Truyền thông cùng fans đã lấp kín tất cả các cửa ra, mặc kệ Trình Kiệt ra từ cửa nào thì đều có thể nhìn thấy anh.
Văn Chính trộm ngó ra ngoài thông qua khe cửa sổ, nhìn thấy ba tầng trong ba tầng ngoài phóng viên với fans, khóc không ra nước mắt nói: “Anh Kiệt, nhiều người quá, đều tới vì anh đó.”
Trình Kiệt không nói chuyện, đánh giá thân hình của Văn Chính.
Văn Chính nhận được ánh mắt của anh, hai tay ôm ngực: “Anh Kiệt, em bán nghệ không bán thân.”
“…”
Văn Chính so với anh thì lùn hơn, nhưng đám người bên ngoài chỉ đang chú ý tới việc dò hỏi tới cùng, gặp người đi ra sẽ nhào lên, hẳn là có thể cản được một lát.
Trình Kiệt cởi cúc áo tây trang, “Đổi.”
Văn Chính ngốc ra: “Hai chúng ta đổi quần áo?”
Hắn vội xua tay: “Không được đâu, cái này không giấu được.”
Trình Kiệt không biểu tình nhìn hắn.
Văn Chính chỉ đành nghe theo.
Trình Kiệt tháo cả đồng hồ xuống đưa cho hắn.
Văn Chính mặc quần áo, đội mũ, Trình Kiệt sau khi thay đồ xong liền kéo thấp vành mũ xuống, lúc cúi đầu, hai vai cũng theo đó mà sụp xuống, cố ý làm lưng có chút còng, trong nháy mắt có loại cảm giác tinh thần uể oải.
Văn Chính kinh ngạc cảm thán giơ ngón cái lên, ảnh đế không hổ là ảnh đế.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Văn Chính còn cho rằng mình đang soi gương, đây còn không phải là hắn sao?
Hắn cũng đứng thẳng lưng, tận lực ngụy trang thành dáng vẻ đĩnh bạt ngày thường của Trình Kiệt.
Trình Kiệt nói: “Sau khi ra ngoài, cậu cứ cúi đầu thấp xuống, đừng để lộ mặt.”
Văn Chính có chút khẩn trương, làm trợ lý lâu rồi, đây là lần đầu tiên hắn giả làm chính chủ, còn phải mở đường thay chính chủ nữa.
Sau khi không còn vấn đề gì nữa, Trình Kiệt liền kéo cửa ra.
Truyền thông bên ngoài tức khắc ùa lên.
“Trình Kiệt! Trình Kiệt, lời cậu mới nói trong buổi lễ vừa rồi là có ý tứ gì?”
“Cậu thật sự chưa từng thích Hướng Giai Giai sao?”
“Người trong lòng của cậu rốt cuộc là ai?”
Cơ hồ là hơn phân nửa giới truyền thông đều ở chỗ này, những phóng viên ở nơi khác nghe được tin tức cũng vội vàng chạy tới.
Trình Kiệt với Văn Chính tựa như nhộng bị vây quanh, nhân viên công tác tận lực mở đường cho bọn họ, cố sức một hồi lâu mà mới chỉ đi được một đoạn ngắn.
Trình Kiệt đè thấp đầu Văn Chính xuống, đồng thời cũng kéo thấp vành mũ của chính mình.
Đổi quần áo là hành động sáng suốt, tất cả mic hay camera đều chỉ hướng tới một mình chỗ của Văn Chính.
Hỗn loạn khoảng mười mấy phút, Trình Kiệt nhân lúc mọi người phân tán lực chú ý, làm bộ bị đám người đẩy ra, nhanh chóng xoay người rời đi.
Anh vừa mới lên xe chuẩn bị lái xe đi, Văn Chính đã từ trong đám đông chạy ra, đằng sau còn có vô số truyền thông đi theo.
“Anh Kiệt đợi em với!”
“Bị phát hiện rồi!”
Trình Kiệt mở cửa xe, đồng thời khởi động xe, ngay khi đi lướt qua Văn Chính, sau khi hắn nhanh chóng nhào vào trong xe liền nhanh chóng đóng cửa lại, trong nháy mắt các phóng viên đều bị nhốt ở bên ngoài.
Trình Kiệt lái xe rất nhanh, một lát sau đã bỏ xa đám truyền thông ở phía sau.
Văn Chính thở phì phò cảm thán: “May mà ngày thường anh thích chơi đua xe, ban nãy đúng là mạo hiểm quá.”
Trình Kiệt đem xe dừng ở trên đoạn đường an toàn, cởi đai an toàn ra ngồi ra phía sau.
“Đổi quần áo lại.”
“A? Sao lại đổi lại?”
Trình Kiệt không thích giải thích quá nhiều, nhìn hắn chằm chằm.
Văn Chính nuốt nước miếng yên lặng cởi quần áo.
Sau khi hai người đổi về cho nhau, Văn Chính rất thức thời ngồi lên phía trước lái xe.
“Tới Hoa Anh Đào mộng mơ.”
Hoa Anh Đào mộng mơ là một cửa hàng bán hoa.
Văn Chính rất quen thuộc, rốt cuộc thì Trình Kiệt cũng là khách quen ở đây.
Bình thường cần dùng tới hoa, Trình Kiệt đều sẽ bảo hắn đi tới Hoa Anh Đào mộng mơ đặt, chỉ là chưa từng dùng cái tên Trình Kiệt này.
Mưa to giàn giụa, tiếng mưa rơi như chẻ tre.
Mới 9 giờ tối, người đi đường đã rất ít.
Xe đi ngang qua cửa hàng bánh kem, Trình Kiệt nói dừng lại, đi vào bên trong mua một cái bánh kem nhỏ về.
Văn Chính đều đã quen.
Đồ Trình Kiệt thích ăn rất kỳ lạ, giống y như mấy thứ mà các cô gái nhỏ sẽ thích.
Xe tiếp tục đi về phía trước, tiếng mưa rơi nện trên nóc xe, cùng âm nhạc từ trong radio của xe hòa lại với nhau, là bài hát mà Trình Kiệt yêu thích nhất [ Cái tên khắc trong đáy lòng tôi* ]
*Bài hát có thật, do Trần Hạo Sâm trình bày
Nửa tiếng sau, xe rốt cuộc cũng ngừng ở bên ngoài cửa hàng Hoa Anh Đào mộng mơ.
Cửa hàng bán hoa quả nhiên chưa đóng cửa, ánh đèn sáng tỏ chiếu xuyên qua cửa kính.
Nữ chủ nhân trẻ tuổi đang ngồi trước một chậu hoa nhỏ cắt tỉa cành cây, cắm hoa đóng gói.
Kỳ thật Trình Kiệt chỉ muốn tới đây thử vận may, không nghĩ tới Anh Đào thật sự ở bên trong.
Anh không lập tức xuống xe, châm một điếu thuốc cho chính mình.
Những cành hoa này là mới được vận chuyển tới, trước khi đóng gói thì cần phải cắt tỉa cẩn thận.
Anh Đào cắt đã lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi mới dừng lại xoa xoa tay.
Âm nhạc trong tiệm không lấn át được tiếng mưa rơi ở bên ngoài, tiếng gió gào thét đem cửa kính thổi tung ra, Anh Đào đứng dậy đi đóng cửa lại, nhìn thấy chiếc Maybach màu đen dừng ở trong màn mưa.
Cửa sổ ghế sau không đóng, Trình Kiệt ngồi bên trong hút thuốc, cảm xúc không rõ mà nhìn cô.
Bài hát trong xe và bài hát trong tiệm là cùng một bài, hòa vào nhau trùng hợp đến kỳ diệu.
Hai người đối diện, dường như đang hồi tưởng lại thời gian.
Cánh tay định đóng cửa của Anh Đào đã rất lâu vẫn chưa thu lại.
Điếu thuốc của Trình Kiệt cũng đã gần hết, anh đem tầm mắt thu lại, rũ mắt dập thuốc.
Thẳng đến khi Trình Kiệt cầm ô đi tới trước mặt mình, Anh Đào mới hoàn hồn.
Chỉ là vẫn có chút hoảng hốt, ban ngày ở trên TV đi thảm đỏ, đại minh tinh vạn trượng hào quang, thế nhưng sẽ dầm mưa tới đây, một thân tây trang đứng đắn đứng trước mặt cô, chỉ để hỏi một câu.
“Vẫn còn giận sao?”
Anh Đào lắc đầu, nhìn về Văn Chính ở trong xe phía sau đang há hốc mồm, lại nhìn quần áo của anh, hẳn là vừa mới kết thúc buổi lễ kia đã tới đây.
“Trình tiên sinh không sợ bị chụp được sao?”
Trình Kiệt dùng ô chắn gió cho cô, nghiêng đầu nhìn đến da thịt non mịn trên cần cổ cong cong của cô, tóc được một dải lụa trắng thắt ở phía sau, thắt thành một cái nơ con bướm an tĩnh ôn nhu.
“Muốn gặp em.” Ngữ khí nửa thật nửa giả, lười nhác cùng trêu đùa chiếm đa số.
Anh Đào né tránh anh tới gần.
Trình Kiệt nhẹ giọng cười, tiếng nói rất thấp, nỉ non lại như có chút lấy lòng: “Em lại không mời tôi vào, tôi thật sự sẽ có khả năng bị chụp được, đến lúc đó em cũng sẽ gặp phiền toái.”
Anh Đào nghĩ nghĩ, nghiêng người cho anh vào.
Trình Kiệt nhướng mày thu ô lại, tùy tiện đem bánh kem mua cho cô để lên bàn.
“Cho em.”
Anh Đào ngồi lại chỗ cũ tiếp tục cắt tỉa hoa, “Cảm ơn, nhưng tôi đã không còn ăn đồ ngọt nữa.”
Dư quang Trình Kiệt giống như đang ngây ra.
Anh Đào không để ý tới, đem hoa đã cắt xong đặt ở bên tay trái, lại tiếp tục lấy một cành khác làm tiếp.
Trình Kiệt ngồi vào bên cạnh cô, hỏi: “Vậy sao nữa, hiện tại em thích cái gì?”
“Không thích cái gì hết.” Sau khi cắt xong hoa, Anh Đào bắt đầu gói hoa.
Trình Kiệt nhìn chằm chằm ngón tay nhỏ dài tinh tế của cô, cô hẳn là thường xuyên giúp Dụ Lệ An làm chuyện này cho nên thoạt nhìn rất thành thạo.
“Có xem buổi lễ minh tinh kia không?” Anh cầm lấy một cành hoa cô đã cắt xong, ngữ khí ra vẻ tùy ý nói.
“Không xem.”
Trình Kiệt không thú vị nhẹ chậc một tiếng, bỗng nhiên ghé sát vào nhìn chằm chằm đôi mắt màu trà của cô, “Tại sao không xem?”
Anh Đào cười nhạt: “Tại sao phải xem?”
Trình Kiệt xoa nát cánh hoa ném vào ngực cô, Anh Đào tính tình rất tốt, chỉ mím môi chứ không có trách tội.
“Bó hoa này bao nhiêu, tôi mua.” Anh bỗng nhiên nói.
“Được.” Anh Đào lấy ra một số cành hoa hoàn chỉnh, hỏi: “Anh thích kiểu dáng nào?”
Trình Kiệt híp mắt nghiêng đầu nhìn cô: “Em không tò mò tôi tặng cho ai?”
Anh Đào lắc đầu.
Trình Kiệt lạnh giọng: “Tùy tiện đi.”
Anh Đào nhớ lại kiểu dáng đang thịnh hành nhất ở London hiện nay, chọn ra một số loại hoa khác nhau bó lại vào nhau.
Sau khi thắt dải lụa xong, Anh Đào ngẩng đầu, Trình Kiệt đang dựa vào bên cạnh bàn thẳng tắp nhìn cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
“Xong rồi?” Đỉnh mày anh hơi nhướng lên.
“Ừ.”
Trình Kiệt duỗi tay, Anh Đào đưa hoa cho anh.
Bó hoa màu vàng phấn đan xen, thêm một số cành hoa dại màu trắng điểm xuyết.
“Hy vọng anh sẽ thích.” Anh Đào nói xong, Trình Kiệt thế nhưng lại đem bó hoa một lần nữa đưa tới trước mặt cô.
Cô có chút nghi hoặc: “… Gì vậy?”
Thần thái Trình Kiệt lười biếng: “Tặng em đó, bằng không còn có thể là ai?”
Anh Đào im lặng không nhận.
Trình Kiệt kéo tay cô ra ôm lấy hoa, lười biếng gõ chóp mũi cô.
“Hy vọng em sẽ thích, bác sĩ Dụ.”
Anh Đào mờ mịt sờ cái mũi nhìn anh.
Hai mắt Trình Kiệt ngậm ý cười, cố tình cúi người: “Sao nào, có phải rất cảm động, rất muốn ôm tôi phải không?”
Bên ngoài cửa hàng, Văn Chính đang ngồi canh bỗng nhiên chạy vào: “Anh Kiệt! Hình như có truyền thông tới đây!”
Chậc.
Thật mất hứng.
Trình Kiệt duỗi tay đem cô gái đang trầm mặc kéo tới gần, cơ hồ là muốn ôm lấy cô.
“Anh làm cái gì vậy! Đi nhanh đi, đừng liên lụy tới tôi.” Cô thấp giọng cảnh cáo.
“Thật nhẫn tâm.” Trình Kiệt cười nhẹ, đem bàn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, giống như trấn an nhẹ xoa: “Chờ tôi trở lại nhé, bác sĩ Dụ?”
Không đợi cô đáp lại, lại như là sợ nghe được lời cự tuyệt, anh rất nhanh liền xoay người đi ra ngoài. Trình Kiệt tự mình lái xe, rất nhanh lại một lần nữa đem đám paparazzi ném xa phía sau. Bất quá vì để an toàn hơn, lần này anh vòng vào rất nhiều con đường khác nhau, thẳng đến khi rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng của cái xe nào phía sau có dấu hiệu muốn đuổi theo nữa thì mới giảm tốc độ lại.
“Anh Kiệt… Anh với bác sĩ Dụ…?” Văn Chính kỳ thật đã sớm hoài nghi, chỉ là hình ảnh vừa rồi đã chứng thực phỏng đoán của hắn.
Trình Kiệt dừng xe lại, lấy một bao thuốc mới mở ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Cậu từng gặp qua cô gái khiến cậu cam tâm tình nguyện, dù có chịu khổ bao nhiêu cũng chấp nhận chưa?”
Văn Chính sửng sốt, lắc đầu: “Chưa.”
“Cậu từng gặp cô gái không sợ lời đồn đãi vớ vẩn, nguyện ý đối xử tốt với cậu chưa?”
“… Chưa.”
Văn Chính biết Trình Kiệt sẽ không vô duyên vô cớ nói loại lời này, chẳng lẽ là có quan hệ với bác dĩ Dụ?
Trình Kiệt châm thuốc xong liền hạ cửa sổ xe xuống, “Tôi gặp rồi.”
Lúc trước, cô còn không có lạnh nhạt tuyệt tình như bây giờ.
Cô giống như ánh trăng ấm áp, chiếu sáng tới tận góc tối âm u của anh.
Cô cũng từng đối xử rất tốt với anh.
Trình Kiệt nhớ rõ, hôm đó cũng là một ngày mưa như thế này…
Trung thu đã qua, nhà xưởng mà Trình Kiệt làm việc phải tăng ca khẩn cấp, bởi vậy mà đã lâu rồi anh không về nhà, cơ hồ là ở lại luôn nhà xưởng.
Mỗi lần Anh Đào đi qua thăm anh, nhân viên tạp vụ quen thuộc đều sẽ trêu chọc một câu: “Bạn gái nhỏ của A Kiệt lại tới kìa.”
Trình Kiệt không có giải thích, trong lòng tồn tại một chút hy vọng xa vời.
Trước khi tới gặp cô, anh đều sẽ sửa sang lại bộ quần áo cũ cũ nát của mình.
Mỗi ngày Anh Đào đều sẽ tới đây vào giờ ăn cơm.
Trong xưởng có nhà ăn, bất quá địa điểm hai người gặp mặt không phải ở đó.
Trình Kiệt đi tới rừng cây nhỏ bên ngoài nhà xưởng, nhìn thấy Anh Đào đang ngoan ngoãn ôm hộp cơm ngồi ở trên tảng đá đợi.
Giày nhỏ của cô hơi chọc chọc trên mặt đất, lúc nhàm chán còn đùa nghịch quả cầu lông treo ở trên tay áo.
Trong lòng Trình Kiệt đột nhiên hụt hẫng, cô không nên chịu loại khổ cực này mới phải.
Anh Đào nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Kiệt thì lập tức cong mắt cười, lấy hộp cơm ra: “Mau tới xem xem đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị của anh không.”
“Ngày nào em cũng tới đây không sợ người khác bàn tán sao?” Trình Kiệt không nhận đũa của cô, thái độ lãnh đạm cự người vạn dặm.
Tuy là đang quan tâm cô, nhưng Anh Đào không thích cách nói chuyện như vậy.
“Anh đã cứu anh trai em, bọn em sẽ báo đáp thật tốt.”
“Vậy sao anh của em không tới?”
“Anh ấy sợ anh.”
“…”
Anh Đào đem hộp cơm nhét cho anh: “Anh ăn đi, nếu anh không muốn nhìn thấy em thì sau này em đưa cơm cho người khác, bảo họ mang cho anh là được.”
Trình Kiệt không phải không muốn nhìn thấy cô, anh so với bất cứ kẻ nào đều muốn nhìn thấy cô nhiều hơn, nhìn thấy cô liền cảm thấy vui vẻ, chỉ là cảm thấy một nơi như thế này không nên có quan hệ với cô. Mỗi ngày cô đều tới thăm anh, anh sợ là cô sẽ bị cười nhạo vì mình.
Anh Đào đưa đũa cho anh, đứng dậy muốn đi.
Trình Kiệt nắm lấy tay cô: “Giận sao?”
Anh Đào giận dỗi gật đầu: “Đúng thế, anh vẫn luôn hung như vậy, em không muốn thấy anh.”
Trình Kiệt chưa từng ở chung với con gái, không biết phải dùng thái độ như thế nào. Anh có thói quen chính là mỗi ngày vừa mở mắt là kiếm tiền, đã lâu không có soi gương, không biết bản thân đã sớm có thói quen lạnh mặt.
“… Xin lỗi.”
Anh Đào cũng không biết đây là lần đầu tiên Trình Kiệt nói ba chữ này.
Anh muốn kéo cô ngồi xuống, Anh Đào lại xoay đầu đi không nhìn anh, bày ra tính tình tiểu thư.
Trình Kiệt chưa từng dỗ dành cô gái nhỏ, trong lòng có chút sốt ruột, “Em muốn anh như thế nào, em dạy anh một chút.”
Anh Đào thấy mục đích đã đạt được, trộm cười, cố ý tỏ vẻ không vui.
“Thật sao?”
Anh Đào cúi đầu với cô: “Ừ.”
Lúc này Anh Đào mới nguyện ý ngồi xuống: “Đầu tiên, anh không thể hung dữ với em như vậy, không được lạnh mặt với em, phải nói chuyện ôn nhu với em một chút.” Mỗi lần ra một điều kiện, cô liền dựng thẳng một ngón tay lên, phi thường nghiêm túc.
Trình Kiệt nhìn cô cười: “Được.”
“Quan tâm người khác thì phải tỏ thái độ là quan tâm, không được lạnh mặt.”
“Ừ.”
“Không được đánh nhau, lần sau có gặp trường hợp đó cần phải gọi người tới.” Cô trừng mắt uy hiếp, bộ dáng thực đáng yêu.
Trình Kiệt cong môi, thanh âm nhiễm ý cười: “Được.”
Anh Đào hài lòng đưa đũa cho anh: “Mau ăn đi.”
Anh ăn cơm, Anh Đào liền an tĩnh đánh giá nhà xưởng, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Trình Kiệt, anh ở trong kia có lạnh không?”
Sắp tới mùa đông rồi, nhiệt độ càng ngày càng thấp, hôm nay cô tới đây đều phải mặc rất nhiều quần áo, nhưng Trình Kiệt chỉ mặc một cái áo thun mỏng.
Đôi mắt lo lắng của cô quá mức ôn nhu, Trình Kiệt không muốn bị cô nhìn ra mình thất thố, bình tĩnh rũ mắt.
“… Không lạnh.”
“Thật sao?”
Cô gái nhỏ hỏi thật nhiều, nhưng kỳ quái chính là, anh một chút cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Ừ.”
Trình Kiệt cơm nước xong xuôi thì về xưởng tiếp tục làm việc, lúc chiều, chủ xưởng tới đây tuần tra công tác, lúc đi tới chỗ của anh còn cố ý nói: “Bạn gái cậu lo lắng cho cậu, lúc đi còn xin tôi cho cậu nhiều chăn một chút, nhìn rất sốt ruột đó.”
Thân thể Trình Kiệt cứng đờ.
Chủ xưởng có chút hâm mộ: “Tình cảm tuổi này của mấy đứa là hồn nhiên nhất, phải trân trọng vào.”
Chủ xưởng đi đã lâu, Trình Kiệt mới lấy lại tinh thần.
Công nhân trong công xưởng bận bận rộn rộn, một mình anh ngồi ở chỗ đó, bỗng nhiên bắt đầu chán ghét hết thảy của chính mình.
Trước khi gặp Dụ Anh Đào, mỗi ngày của anh đều trải qua rất khổ cực, làm công kiếm tiền, thỉnh thoảng lại đi đánh nhau với mấy tên côn đồ ở trấn trên, anh chính là lớn lên như vậy, dã man như cỏ dại trong gió.
Trước đó cũng không cảm thấy có gì, nhưng cảm giác hiện tại lại giống như không chỗ dung thân.
Anh Đào căn bản không cần phải tới nơi này, cũng không nên thân cận với người như anh, huống chi là vì anh mà đi xin xỏ người khác?
Anh Đào không biết suy nghĩ của Trình Kiệt, cô đối xử tốt với anh chỉ là vì muốn báo đáp anh chuyện anh giúp mình, giúp Dụ Thiên Minh mà thôi.
Tuy Trình Kiệt đã nói là không lạnh, nhưng Anh Đào vẫn không yên tâm, kéo Dụ Thiên Minh đi trấn trên mua một cái chăn thật dày cùng quần áo cho Trình Kiệt.
Du Thiên Minh đảm đương một công cụ thử quần áo, hắn nhìn em gái mình tri kỷ giúp nam sinh khác chọn quần áo, trong lòng vừa ghen ghét vừa khó chịu.
Tuy rằng hắn thực sự không muốn em gái với loại côn đồ kia ở bên nhau, nhưng Trình Kiệt là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn đang cố gắng thuyết phục chính mình thử tiếp nhận anh.
Lúc chủ xưởng đem quần áo cùng chăn Anh Đào mua tới đưa cho Trình Kiệt, anh thất thần, có chút không dám tin.
Chủ xưởng cười: “Đừng nói là cậu không dám tin, tôi còn không tin được cơ mà. Cô gái nhỏ đối xử với cậu thật đúng là tình sâu vô cùng.”
Trình Kiệt sẽ không nghĩ như vậy, anh rất rõ ràng Anh Đào không thích anh. Cô chỉ muốn báo đáp anh, nhưng cho dù như vậy cũng đủ khiến người giật mình.
Mấy ngày anh tăng ca này, trừ Anh Đào ra không có ai tới thăm anh, ngay cả lão già nhà anh cũng không tới, đại khái chắc là đã đánh bài uống rượu đến quân mất anh rồi. Nhưng mà mỗi ngày Anh Đào đều tới, còn đưa quần áo với chăn cho anh, đây là lần đầu tiên Trình Kiệt nhận được quần áo người khác mua cho.
Trình Kiệt không ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn: “Sao cô ấy không tới gặp tôi?”
“Cô bé nói là phải đại diện tham gia giải đấu Olympic Toán với Vật Lý gì đó ở trường, đã trở về học rồi, dặn cậu tự chăm sóc chính mình. À đúng rồi, còn có cả hộp cơm cho cậu nữa này.”
**
Ngày Trình Kiệt nghỉ phép, Anh Đào là người đầu tiên đi tới bên ngoài xưởng chờ anh.
Gió thu hiu quạnh, lá cây trên lá đã sớm ố vàng, bên ngoài xưởng có rất nhiều lá khô rụng.
Lúc Trình Kiệt đi ra, Anh Đào đang ngồi ở bậc thang nhàm chán đếm số lá cây, cô đội một cái mũ lông xù xù, mái bằng được giấu trong mũ, cả khuôn mặt thanh linh thuần mỹ, khóe môi cong cong, bên má còn có má lúm đồng tiền, thực ngọt lại cũng thực ngoan.
Trình Kiệt không quấy rầy, đứng tại chỗ nhìn cô.
Cô gái nhỏ ngu ngơ, căn bản không phát hiện anh đã sớm đi ra.
“Anh Đào.”
Anh Đào theo thanh âm xoay người, nhìn thấy Trình Kiệt thì vui vẻ dùng sức vẫy tay với anh.
“Trình Kiệt!”
Cũng chính là trong nháy mắt này, Trình Kiệt vô cùng xác định tình cảm của chính mình.
Anh Đào mỉm cười nhìn nam sinh từ xa tới gần, vóc dáng anh cao cao, ít nhất phải một mét tám lăm, mặc áo khoác màu đen cô mua, soái khi đĩnh bạt.
“Ánh mắt em tốt thật, quần áo em mua cho anh thật đẹp.”
Vóc dáng Dụ Thiên Minh không cao như Trình Kiệt, cho nên Anh Đào mua đại lớn hơn một cỡ, Trình Kiệt mặc vừa lúc vừa vặn.
Trình Kiệt ngậm ý cười khom lưng nhìn cô, hai chữ rất thấp nói ra: “Cảm ơn.”
Anh Đào không nghe thấy, nhón mũi chân tới cẩn thận nghe: “Anh nói gì thế?”
Trình Kiệt nhìn gương mặt mờ mịt của cô, nói: “Tay lạnh.”
Anh Đào sờ sờ tay anh, không lạnh mà. Bất quá ngón tay nam sinh thon dài, lòng bàn tay còn rất lớn.
Anh Đào hậu tri hậu giác phát hiện ra bản thân làm như vậy là không đúng, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt thấm ra ý cười của Trình Kiệt.
Anh đem tay cô nhét vào trong túi áo mình, hai tay ôm lấy mặt cô, “Thi đấu sao rồi?”
“Quán quân.” Anh Đào nhón chân có chút mỏi, thời điểm đặt chân xuống đất, lại bị Trình Kiệt ôm lấy má, gương mặt phúng phính có chút ngây ngô.
Cô cũng tự ý thức được điểm này, lén lút nhón chân lên, ý đồ làm cho mặt mình trở nên tự nhiên hơn, chút tâm tư nhỏ đó tự nhiên không có thoát khỏi tầm mắt của Trình Kiệt.
Anh cười khẽ, cách mũ sờ đầu cô: “Không xấu, rất đáng yêu.”
**
Lúc Trình Kiệt lái xe quay lại, Anh Đào đang khóa cửa.
Khóa rất lớn, có chút nặng, cô lại không buông được bánh kem với hoa Trình Kiệt đưa xuống đất cho nên rất khó để khóa cửa.
Mưa to giàn giụa che đậy tiếng bước chân, Anh Đào cũng không biết Trình Kiệt đã cách mình ngày càng gần.
Ngay tại lúc cô không thể ấn được cái khóa vào, một cái ôm cực nóng bỗng nhiên dán sát vào sau lưng cô.
Hai tay người đàn ông từ phía sau duỗi qua đây, khớp xương to lớn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô giúp cô khóa cửa.
Thanh âm dừng ở bên tai khàn khàn gần như ôn nhu: “Loại chuyện này cũng không làm được, bác sĩ Dụ, có cần một người bạn trai hay không?”