Cô ôn nhu bình tĩnh như vậy, mặc dù trước mặt cô chính là cái chết.
Rốt cuộc Kỷ Dạng cũng hiểu được, có một số người đã được chú định sẵn là gặp được sẽ trở thành tiếc nuối.
Thức uống nóng đã lạnh thấu, Anh Đào chuẩn bị trở về bệnh viện.
Lúc đi ngang qua bên người Kỷ Dạng lại bỗng nhiên nghe được.
"Chị ơi."
Anh Đào sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Kỷ Dạng gọi cô là chị.
Kỷ Dạng kéo lấy ống tay áo của Anh Đào, trong nháy mắt đó, cậu phảng phất không còn là thiếu niên mười sáu tuổi nữa, mà biến thành cậu nam sinh nhỏ lần đầu gặp mặt cô nhiều năm về trước.
Khi đó ánh mắt cậu nhìn cô cũng tràn ngập ý tứ đánh giá, xem kỹ cùng với một chút chờ mong.
"Chị, chúng ta về nhà chữa bệnh đi." Tiếng nói của thiếu niên có chút nghẹn lại.
Tâm Anh Đào chua xót, hơi hơi cười nhạt: "... Chữa không hết."
Nhiều năm như vậy đã uống qua không biết bao nhiêu loại thuốc, làm bao nhiêu cuộc giải phẫu rồi, trái tim của cô đã thật sự quá mức gian nan mỏi mệt khi phải gắn bó với sinh mệnh của cô, cho tới bây giờ đã sơn cùng thủy tận.
"A Dạng, sau này nhà chúng ta đành phải nhờ em rồi."
Anh Đào thở dài vỗ nhẹ vai cậu, xoay người đẩy tay cậu ra.
Buổi chiều có một ca phẫu thuật của Hàng Hàng, cô cần phải quay về.
Lúc trở lại bệnh viện, Trương Triết An đang đứng ở bên ngoài đợi cô.
Anh Đào mỉm cười tiến lên: "Sao sư tỷ lại ở đây? Không lạnh sao?"
Trương Triết An ấp úng, sờ sờ ngón tay lại sờ sờ lỗ tai rồi mới mở miệng: "... Hàng Hàng đã được đẩy vào phòng mổ rồi."
Nụ cười của Anh Đào cứng đờ.
Trương Triết An sợ cô đau khổ, thật cẩn thận nói: "Viện trưởng đã biết tình huống của em, nói em không thích hợp làm phẫu thuật nữa, đã sắp xếp bác sĩ giải phẫu khác rồi."
Sắc mặt Anh Đào hơi trầm xuống.
Trương Triết An hiểu rõ Anh Đào, từ trước tới nay tính tình cô đều rất tốt, chưa từng tức giận với ai bao giờ, trừ phi là chuyện công việc.
Có rất nhiều lúc cô coi người bệnh còn quan trọng hơn so với chính bản thân mình.
Anh Đào lập tức đi nhanh vào trong bệnh viện, Trương Triết An theo ở phía sau.
"Anh Đào, nếu không chúng ta đừng đi..."
Anh Đào không nói chuyện, đi thang máy lên đến lầu mười, lập tức đi thẳng vào trong văn phòng của viện trưởng.
Đẩy cửa ra, bên trong không chỉ có viện trưởng mà còn có những bác sĩ từ những phòng khác tới, hình như là đang họp.
Viện trưởng biết mục đích Anh Đào tới đây, vững vàng buông chén trà xuống, "Bác sĩ Dụ, tôi biết có lẽ là cô có ý kiến đối với sự sắp xếp của tôi, nhưng tôi là đang vì cô cũng như vì người bệnh mà suy xét."
Anh Đào ít khi nôn nóng như vậy: "Nhưng viện trưởng, ca mổ của Hàng Hàng chỉ tôi có thể làm được."
Viện trưởng trầm ngâm trong chốc lát: "Bác sĩ Dụ, tôi biết cô rất ưu tú, nhưng thân thể của cô cũng rất quan trọng, gần đây cô vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, bệnh viện sẽ sắp xếp công việc cho cô nhẹ nhàng hơn."
"Bệnh tình của Hàng Hàng là phương hướng nghiên cứu luận văn chủ yếu của tôi, cũng là đề bài nan giải từ trước tới nay tôi luôn muốn có được đáp án. Tôi so với bất cứ ai khác hẳn là nên làm người mổ chính cho buổi giải phẫu này mới đúng! Mong ngài giao ca mổ này cho tôi!"
Viện trưởng có chút không vui: "Bác sĩ Dụ, mong cô nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện! Chúng tôi còn có việc phải bàn, cô trở về đi."
Trương Triết An không phục: "Ông..."
Anh Đào ngăn cô ấy lại, bước nhanh ra ngoài.
Trương Triết An hung hăng trừng viện trưởng, vội vàng đuổi theo Anh Đào.
Đại khái là hỏa khí công tâm, Anh Đào vốn đã không khỏe nay trái tim càng theo quặn đau, nhưng bước chân nhanh chóng đó vẫn không dừng lại.
Cô đuổi tới bên ngoài phòng mổ, mẹ của Hàng Hàng đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy cô liền ngẩn người, "Bác sĩ Dụ..."
Mẹ của Hàng Hàng nhìn phòng mổ đang đóng chặt, lại nhìn về phía Anh Đào, "Không phải cô đang ở bên trong phòng mổ sao..."
Anh Đào không kịp giải thích: "Hàng Hàng đi vào bao lâu rồi?"
"Một tiếng rồi."
Sắc mặt Anh Đào càng thêm không tốt.
Một tiếng có nghĩa là đã tiêm thuốc mê, bắt đầu giải phẫu rồi.
Mẹ của Hàng Hàng cảm giác được có gì đó không ổn, cuống quýt túm lấy tay Anh Đào: "Bác sĩ Dụ! Hàng Hàng của chúng tôi không phải do cô phẫu thuật sao? Vì cái gì mà cô không ở bên trong?"
Bà ấy siết chặt tay Anh Đào, đôi mắt không chớp nhìn cô, chờ mong cô nói ra một số lời trấn an mình.
Nhưng câu trả lời của Anh Đào lại là: "Thực xin lỗi..."
Mẹ của Hàng Hàng sửng sốt, mờ mịt há miệng thở hổn hển, có một loại khủng hoảng rất lớn đánh úp tới, làm thanh âm của bà cũng run rẩy theo: "Cô có ý gì?"
Trương Triết An thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên muốn kéo Anh Đào ra xa, nhưng mẹ của Hàng Hàng bỗng nhiên liền kích động túm chặt lấy hai tay của Anh Đào: "Bác sĩ Dụ cô có ý gì? Bác sĩ trong phòng mổ là ai?!"
Anh Đào bị bà ấy siết đau, Trương Triết An mạnh mẽ tách bọn họ ra, "Mẹ của Hàng Hàng cứ bỉnh tĩnh đã, bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi đều rất giỏi. Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù cho nên bệnh viện mới đổi bác sĩ phẫu thuật cho Hàng Hàng, chúng ta vẫn là nên im lặng chờ đợi kết quả của ca mổ này đi!"
Vừa dứt lời, phòng mổ liền mở ra, bên trong có một y tá người dính đầy máu chạy ra bên ngoài.
Mẹ của Hàng Hàng vội vàng nhào lên bắt lấy đối phương, "Sao rồi? Con gái tôi sao rồi?"
Y tá vội vàng đẩy bà ấy ra xa, "Xuất huyết nhiều, đang cấp cứu."
Mẹ Hàng Hàng lập tức nhũn người, Trương Triết An vội vàng đỡ lấy bà ấy.
Anh Đào nghĩ nghĩ, lại một lần nữa chạy vào phòng viện trưởng.
Viện trưởng đối với sự xuất hiện lần thứ hai của cô đã có chút đau đầu, "Bác sĩ Dụ, cô còn có chuyện gì sao?"
"Viện trưởng, tôi không tham gia mổ chính, tôi có thể quan sát và cho ý kiến không?"
Viện trưởng nhíu chặt mày: "Bác sĩ Dụ, mong cô có chút lòng tin đối với đồng nghiệp của mình."
"Người bệnh đã xuất huyết nhiều rồi!"
Viện trưởng cả kinh.
Bên ngoài phòng giải phẫu, mẹ của Hàng Hàng khóc lóc muốn chạy vào trong phòng giải phẫu, trong phỏng giải phẫu thỉnh thoảng lại có một y tá sắc mặt không tốt chạy ra.
Lúc viện trưởng chạy tới mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, nôn nóng lau mồ hôi ở trên trán, bắt đầu hối hận quyết định của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Anh Đào thay đồ xong quay lại, viện trưởng vội vàng đưa cô vào phòng mổ.
"Bác sĩ Dụ, nhờ cả vào cô!"
Bác sĩ trong phòng mổ nhìn thấy Anh Đào như là nhìn thấy tâm phúc.
Tình huống của Hàng Hàng đúng là không tốt lắm, Anh Đào nhíu chặt mày, "Nghe tôi nói, không được hoảng, từng bước một, cứ theo lời tôi mà làm."
Mọi người vội vàng đáp: "Được!"
Giải phẫu càng thêm khó khăn, hơn nữa vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại trì hoãn một khoảng thời gian, Anh Đào từ trước tới nay đều thong dong trấn định cũng có chút khẩn trương.
Cũng may cô không tỏ rõ sự khẩn trương ra ngoài, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, làm người khác cảm thấy được cô đã có dự tính trước, cũng khiến những bác sĩ khác dần dần không còn hoảng như vậy nữa.
Sau khi ngừng xuất huyết nhiều xong, các bác sĩ lần lượt thở phào một hơi.
Thời gian giải phẫu có hơi lâu, suốt một đêm trôi qua, đến tận hửng đông mới kết thúc, lúc Anh Đào ra khỏi phòng mổ thì đã không đứng vững nữa.
Mẹ của Hàng Hàng mong đợi nhìn cô, Anh Đào mệt mỏi cong môi: "Chúc mừng chị, giải phẫu thành công, tiểu Hàng Hàng có thể khỏe mạnh mà lớn lên rồi."
Mẹ của Hàng Hàng sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên kích động ôm lấy Anh Đào.
Trương Triết An sợ cô không chịu nổi, vội vàng kéo người ra, mẹ của Hàng Hàng khóc không thành tiếng, liên tục khom lưng với Anh Đào.
Anh Đào rất không thoải mái, không có đứng ngây ra ở đây nữa, thay quần áo xong vội vàng đi vào phòng nghỉ của bệnh viện ngủ một giấc.
Một giấc này liền ngủ đến chạng vạng, lúc tỉnh lại nhìn thấy đồ ăn ở trên bàn, hẳn là Trương Triết An mang đến, bây giờ đều đã lạnh rồi.
Điện thoại còn có tin nhắn Dụ Lệ An gửi tới, hỏi xem lúc nào cô về nhà ăn cơm được.
Anh Đào ra khỏi phòng nghỉ, bệnh viện đã rất an tĩnh.
Cô đi phòng bệnh xem Hàng Hàng, cũng không có đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa.
Mẹ của Hàng Hàng đang nói chuyện với cô bé vẫn đang hôn mê nằm đó, ôn nhu hiền từ, tràn ngập chờ mong đối với tương lai.
Anh Đào buông lỏng tâm trạng, đạp lên bóng dáng cô tịch của mình chậm rãi ra khỏi bệnh viện.
Đại đa số thời điểm, cô không cho phép bản thân sa vào hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt, việc này sẽ khiến cho bản thân cô quá mức lưu luyến đối với thế giới này sinh ra tâm trạng không cam lòng, nhưng hiện tại lại thay đổi suy nghĩ.
Anh Đào đi bộ đến khi phố sầm uất bên cạnh, trên quảng trường có rất nhiều người, quán ăn vặt ven đường tỏa ra mùi hương nồng đậm, các cặp tình nhân nắm tay nhau đi trên đường, ông bà dắt theo đứa cháu, cha mẹ mang theo con của mình.
Anh Đào nhìn đến nhập thần, xem đến thích thú.
Cô sẽ rời đi kiếp sống này, thế giới này sẽ không bởi vì sự biến mất của cô mà có thay đổi, mọi người vẫn sẽ sinh hoạt như cũ, nhưng mà những khung cảnh sinh hoạt này cô sẽ không còn trải nghiệm được nữa.
Cô ngưỡng mộ tất cả mọi thứ xung quanh, bao gồm hoa cỏ cây cối, chỉ cần có thể tồn tại là tốt rồi.
Lắc đầu, cô tản đi suy nghĩ khổ sở không thích hợp ở trong đầu đi.
Anh Đào tiếp tục đi, đi về phía nhà mình, nơi đó mới là nơi cô thuộc về.
Lúc đứng chờ đèn đỏ, Anh Đào nhìn chằm chằm điểm đỏ đang nhấp nháy kia, tầm mắt dần dần mơ hồ, trái tim quặt đau lên một chút, không thể hô hấp được như ban đầu nữa.
Lúc này đột nhiên cơ thể cảm thấy đau đớn, cô hoảng hốt nhìn thấy Trình Kiệt đang đứng đối diện mình trong đám người phía trước.
Anh đẩy đám người ra vọt lên trước, điên cuồng chạy về phía cô.
Anh Đào ngẩn người, tâm tình bất đắc dĩ.
Nhìn dáng vẻ này... Vẫn là không giấu nổi anh rồi, rốt cuộc thì anh cũng biết.
Phảng phất như ca mổ kia đã làm cô tiêu hao sức lực quá mức, hoặc là Tử Thần rốt cuộc cũng tới đón cô đi.
Anh Đào cảm giác được thân thể mình suy sụp, ở trong ánh mắt sợ hãi của Trình Kiệt, cô ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, nghe được tiếng kêu sợ hãi của những người xung quanh.
Tim đập trầm trọng mệt mỏi, hô hấp dồn dập, giống như bây giờ cô sắp chết rồi.
Trình Kiệt nghiêng ngả lảo đảo lao tới, luông cuống tay chân bế cô lên.
Anh Đào cảm giác bản thân mình mất hết tri giác, rõ ràng có thể thấy Trình Kiệt đang gọi tên mình, nhưng lại không nghe thấy bất cứ thứ gì cả.
Cô giống như nghe được có người đang hát, nghe được tiếng gió ở trấn Cố Thủy, nghe được tiếng rung động sàn sạt của lá cây hòe già, Trình Kiệt đang đứng ở bờ sông vẫy tay với cô.
Cô nở nụ cười, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
**
Sau khi Anh Đào hôn mê, cảm thụ lớn nhất của Trương Triết An chính là Trình Kiệt điên rồi.
Anh xuất hiện ở bên đường, không có bất cứ thứ gì che chắn mình liền ôm Anh Đào chạy như điên vào bệnh viện.
Một màn này đương nhiên bị chụp lên mạng, trên mạng thảo luận như thế nào tạm thời không đề cập tới.
Làm người khác đau đầu chính là bây giờ trừ anh ra thì không có kẻ nào thấy được Anh Đào.
Dụ Thiên Minh muốn đi khuyên, nhưng lại bị Trình Kiệt đánh đến mặt mũi bầm dập ném ra ngoài, lý do là đã gạt anh chuyện quan trọng như vậy.
Mọi người hiểu rõ anh cần thời gian để tiếp thu, cũng không có quấy rầy nữa.
Anh Đào nằm trong phòng bệnh ánh sáng tối tăm, Trình Kiệt không bật đèn, âm thanh từ máy đo nhịp tim bên cạnh nhắc nhở anh biết, tim Anh Đào vẫn còn đang đập, dù chỉ rất mỏng manh.
Cô đeo mặt nạ dưỡng khí, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt thon gầy tái nhợt, giống như lúc nào cũng có thể rời đi.
Trình Kiệt vẫn không nhúc nhích nhìn cô, đến bây giờ bên tai anh vẫn còn vang vọng lời nói của thầy giáo Anh Đào nói với mình.
"Số ngày còn lại của con bé không còn nhiều nữa."
Lừa quỷ sao.
Trình Kiệt bỗng nhiên cười, cười đến hai mắt có chút ướt, hốc mắt trướng đau đến sung huyết.
Anh dùng tay chặt mắt mình lại, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào rốt cuộc vẫn là từ giữa các khe hở ngón tay phát ra.
Anh ở đây với Anh Đào, nơi nào cũng không đi, mỗi lúc mỗi giây đều đang lầm bầm lầu bầu nói chuyện với cô, dỗ dành cô mau chóng tỉnh lại.
Cô ngủ rất an tĩnh, một chút cũng không nghe lời.
Tâm Trình Kiệt loạn như ma, "Dụ Anh Đào! Em đừng nghĩ dùng cách này làm anh sợ." Thanh âm anh lãnh đạm, cúi người xuống nhìn chằm chằm cô, dùng lời nói khắc nghiệt lạnh nhạt nhất cảnh cáo cô: "Anh không động lòng với bộ dáng này của em đâu!"
Tiếng tim đập bỗng nhiên có chút bất ổn, Trình Kiệt lập tức kinh sợ.
Lúc Trương Triết An chạy tới, Trình Kiệt đang gắt gao ôm chặt lấy Anh Đào, kinh hoảng thất thố cùng cẩn thận như vậy trước nay chưa từng xuất hiện ở trên mặt anh.
"Trình Kiệt, cậu mau buông em ấy ra!"
Trương Triết An cùng các bác sĩ khác tiến hành kiểm tra, chờ sau khi tim Anh Đào đập vững trở lại, cô mới nhìn về phía Trình Kiệt.
Anh đang dùng sức nắm lấy một bàn tay của Anh Đào, giống như như vậy liền có thể cướp cô trở về từ trong tay Tử Thần.
Từ lúc sinh ra tới giờ, Trương Triết An là lần đầu tiên cảm thấy có người lại đáng thương như vậy.
Lúc Trương Triết An muốn rời khỏi đây, Trình Kiệt bỗng nhiên gọi cô lại.
"Chị nói cho tôi đi."
Trương Triết An quay đầu lại.
Cái vị bất cần đời ở trên màn ảnh, luôn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh phảng phất như cái gì cũng không thèm để ý kia, giờ khắc này lại có loại nhỏ yếu hiếm thấy.
"Cô ấy có thể chữa, đúng không?"
"Trừ phi tìm được trái tim tương thích."
Trình Kiệt không chút do dự: "Tôi sẽ tìm được."
Trương Triết An không muốn đả kích anh, cô với thầy tìm lâu như vậy rồi, thông qua đủ các con đường thăm hỏi cũng không có chút tin tức nào, sao Trình Kiệt có thể tìm được?
Trương Triết An đi rồi, Trình Kiệt an tĩnh lại, vẫn nhìn Anh Đào như cũ, như thế nào cũng nhìn không đủ.
Anh ôn nhu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Anh nhất định sẽ tìm được một trái tim tương thích với em."
"Nếu không có..."
Ngữ khí của anh trở nên điên cuồng: "Đem của anh cho em."
**
Nhưng mà thời gian đối với Trình Kiệt mà nói từ trước tới nay đều là tàn nhẫn.
Tám năm trước chia tay với Anh Đào, mỗi giây mỗi phút đều trôi qua khó khăn, hiện tại Anh Đào nằm ở trên giường bệnh ngủ say, giống như vĩnh viễn cũng không tỉnh lại, đây đối với anh lại là một loại lăng trì khác.
Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn như vậy tới trước ngày năm mới đến, ngoài cửa sổ mỗi nhà đều treo một ngọn đèn dầu, pháo hoa đầy trời, mà trong phòng bệnh tĩnh mịch nặng nề, chỉ có thanh âm lạnh lẽo từ máy đo nhịp tim phát ra.
Lúc Dụ Thiên Minh đi vào phòng bệnh liền cảm nhận được nơi này như bến bờ hoang vắng, tựa như một ốc đảo hoang tàn vắng vẻ, không có nhân khí, cũng không có độ ấm.
Bóng dáng Trình Kiệt ngồi ở mép giường giống như cái cây khô, dường như muốn hợp nhất với ánh sáng tối tăm trong này.
Bước chân Dụ Thiên Minh thả nhẹ, thong thả tới gần.
Thanh âm nghẹn ngào đột ngột vang lên: "Cậu lại tới làm gì?"
Dụ Thiên Minh trầm mặc trong chốc lát, nói: "Đến thăm em gái tôi, con bé có khỏe không?"
Trình Kiệt vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Anh Đào, "Cô ấy sẽ tỉnh lại."
Anh trước sau vẫn tin tưởng vào chuyện này, không chịu ngủ, không chịu dịch tầm mắt, không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào.
Dụ Thiên Minh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy trên mặt anh bao phủ khói mù vắng ngắt.
Trình Kiệt nhấc mắt lên, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt anh trở nên âm lệ khiếp người.
Sắc mặt Dụ Thiên Minh cứng đờ, cảm thấy nổi da gà.
Hắn không dám trêu chọc bộ dáng này của Trình Kiệt, hơi có chút cẩn thận, "Tôi có mang cơm cho cậu, ăn chút đi."
Anh đã liên tục mấy ngày không ăn không uống không ngủ, mọi người đều lo lắng Anh Đào còn chưa tỉnh lại thì anh sẽ ngã xuống trước.
Trình Kiệt nhìn lướt qua hộp cơm trong tay hắn, đứng lên.
Dụ Thiên Minh sợ tới mức lui về phía sau, Trình Kiệt không để ý tới hắn, mà lại cực kì ôn nhu dán ở bên tai Anh Đào, lấy lòng hỏi: "Em muốn ăn một chút không?"
Dụ Thiên Minh nhíu mày, biểu tình cổ quái.
Cô gái đang ngủ không đáp lại bất cứ điều gì, Trình Kiệt dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 mặt cô, "Em ngủ đã nhiều ngày rồi, đều sắp đói gầy rồi, ăn chút được không?"
Trình Kiệt không nhận được câu trả lời của Anh Đào, lạnh nhạt liếc Dụ Thiên Minh.
Dụ Thiên Minh nhiều ít có chút khẩn trương.
"Cô ấy không ăn, cậu đi đi."
Anh một lần nữa ngồi trở về vị trí vừa rồi, tầm mắt giằng co ở trên mặt Anh Đào, chuyên tâm, hết sức chuyên chú nhìn cô.
Dụ Thiên Minh muốn nói lại thôi buông hộp cơm xuống.
Trình Kiệt như thế này, cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy.
Tám năm trước ở trấn Cố Thủy, sau khi Anh Đào bỏ lại phong thư kia rồi rời đi, Trình Kiệt cũng từng trải qua những ngày tháng suy sút như vậy.
"Không phải cậu trách tôi không sớm nói chân tướng cho cậu biết sao?"
Trình Kiệt không dao động, giống như không có nghe thấy hắn nói chuyện.
Dụ Thiên Minh cũng không để ý: "Ngay từ đầu tôi đúng là đã làm theo lời Anh Đào nói, gạt cậu là không muốn để cậu bị chúng tôi liên lụy. Nhưng bây giờ nếu cậu đã biết rồi thì tôi cảm thấy cũng đã tới lúc nói cho cậu biết một số chuyện."
Biểu tình hờ hững của Trình Kiệt rốt cuộc cũng có chút buông lỏng, tầm mắt chuyển qua Dụ Thiên Minh.
"Chuyện của hai người hẳn là không có ai rõ ràng hơn so với tôi, trong đó cũng bao gồm cả việc Anh Đào yêu thích cậu bao nhiêu." Dụ Thiên Minh duỗi tay xoa xoa tóc Anh Đào.
Lúc trước ở trấn Cố Thủy, hắn với Trình Kiệt luôn vây quanh lấy Anh Đào.
Thời niên thiếu vô ưu vô lo, ai có thể nghĩ tới ngày hôm nay, Anh Đào thế mà lại nằm trên cái giường lạnh như băng này chứ?
"Từ nhỏ con bé đã mắc phải căn bệnh này, nhưng mà em ấy luôn kiên cường dũng cảm chiến đấu với nó, ngược lại còn an ủi luôn cả chúng tôi. Cho dù bị bệnh tật tra tấn, cũng không có làm vơi đi một chút ý chí muốn sống của con bé, em ấy vẫn luôn tích cực chữa bệnh."
"Vận mệnh bất công, thích trêu cợt người. Năm con bé mười lăm ruổi biết được cha mình ngoại tình, sau đó cha em ấy vì muốn một cô con gái khỏe mạnh khác mà đã vứt bỏ hai mẹ con em ấy."
"Anh Đào đã từng trộm khóc vài lần, sau khi bị tôi bắt được thì luôn không thừa nhận. Kỳ thật tôi biết con bé rất khó chịu, tuy rằng em ấy luôn giả vờ không để ý tới bệnh tình của mình."
"Nhưng mà em ấy so với bất cứ ai đều hy vọng mình có thể khỏe mạnh. Anh Đào cảm thấy nếu bản thân cũng đủ khỏe mạnh thì Hướng Quyền Nho sẽ không vứt bỏ hai mẹ con họ, cũng bởi vậy nên con bé luôn cảm thấy có lỗi với mẹ mình."
"Sau khi gặp được cậu, Anh Đào trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, tôi là anh trai của em ấy, sao có thể không nhìn ra con bé thích và để ý tới cậu nhiều như thế nào? Tuy rằng tôi không muốn em ấy tiếp xúc nhiều với cậu, nhưng mà mỗi lần nhìn nụ cười tươi rói trên khuôn mặt của con bé, tôi đều thầm cảm ơn cậu từ tận đáy lòng."
"Ngay lúc chúng tôi đều đắm chìm trong cuộc sống đời thường yên ổn tại trấn Cố Thủy, lúc Anh Đào đang lấn sâu vào trong mối quan hệ với cậu, thì bệnh tim của con bé tái phát."
"Khi đó con bé mới hiểu được, em ấy không thể cho cậu một tương lai, không thể cùng cậu chung sống lâu dài. Con bé không còn cách nào khác, chỉ có thể cách cậu càng xa càng tốt."
"Chúng tôi liên hệ với bác sĩ ở London, tình huống của em ấy cần phải giải phẫu một lần nữa. Ai cũng không thể đảm bảo ca mổ đó có thể thành công hay không, cho nên con bé để lại lá thư đó cho cậu với lời lẽ trái với những gì em ấy nghĩ, chỉ là hy vọng cậu sau khi xem xong có thể hết hy vọng với em ấy, sau đó quên em ấy đi mà sống cho tốt quãng đời còn lại."
Dụ Thiên Minh nhìn sắc mặt không có chút máu nào của Trình Kiệt, "Sau đó ca phẫu thuật của con bé cũng tính là thành công, tính mạng được bảo vệ. Nhưng em ấy lại không về nước, ở lại London học đại học, chuyên tâm nghiên cứu các bệnh về tim mạch, chỉ mong có thể cứu được những người mắc bệnh tim như mình."
"Mà khi đó, cậu đã ở trong giới giải trí bộc lộ được tài năng, tôi từng xem qua một vài phim cậu đóng. So với lúc trước thì cậu càng thêm lạnh nhạt bạc tình hơn, cũng càng thêm sắc bén lãnh duệ. Tôi biết là mục đích của Anh Đào đã đạt được rồi, cậu đã thật sự bắt đầu hận em ấy rồi."
Trình Kiệt bỗng nhiên bắt lấy bàn tay bên mép giường của Anh Đào.
Giống như có chút thở không được, thở gấp chậm rãi cong người xuống.
Dụ Thiên Minh tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục nói: "Bộ phim đầu tiên của cậu mới vừa được công chiếu cũng chẳng có ai mua vé. Lúc đó Anh Đào liền đem poster phim của cậu in thành nhiều bản, một mình chạy ra đường lớn phân phát, nếu có người đồng ý nhận lấy, con bé sẽ đặc biệt vui vẻ. Nếu có người đem tờ rơi ném xuống đất, con bé còn có thể đi lục thùng rác chỉ để lấy tấm poster của cậu trở về, tất cả chỉ vì không muốn cậu bị vấy bẩn.
Dụ Thiên Minh lắc đầu thở dài: "Cậu không biết đâu, mỗi một bộ phim cậu đóng con bé đều đi xem, mỗi một quyển tạp chí có cậu xuất hiện, em ấy đều mua về, những chương trình có cậu tham gia thì đều theo dõi, quà cậu đưa cho em ấy, em ấy đều giữ lại hết."
"Trình Kiệt, cậu nói xem con bé có ngốc hay không, để cậu hận em ấy, lại trộm thích cậu từ xa, không cho cậu biết tất cả mọi chuyện, một mình gánh vác tất cả, duy chỉ hy vọng cậu có thể mãi mãi là một người mang muôn trượng hào quang."
Thanh âm kiểm tra nhịp tim cùng những lời này cùng vang lên bên tai anh, kỳ diệu mà châm chọc.
Trong lồ ng ngực quặn đau đến lợi hại, nước trên mặt đất không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Dụ Thiên Minh không nhìn ra biểu tình của Trình Kiệt, ngón tay tái nhợt của anh gắt gao nắm lấy tay Anh Đào, thân thể run rẩy dồn dập kích động.
"Cút."
Anh gầm nhẹ hữu khí vô lực, so với Anh Đào, anh phảng phất giống như đèn sắp cạn dầu hơn.
Dụ Thiên Minh nhìn Anh Đào, than nhẹ rời đi, trong chớp mắt ra khỏi phòng bệnh liền nghe được tiếng khóc trầm thấp áp lực từ bên trong.
Xé tâm, đứt từng khúc.