Edit: Vân Hinh Du
Khi Hạ Tịch Nhan còn chưa có cởi xuống vòng cổ, cô một ngày ba bữa đều giải quyết ở trong phòng, Lăng Vân Tiêu lại rất bận, không có thời gian bồi cô dùng cơm, hai người đều không dùng chung bữa.
Thời điểm Hạ Tịch Nhan không màng hình tượng ăn đến ngon lành lại cảm thấy ăn không đủ, cô liền sẽ liếm đĩa, dần dà cô liền có một cái thói quen như vậy.
Hiện tại cô đang suy nghĩ sự tình, theo bản năng mà làm ra loại hành vi liếm đĩa này.
Đối mặt với tầm mắt nóng rát của Lăng Vân Tiêu, Hạ Tịch Nhan buông cái đĩa trong tay, ngồi xuống chỗ của mình, gương mặt đỏ lên, cô xấu hổ cười cười.
"Thực thích gan ngỗng?" Lăng Vân Tiêu đạm mạc thanh âm vang lên.
"Thích." Hạ Tịch Nhan gật gật đầu.
"Về sau anh sẽ làm nhiều hơn cho em ăn." Lăng Vân Tiêu mở miệng.
"Vâng" Hạ Tịch Nhan ngoan ngoãn mà trả lời.
Tầm mắt Lăng Vân Tiêu trên mặt Hạ Tịch Nhan dời đi, liếc mắt một cái qua cái đĩa Hạ Tịch Nhan vừa liếm, "Đừng lại liếm đĩa."
Hạ Tịch Nhan trên mặt lại xuất hiện xấu hổ, nhưng mà nàng xấu hổ còn chưa hết, Lăng Vân Tiêu thanh âm lại lần nữa vang lên.
"Khóe miệng của em dính tương."
Hạ Tịch Nhan duỗi tay sờ sờ, nhìn thấy ngón tay sạch sẽ, "Không có a."
Lăng Vân Tiêu từ chỗ ngồi đứng lên.
Hạ Tịch Nhan kinh ngạc đến nỗi lưng dính sát vào lưng ghế, trở nên khẩn trương.
Hắn muốn làm cái gì?
Lăng Vân Tiêu đi đến trước mặt Hạ Tịch Nhan, hắn cong người, khuôn mặt tuấn tú đè ép xuống.
Hạ Tịch Nhan trộm nuốt một ngụm nước bọt, khóe miệng của cô cảm nhận được ướt át mềm mại, "Lạch cạch" một tiếng, nĩa trong tay cô rơi xuống bàn ăn, hắn thế nhưng thân cô!
"Hiện tại sạch sẽ." Lăng Vân Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện lỗ tai hắn phiếm hồng.
Lăng Vân Tiêu đem nĩa Hạ Tịch Nhan làm rớt thả lại vào tay cô.
Hạ Tịch Nhan nắm chặt cái nĩa trong tay, trái tim giống như con nai không chịu khống chế nhảy nhảy loạn nhảy.
Giờ phút này cô chỉ có một ý nghĩ, cô muốn cùng người nam nhân này ở bên nhau, hảo hảo mà sinh hoạt ở bên nhau.
"Vân Tiêu ca, chúng ta kết hôn đi." Hạ Tịch Nhan bị nam sắc dụ hoặc, không chịu nỗi khống chế mà mở miệng nói.
Lăng Vân Tiêu vừa muốn quay trở lại chỗ ngồi, thân thể cứng lại.
Lúc này Hạ Tịch Nhan mới phát hiện chính mình đã nói gì đó không nên nói, cô thế nhưng suy nghĩ cầu hôn đại boss hắc hoá!
Trời xanh a, cô thật sự chỉ là nhất thời nóng vội nói ra suy nghĩ trong đầu.
"Đinh!
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: 30,
Giá trị hắc hóa: 60%,
Ký chủ lợi hại ghê."
Hạ Tịch Nhan nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống, tâm lý có được một chút an ủi.
"Được!" Lăng Vân Tiêu xoay người, câu môi cười với Hạ Tịch Nhan.
Nụ cười xán lạn của hắn, trong thiên địa ảm đạm thất sắc.
Trái tim Hạ Tịch Nhan lại bắt đầu thoát ly khống chế, dùng sức mà nhảy, nhảy đến Hạ Tịch Nhan đều sợ hãi cô vừa mở miệng, nó liền nhảy ra chạy tới chỗ Lăng Vân Tiêu bên kia.
Hạ Tịch Nhan nhắm hai mắt lại, ở trong lòng mặc niệm: Nam sắc là độc, nam sắc hại người.
Lăng Vân Tiêu động tác thực mau, ngày hôm sau liền mang theo Hạ Tịch Nhan đi lãnh chứng.
Hạ Tịch Nhan nhìn ảnh chụp trên giấy hôn thú của hai người, cảm thấy có vài phần không chân thật.
Cô cứ như vậy đem chính mình bán đi, bất quá cũng không đúng lắm, rốt cuộc là cô cầu hôn người kia.
Cô khép giấy hôn thú lại, dần dần phát hiện có chút không thích hợp, không khí áp lực đến nỗi làm người hít thở không thông, cô quay đầu nhìn về phía tôn đại thần bên cạnh mình.
Chỉ thấy Lăng Vân Tiêu nhấp nhanh cánh môi gợi cảm, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, cả người tản ra khí lạnh sắc bén.
Hạ Tịch Nhan trong lòng sợ hãi.
Này.......!Một mặt quỷ súc của hắn lại chạy ra!
Hắn vừa rồi không phải còn tốt sao, như thế nào nói biến liền biến a.
3/9/2020
Min: cái ông này làm gì mà lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng thế kia=))
Nhớ vote và cmt thiệt nhìu nhe các tình iuuu ????.
Danh Sách Chương: