ không nhìn thấy, nhưng cô cũng không thể đắm mình trụy lạc a, bộ dáng này của cô thật sự bất nhã, nữ nhân lấy duyên dáng tư thái làm đẹp, cô hẳn là! ! " Hệ thống còn đang hướng dẫn từng bước.
"Câm miệng, ngươi có phải hay không ăn không hết đồ vật, cố ý chạy ra làm mất hứng ăn của ta.
" Hạ Tịch Nhan cảm thấy cái hệ thống này rác rưởi vô dụng, lại dong dài, phiền người thật sự.
"Ký chủ, chẳng lẽ ở trong lòng cô ta hư như vậy sao.
" Hệ thống ủy khuất.
"Ta cho rằng ngươi có điểm nên tự mình hiểu lấy.
" Hạ Tịch Nhan phi thường ghét bỏ mà nói tiếp.
Dùng xong bữa sáng, Hạ Tịch Nhan phát hiện thời gian dài ở một phòng rất buồn chán.
Lăng Vân Tiêu vì phòng ngừa Lăng Tịch Nhan hướng ra ngoài kêu cứu, không cho phép cô sử dụng bất luận đồ điện tử gì.
Truyện Mạt Thế
Hạ Tịch Nhan từ trên bàn trà lấy một quyển sách tài chính, trong sách có một tờ giấy làm đánh dấu, này hẳn là sách Lăng Vân Tiêu xem.
"Ký chủ, cuối cùng làm một thứ có nội hàm.
"
Hệ thống thanh âm vừa ra, "Roẹt" một tiếng, Hạ Tịch Nhan xé xuống một trang sách, ghé vào trên bàn nghiêm túc mà viết.
Hệ thống nhìn đồ vật ký chủ nhà nó viết, nháy mắt hết chỗ nói rồi.
Giữa trưa thời điểm Lăng Vân Tiêu đưa cơm trưa cho cô, Hạ Tịch Nhan đưa cho hắn một tờ giấy.
"En không thể đi ra ngoài, mua không được đồ vật, anh giúp em đem mấy thứ này đều mua, đây là nhu cầu cấp bách.
" Hạ Tịch Nhan sợ Lăng Vân Tiêu không đáp ứng, cô đối hắn lộ ra tươi cười lấy lòng.
Khi Lăng Vân Tiêu nhìn đến tờ giấy danh sách kia, đầy đầu hắc tuyến.
Bá đạo tổng tài yêu ta
Đại tổng tài, tiểu bí thư
Tổng tài tiểu yêu tinh
Thân thân tổng tài cầm tù ta
! !
Đây đều là cái quỷ gì.
"Đây là nhu cầu cấp bách theo lời của em?" Lăng Vân Tiêu đối Hạ Tịch Nhan lung lay một chút giấy trong tay.
Hạ Tịch Nhan gật gật đầu, thực thành khẩn mà nói, "Này đều là lương thực tinh thần của em, rất quan trọng, một ngày không ăn đói đến hoảng.
"
Chạng vạng, Lăng Vân Tiêu khuôn mặt âm trầm trở về.
Hạ Tịch Nhan run rẩy từ trong tay Lăng Vân Tiêu tiếp nhận lương thực của cô.
"Anh tâm tình không tốt sao?" Thấy Lăng Vân Tiêu tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng không có làm khó dễ mình, Hạ Tịch Nhan lá gan cũng lớn lên.
Lăng Vân Tiêu trừng mắt nhìn Hạ Tịch Nhan một cái, nghĩ đến giữa trưa hôm nay hắn đem giấy này đưa cho bí thư, ánh mắt bí thư nhìn về phía hắn lộ vẻ kỳ quái, tâm tình của hắn lại tối tăm vài phần.
Có được lương thực, Hạ Tịch Nhan chìm đắm trong hưng phấn, sợ hãi đối với Lăng Vân Tiêu cũng giảm bớt rất nhiều, hắn liếc mắt một cái, đối với cô cũng không có uy hiếp.
"Hôm nay cảm ơn anh.
" Hạ Tịch Nhan giơ một quyển sách trong tay lên, đối với Lăng Vân Tiêu cười xán lạn.
"Ừ" Lăng Vân Tiêu nhìn đến cô tươi cười xán lạn, sửng sốt một chút, sau đó có chút biệt nữu mà quay đầu lên tiếng.
Hạ Tịch Nhan không chú ý tới, cô ôm lương thực, vui mừng mà nhào lên giường gặm.
Lăng Vân Tiêu nhìn đến cô như vậy, trong mắt nổi lên sắc màu ấm, sắc mặt cũng chuyển biến tốt đẹp, hắn đi ra phòng.
"Đinh!
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: 10,
Giá trị hắc hoá: 80%,
Ký chủ quá tuyệt vời.
"
Hạ Tịch Nhan đang ở trên giường ngon lành gặm đồ ăn vặt tinh thần bị tiếng nhắc nhở của hệ thống làm hoảng sợ.
Độ hảo cảm tăng, giá trị hắc hoá còn giảm nhiều như vậy.
Cô có làm cái gì sao?
27/8/2020
Min: nhớ vote và cmt cho mình nhó ❤️.
Danh Sách Chương: