• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14:


Muốn thanh toán xong với anh? Đời này, đừng hòng nghĩ tới.
Kiều Tiêu Xuyên: “Cậu nhìn hướng tám giờ đi, chỗ đó không phải có cả một con đường quán ăn ven đường à, chính là quán ăn Hải sản ngư dân kia.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Bàn bên trái lối vào quán hải sản ngư dân là của bọn mình, mình mặc váy denim, cái người mặc áo có tay màu xanh cánh sen là Tô giả tiên.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Hahaha Tiểu Phương Tranh mình nói cho cậu biết, vừa nãy chị em hoa nhựa [1] của Tô giả tiên còn an ủi cô ta, nói đó là một buổi xem mắt, đồng nghiệp của đội trưởng Cố giới thiệu đối tượng cho anh ấy, bảo cô ta đừng lo lắng.”
[1] Chị em hoa nhựa (塑料花姐妹): Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm chị em thân thiết giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.
Phương Tranh liếc mắt nhìn, sau khi màn đêm buông xuống, dãy cửa hàng cách đó trăm mét đã thay đổi so với vẻ vắng vẻ của ban ngày, đèn bật lên, bàn ghế xếp chi chít, chật kín khách.

Cả một con phố đều là quán ăn ven đường chợ đêm, mà đèn bảng hiệu ba chiều lấp lánh của “Hải sản ngư dân” là rõ ràng nhất giữa các bảng hiệu phẳng với chữ vàng trên nền đỏ.
Phía bên ngoài quán đó, có một bàn tám người ngồi, hai nam sáu nữ, trong đó có Tô Mịch là Phương Tranh đã gặp ở nhà hàng tây vào buổi trưa.

Phát hiện Phương Tranh nhìn về phía này, Tô Mịch vội vàng xoay người lại, đưa tay vén tóc mai ra sau tai, cử chỉ dè dặt mà tao nhã.
Còn Kiều Tiêu Xuyên thì ngồi ở góc bên phải, vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Có lẽ là cho rằng Phương Tranh chỉ đang ngắm cảnh, nên Tô Mịch lại giả vờ thản nhiên nói chuyện với những người bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc tới chỗ cô, mang theo mấy phần dò xét.
Điện thoại lại rung lên.
Phương Tranh bình tĩnh thu lại ánh mắt, cúi đầu xem tin nhắn Kiều Tiêu Xuyên gửi tới.
Kiều Tiêu Xuyên: “Bọn họ còn an ủi cô ta nói là, toàn bộ quá trình đội trưởng Cố đều mặt lạnh, có lẽ là không hài lòng với đối tượng do đồng nghiệp giới thiệu.”
***
Bên kia, Cố Uyên đi được một đoạn, rồi mới trả lời điện thoại.
Điện thoại được kết nối, bên kia trước tiên truyền tới một tràng tiếng nhạc heavy metal, bối cảnh rất ồn, có vẻ như đang ở trong quán bar nào đó.
“Cố thần, bây giờ cậu có bận không?”
Người gọi tới là Chu Minh Lãng, anh ta là một trong những người bạn thân nhất của anh thời cấp ba.

Cho dù đã đi làm, thì mấy người anh em cũng thường xuyên liên lạc.

Cứ đến cuối tuần, mấy người bạn thân ở cùng thành phố đều danh thời gian tụ tập một chút.
Cố Uyên hỏi: “Có việc gấp sao?”

Chu Minh Lãng nói: “Cũng không phát rất gấp, mình với Đông Tử còn có mấy người anh em bây giờ đang ở SomeTimes trên đường Phong Nhạc, muốn hỏi cậu có thời gian tới uống mấy ly không?”
“Hôm nay Diệu Diệu cũng hẹn hoa khôi Trần của lớp ra, còn có mấy bạn học cũ lớp 8.

Bình thường mọi người đều bận đi làm, cũng đã lâu không gặp mặt rồi, đều nói muốn hẹn cậu ra gặp mặt.”
Cố Uyên nghiêng đầu, nhìn Phương Tranh đang đứng cách đó không xa.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng người của Phương Tranh bị kéo ra vừa dài vừa gầy, tăng thêm mấy phần cô đơn.
“Cố thần?”
Cố Uyên chậm chạp không trả lời, Chu Minh Lãng lại cao giọng lên một decibel, “Có nghe mình nói không?”
Cố Uyên thu hồi suy nghĩ, giọng hờ hững: “Không được, không cần đợi mình, hôm nay mình không tới được, lần sau gặp lại.” Anh rũ mắt xuống, nghe thấy chính mình nói, “Mình phải đưa Phương Tranh về.”
Giống như là tín hiệu không tốt, đầu dây bên kia đột ngột im bặt.
Sau mấy giây đứng máy, bên kia đột nhiên bùng nổ một tràn tạp âm hỗn loạn: “Mẹ nó, Cố Uyên, cậu vừa mới nói ai?! Phương Tranh? Phương Tranh nào?!”
Chu Minh Lãng kích động: “Cậu nói rõ ràng cho mình! Xảy ra chuyện gì?! Cậu ta vậy mà lại trở về tìm cậu?! Cậu sẽ không phải lại ngu ngốc để bị lừa chứ?!” Anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói một tràng giống như súng bắn liên thanh, “Cậu đã quên nỗi đau vết sẹo đã lành lại à? Cậu sẽ không quên, người phụ nữ Phương Tranh đó đã đối xử như thế nào với cậu chứ?! Trước kia đá cậu rời đi…”
Cố Uyên vẫn không nói gì, Chu Minh Lãng lại càng lo lắng hơn: “Này, Cố Uyên! Cậu nói chuyện đi, Cố Uyên ——”.

????hanh‎ nhấ????‎ ????ại‎ ﹛‎ ????‎ ????ùⅿ????????????????ện.????n‎ ﹜
“Trước tiên như vậy đã, mình trở về sẽ liên lạc lại với cậu.”
Cố Uyên bình tĩnh nói, sau đó cúp máy.
Anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, xoay người quay lại chỗ Phương Tranh, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì vẻ mặt lãnh đạm.
“Đi thôi.” Anh nhàn nhạt nói.
Cố Uyên đi về phía trước mấy bước, nhận ra Phương Tranh không có đi theo.

Anh dừng bước, quay đầu lại, nhìn thấy Phương Tranh vẫn đang đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân của mình, vẻ mặt có mấy phần kỳ ​​lạ.
“Sao vậy?” Anh hình như là không kiên nhẫn hỏi.
“Chân em vừa mới bị trẹo, hơi đau.” Phương Tranh nhìn về phía anh, giọng điệu có chút thận trọng, “Anh có thể đỡ em một chút được không?”
Cố Uyên khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, anh di chuyển bước chân giống như vô cùng không tình nguyện, đưa tay về phía cô.
Khóe môi của Phương Tranh hơi cong lên, đưa tay ra.

Cố Uyên đỡ cô đến bên cạnh mình.
Phương Tranh thuận thế nắm lấy cánh tay của anh, lúc ở gần kề, cô rõ ràng cảm nhận được cơ thể của anh hơi cứng lại.

Thấy Cố Uyên không có ý phản đối nào, cô liền được voi đòi tiên, cả người đều nép vào người anh.
Cố Uyên không lên tiếng, cặp mắt tối lại một chút.

Bàn tay của Phương Tranh lại tuột khỏi cánh tay của anh, nắm lấy bàn tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Nhưng mà, cô cũng không giữ được bao lâu, Cố Uyên nhanh chóng rút tay ra, dứt khoát, không chút thương tiếc.
Khoảnh khắc bàn tay của Phương Tranh rơi vào khoảng không kia, trái tim cũng trở nên trống rỗng.
Đột nhiên, bàn tay đã rút ra kia vòng qua eo của cô.
Lúc cô còn đang sững sờ, thì giọng nói lạnh lùng của Cố Uyên đã lọt vào trong tai: “Đưa tay cho anh.”
“Hả?” Phương Tranh nhất thời không phản ứng kịp, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Một tay còn lại chìa ra hướng về phía cô.
Ánh mắt của Cố Uyên lãnh đạm, trên mặt không có một chút biểu cảm thừa: “Như vậy không tiện đi bộ.”
“Được.”
Phương Tranh đáp lại, vội vàng đưa tay vừa nãy tới.
Cố Uyên cầm lấy, cho cô vào vòng tay của mình một cách tự nhiên, đỡ cô đi về phía trước.
Phương Tranh dựa vào vai anh, khóe môi bất giác cong lên.
Đi được một đoạn, điện thoại trong túi xách vang lên mấy lần.
Phương Tranh dùng cái tay còn lại rút điện thoại ra, mở khóa màn hình, xem tin nhắn vừa nhận được.
Cố Uyên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái, giọng điệu mang theo mấy phần nghiêm túc: “Lúc đi bộ, không nên nhìn điện thoại.”
“Được, em biết rồi.”
Phương Tranh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cất điện thoại vào túi xách.
Sau khi cô cất điện thoại xong, anh mới ôm cô tiếp tục đi.
Bọn họ đi rất chậm, từ đây đi bộ đến ga ra, một đoạn đường ngắn ngủ, đi ước chừng hơn mười phút mới đến nơi.
Trong ga ra, Phương Tranh nhìn chiếc xe đen kịt bóng loáng trước mặt, có chút tò mò.

“Lần trước hình như không phải là chiếc xe này, anh đổi xe mới sao?”
Cô nhớ, chiếc xe lần trước là chiếc xe Corolla màu bạc và vàng.
Cố Uyên: “Chiếc đó là của Hứa Bỉnh Văn ——”
Nhưng mà, tại sao phải nói với cô?
Đột nhiên ý thức được một điểm này, Cố Uyên lướt qua chủ đề, mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Anh không có nói nhiều, Phương Tranh cũng không hỏi nhiều, mở cửa ghế phụ bên cạnh ghế lái ngồi vào.
Sau khi lên xe, Phương Tranh đóng cửa lại, kéo dây an toàn thắt lại, rồi rút điện thoại trong túi ra.
Cố Uyên thắt dây an toàn, nhân tiệc liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, rồi nổ máy.
Phương Tranh mở khóa màn hình, WeChat đã tích lũy mấy chục tin nhắn chưa đọc.
Cô bấm vào.
Kiều Tiêu Xuyên: “!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Wow ~~~~~”
Kiều Tiêu Xuyên: “Hahaha Tiểu Phương Tranh cậu thật là xấu, Tô giả tiên thấy cậu nắm tay đội trưởng Cố, cô ta gần như phát điên lên, tức đến mức sắp thăng thiên ấy!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Tô giả tiên vừa nãy nói cô ta phản đối cuộc hôn nhân này.”
Phương Tranh gửi một cái biểu cảm mặt cười, sau đó chậm rãi gõ chữ.
Phương Tranh: “Cậu có thể nói với cô ta, ‘Người ta trai tài gái sắc trời sinh một đôi, đến lượt con yêu quái cô tới phản đối à?”
Kiều Tiêu Xuyên: “Hahahahahahahahahahahahahahahahaha!
Kiều Tiêu Xuyên nhanh chóng gửi một gói biểu tượng cảm xúc tới.
Kiều Tiêu Xuyên: “[Không hổ là bạn.

ipg]”
Kiều Tiêu Xuyên: “Về lại nói cho cậu, mình không nhịn được nữa, đi vào phòng vệ sinh cười một chút, nếu không sẽ lộ mất.”

Lúc Phương Tranh để điện thoại xuống, chiếc xe đã chạy ra khỏi ga ra, nhanh chóng vững vàng chạy trong dòng xe cộ.
Đèn neon và đèn đường hòa lẫn vào nhau, thỉnh thoảng có một luồng ánh sáng lướt qua xe.
Phương Tranh nhìn chằm chằm gò má của Cố Uyên, cố gắng nhìn thấy điều gì đó, nhưng khiến cho cô thất vọng chính là, trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng trong trẻo văng vẳng bên tai.
Cả quãng đường hai người đều không nói một lời.
Sau hơn mười phút, điểm đến đã đến.
Xe dừng lại ở khu E trong Hoa viên Tinh Lan, Cố Uyên kéo phanh tay, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng: “Chuyện vừa nãy, em coi như chưa từng xảy ra đi.”

“Đối với những gì em nói ——” Anh dừng lại mấy giây, “Em tốt nhất là nói được làm được.”
Phương Tranh rũ mắt xuống: “Em hiểu rồi.”
“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Cô vừa định vươn tay cởi dây an toàn, thì lại nghe Cố Uyên nói: “Đưa điện thoại cho anh.”
Phương Tranh ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía anh: “Muốn điện thoại của em làm gì?”
Nhưng cô vẫn mở khóa, đưa điện thoại cho anh.
Cố Uyên mở WeChat của cô ra, thêm tài khoản WeChat của anh vào.
Sau khi điện thoại của anh và cô vang lên cùng lúc, anh mới trả điện thoại lại cho cô.
“Có chuyện liên lạc với anh.”
Phương Tranh chớp mắt, như là ngạc nhiên.
Cố Uyên liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ là vì chuyện công việc thôi, không có ý gì khác.

Liên quan đến chuyện vụ án của Tiểu An An, có thể sẽ còn liên lạc với em.”
Khóe miệng của Phương Tranh cong lên một chút, nhưng vô cùng hợp tác nói: “Em biết rồi.”
Cô cất điện thoại, tháo dây an toàn.
Như là nghĩ ra điều gì, cô lại khựng lại: “Đúng rồi, em có thứ muốn trả lại cho anh.”
“Cái gì?”
Cố Uyên hơi nghiêng đầu.
Phương Tranh nghiêng người tới, hôn lên khóe miệng của anh.
Mắt Cố Uyên hơi mở to, người cứng lại.
Tất cả lớp ngụy trang, dường như đều bị phá vỡ nứt toác trong nháy mắt này.
Nhưng mà, cô rất nhanh lùi lại, kéo ra một khoảng cách với anh.
“Ngày đó anh cho em, trả lại cho anh.”
Phương Tranh khẽ mỉm cười: “Lần này, chúng ta đã thanh toán xong.”
Không đợi anh tiếp lời, cô lanh lẹ mở cửa ra, xuống xe rời đi.
Cửa xe đóng lại, Cố Uyên nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, im lặng hồi lâu.
Giống như lần trước, cho đến khi đèn cảm âm ở cầu thang tắt đi, anh mới thu hồi ánh mắt.
Cố Uyên tựa đầu vào gối tựa đầu, từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một độ cong chế giễu, cười nhỏ đến mức không thể nghe được, “Phương Tranh…”
Cũng không biết là giễu cợt, hay là cái gì.
Muốn thanh toán xong với anh? Đời này, đừng hòng nghĩ tới..

Chương 15:

“Hợp tác vui vẻ.”


Phương Tranh tắm xong, sấy khô tóc, kim giờ của đồng hồ báo thức vừa vặn chỉ tới số “9”.


Thời gian vẫn còn sớm, cô bật máy tính xách tay ra, xử lý công việc tồn đọng ngày hôm nay.


Trả lời một vài email xong, thì âm báo của WeChat vang lên.


Cô bấm vào.


Chỉ là một thông báo khuyến mãi cho tài khoản chính thức.


Phương Tranh bấm chặn, quay lại danh sách tin nhắn, không ngoài suy đoán nhìn thấy bạn mới vừa thêm vào.




Tên WeChat của Cố Uyên là “GY”, ảnh đại diện là hình bầu trời đầy sao.


Những ngôi sao giống như những viên kim cương, nằm rải rác trên bề mặt satin màn đêm xanh thẫm, chi chít khắp nơi, lấp lánh rực rỡ.


Suy nghĩ của cô lập tức bị kéo đi thật xa. Phương Tranh nhớ, đây là bức hình cô chụp bằng điện thoại của anh trước đây.


Khi đó, WeChat còn chưa phổ biến. WeChat của cô, cũng sau khi tốt nghiệp, bởi vì nhu cầu công việc mới lập.




Phương Tranh bấm vào trang cá nhân của anh, vào bạn vòng.


Bạn vòng của anh không thiết lập giới hạn thời gian hiển thị, nhưng mà… đều là chia sẻ các bài báo của APP Học tập để trở thành cường quốc [1].


[1] Ứng dụng Học tập để trở thành cường quốc (学习强国): là một ứng dụng của Trung Quốc chủ yếu được thiết kế để dạy Tư tưởng Tập Cận Bình, chơi chữ “学习” (xuéxí – học tập) vì chữ “习” (xí) là họ của Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình (Xí Jìnpíng). Nó có nhiều tính năng như đọc báo chính thống, chat video với bạn bè, lên lịch cá nhân và gửi các phong bao lì xì cho mọi người. Tuy nhiên, có lẽ quan trọng nhất là nó giúp mọi người tích lũy kiến thức về Chủ tịch Tập Cận Bình.


Ngoài cái này ra, thì không có gì khác.


Phương Tranh: “…”


Rất tốt, rất Cố Uyên.


Phương Tranh gửi một like cho bài đăng mới nhất của anh, sau đó rời khỏi.


Suy nghĩ một chút, cô lại mở hộp thoại một lần nữa, gõ xuống mấy từ, gửi đi.


Phương Tranh: “Ngủ ngon. ^ – ^”


***


Một ngày mới, Phương Tranh vừa mới trở lại công ty luật, thì bị Lục Gia Ngôn gọi một cuộc điện thoại nội bộ qua.


Phương Tranh đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Lục Gia Ngôn: “Anh Lục, anh tìm em có chuyện gì à?”




“Phương Tranh.” Lục Gia Ngôn lời ít ý nhiều, “Buổi chiều anh vốn dĩ phải đến Đại học S tham gia tọa đàm tuyên truyền hệ thống pháp luật, nhưng mà có một vụ án trong tay tạm thời thay đổi giờ lên tòa. Bên Đại học S đó, em có thể đi thay anh không?”


“Đại học S sao?” Phương Tranh hơi ngẩn ra, “Được, không thành vấn đề.”


Cô xoay người rời đi, nhìn thấy Đường Văn Tuệ đứng ở ngoài cửa, theo sau là Đỗ Hiểu Linh.


Đường Văn Tuệ vừa vặn có chuyện đến tìm Lục Gia Ngôn, nên nghe hết cuộc trò chuyện của hai người.


Phương Tranh gật đầu với bọn họ một cái, đi ngang qua hai người bọn họ.




Đỗ Hiểu Linh thấy Phương Tranh bước nhanh qua người bọn họ, nghiêng đầu, nói nhỏ: “Luật sư Đường, chị với luật sư Lục không phải… Thật xin lỗi, ý em là, trước kia mấy kiểu tọa đàm này, luật sư Lục cũng không cho chị đi sao?”


Khóe môi của Đường Văn Tuệ giật giật: “Không liên quan đến tôi.”


Nói xong, giẫm giày cao gót, đẩy cửa vào phòng làm việc.


Đỗ Hiểu Linh bĩu môi, cũng đi theo vào.


***


Buổi chiều, Phương Tranh đi tới Đại học S trước một tiếng.


Đến khi tới hội trường lớn phía Tây, cô mới phát hiện ra bên trong hội trường đã chật cứng người, bên trong còn có người đang diễn giảng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay.


Đi nhầm chỗ ư?


Phương Tranh lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn Lục Gia Ngôn đã gửi cho cô ——


Địa điểm tọa đàm: Hội trường lớn Đại học S


Thời gian: 15:30



Không sai, chính xác là ở đây.


Thời gian vẫn còn nhiều, Phương Tranh lại gọi một cú điện thoại cho người chịu trách nhiệm, xác nhận thời gian và địa điểm buổi tọa đàm một lần nữa.


Vài phút sau, người phụ trách đeo thẻ công tác vội vã chạy đến.


“Xin lỗi, quên liên lạc trước với chị. Buổi tọa đàm hiện tại còn ba mươi phút nữa là kết thúc, em sẽ dẫn chị đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi một lát.”


Phương Tranh mỉm cười: “Không sao đâu, chị chờ ở đây một lúc cũng được, vừa vặn cũng muốn nghe buổi tọa đàm của người khác.”


Người phụ trách nói: “Vậy được, em dẫn chị vào.”


Người phụ trách dẫn Phương Tranh vào hội trường từ cửa sau.


Hội trường lớn này bình thường có thể chứa một nghìn người bây giờ đã chật kín người, ngay cả lối đi cũng đứng đầy người.


Nhưng mà, ghế ngồi trong hội trường được sắp xếp theo kiểu bậc thang, cho dù đứng ở hàng cuối cùng, thì cũng có thể thấy rõ tình hình trên bục giảng.


Hiện trường còn có các phóng viên truyền hình và chuyên viên quay phim ——


Kẻ thù không đội trời chung Tô Mịch của Kiều Tiêu Xuyên cũng ở đây, hôm nay cô ta cột tóc dài đuôi ngựa, tràn đầy năng lượng, ở cách đó mấy bước, đang đứng cùng đồng nghiệp phụ trách quay phim.


Phương Tranh tùy ý nhìn lướt qua, rồi dời tầm mắt sang người trên bục giảng.


Cái nhìn này, khiến cô hơi ngẩn ra.


Giang Hành Chu?


Cô nghe thấy Tô Mịch thấp giọng hỏi: “Tiền bối à, người đang diễn thuyết trên bục rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại phô trương như vậy?”


Chuyên viên quay phim điều chỉnh ống kính trước mặt: “Không đọc tạp chí kinh tế tài chính số mới sao? Phó tổng Giang Hành Chu của Tập đoàn An Thụy, doanh nhân trẻ xuất sắc ở thành phố chúng ta, người mới nổi trong ngành mạng Interner + bất động sản, người sáng lập thế hệ thứ hai [2] nổi tiếng, tuổi tác chưa tới ba mươi nhưng giá trị con người đã hơn trăm triệu nhân dân tệ, gần đây rất nổi tiếng.”


[2] Người sáng lập thế hệ thứ hai: chỉ những người có cha ông đã đạt được sự giàu có và địa vị xã hội nhất định, nhưng bản thân không chọn cách ngồi không hưởng thụ sự giàu có của thế hệ cha ông, mà dựa vào nỗ lực của bản thân để khởi nghiệp, có được sự thành công và giàu có của riêng mình.


Tô Mịch chậc lưỡi hít hà: “Lợi hại như vậy sao?”


Ở hàng ghế sau, cũng có mấy cô gái đang xì xào bàn tán.


“Giang tổng đẹp trai quá!”


“Nếu chúng ta đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, nói không chừng có thể giành được vị trí hàng ghế đầu.”


“Giang tổng từng là học trưởng khoa tài chính của chúng ta, nghe nói lúc anh ấy học năm ba, cũng đã bắt đầu lập nghiệp với bạn học rồi…”






Hôm nay Giang Hành Chu không mặc âu phục giày da, mà mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ sọc, phối với chiếc quần jean ôm màu đen, ăn mặc giản dị tùy ý, nhưng lại lộ ra mấy phần ý vị lười biếng.


Giọng nói của anh ta xuyên qua micro truyền khắp hội trường.


“… Công ty STAR là một công ty ở quốc gia M, nhưng trụ sở chính và nhà máy sản xuất lại đặt tại C ở quốc gia N, thế thì, nguyên nhân công ty STAR làm như vậy là gì?”


Anh ta vừa dứt lời, các bạn sinh viên đã tranh nhau giơ tay lên, bầu không khí ở hội trường dâng cao.


Ánh mắt của Giang Hành Chu đảo quanh hội trường một vòng, đột nhiên đưa tay ra chỉ.


“Bạn, bạn học đứng phía sau hàng ghế cuối cùng kia, mời bạn trả lời.”


Phương Tranh bất ngờ không kịp đề phòng: “Tôi?”


Hàng ngàn con mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.


Tô Mịch có hơi bất ngờ liếc nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Cô ta nghiêng đầu xem máy quay phim, nhưng khóe mắt lại không ngừng liếc sang phía Phương Tranh.


“Đúng chính là bạn.”


Mặt Giang Hành Chu không chút thay đổi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bạn học này, bạn có thể phân tích cho chúng tôi một chút, tại sao công ty STAR làm như vậy không?”


Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người bên cạnh đã đưa micro cho cô.


Phương Tranh nhìn lướt qua hình chiếu PPT trên màn hình lớn, ung dung không vội vã đón nhận sự khiêu khích của anh ta: “Là vì tránh thuế?”


Giang Hành Chu nhướng mày, cao giọng nói: “Ồ? Tại sao bạn nghĩ như vậy?”


Phương Tranh nghênh đón ánh mắt của anh ta: “Gần đây tôi vừa vặn tiếp xúc với một án lệ như vậy, có một công ty niêm yết ở Trung Quốc, cơ sở kinh doanh thực tế của bọn họ được thành lập ở thành phố N, nhưng chủ thể đăng ký ở quốc gia D, mà hầu hết các cổ đông quản lý của bọn họ đều là dân đóng thuế ở nước ta, công ty này đã thông qua định giá chuyển nhượng [3] và các phương thức trông hợp lý khác để tiến hành tránh thuế, sau đó bị Cục thuế truy xét, nộp bổ sung gần 500 triệu tiền thuế.”


[3] Định giá chuyển nhượng (转移定价): Định giá chuyển nhượng trong thuế và kế toán đề cập đến các quy tắc và phương pháp xác định mức giá cho các giao dịch giữa các doanh nghiệp có mối quan hệ liên kết. Do các giao dịch xuyên biên giới giữa những bên có mối quan hệ liên kết có thể dẫn đến chênh lệch về thu nhập chịu thuế, cơ quan thuế ở nhiều quốc gia có thể điều chỉnh giá chuyển nhượng nội bộ khác với các doanh nghiệp độc lập được giao dịch theo nguyên tắc thị trường (nguyên tắc giao dịch độc lập).


“Cách làm này, mặc dù có thể giảm chi phí, nhưng lại có những rủi ro pháp lý nhất định.”


Cô dừng lại một chút, rồi mỉm cười đáp lại anh ta, “Về phần công ty STAR mà Giang tổng vừa nhắc tới, cách đây không lâu cũng đã bị Cục thuế của quốc gia M phạt gần 15 tỷ đô la Mỹ.”


Tiếng thảo luận lập tức giảm xuống.


Đôi môi mỏng của Giang Hành Chu khẽ giật giật, cười như không cười: “Cảm ơn bạn học này đã giải thích hiện tượng này dưới góc độ hậu quả pháp lý, câu trả lời và góc độ suy nghĩ vấn đề của bạn rất lắt léo và thú vị. Trong này quả thật có nguyên nhân tránh thuế, nhưng mà, từ góc độ kinh tế học, thì việc đặt nhà máy ở nước ngoài, chủ yếu là vì gần thị trường tiêu thụ, với tránh nhiều mức thuế trong khâu sản xuất và tiêu thụ…”


Câu trả lời của anh ta hài hước thú vị, vài ba lời liền phá giải thế bế tắc, dẫn dắt chủ đề, thay đổi bầu không khí của hội trường lần nữa.


Chàng trai phía trên chen tới bên cạnh Phương Tranh, khẽ hỏi cô: “Bạn học à, bạn ở khoa luật sao?”


Phương Tranh lịch sự trả lời: “Không phải, tôi ở khoa tâm lý.”


“Hả? Khoa tâm lý?” Nam tử bối rối một chút, lời đã chuẩn bị xong lại mắc nghẽn. Đợi đến khi cậu ta nhớ ra mục đích của mình, thì Phương Tranh đã đi ra ngoài.


***


Giang Hành Chu nắm bắt thời gian rất chính xác. Ba mươi phút sau, anh ta đã kết thúc buổi diễn giảng.


Khán giả vẫn còn chưa thỏa mãn.


Người dẫn chương trình vừa mới tuyên bố kết thúc, thì mấy cô gái lập tức vây lại, tranh nhau muốn chụp ảnh chung với Giang Hành Chu.


Ánh mắt của Giang Hành Chu lướt qua đám đông, vững vàng rơi vào nơi nào đó.


Phương Tranh dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, mắt giao nhau với anh ta.


Trong mắt của Giang Hành Chu có tia sáng lấp lánh, khóe môi khẽ nhếch lên không thể nhìn ra.


Phương Tranh gật đầu một cái với anh ta, rồi lại cúi đầu.


Còn nửa tiếng nữa, Phương Tranh tận dụng khoảng trống thay đổi sân khấu, lật xem tài liệu mà Lục Gia Ngôn đã gửi cho cô.


Là bản thảo tuyên truyền pháp chế liên quan đến ngăn chặn “vay trong khuôn viên trường”.


Cô cấp tốc nhìn lướt qua, trong đầu có bản thảo đại khái.


Một giờ sau, buổi diễn giảng kết thúc suôn sẻ.


Phương Tranh thu dọn tài liệu đi xuống sân khấu, thì lập tức có người tới chào hỏi.


Là nữ phóng viên tên Tô Mịch kia. Cô ta giơ micro lên, mỉm cười: “Xin chào luật sư Phương, tôi là phóng viên của đài truyền hình thành phố S Tô Mịch, vừa nãy có nghe bài tọa đàm của cô, trong lòng rất xúc động, xin hỏi có thể phỏng vấn cô một chút không?”


Cô ta che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười chuyên nghiệp.


Ánh mắt của Phương Tranh bình tĩnh lướt qua khuôn mặt cô ta, khẽ mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”


“Luật sư Phương, cô cho rằng, ý nghĩa của việc đẩy mạnh giáo dục tuyên truyền pháp chế tại các trường đại học và cao đẳng là gì?”


Tô Mịch đặt một vài câu hỏi liên quan đến bài tọa đàm.


Phương Tranh trả lời rất phối hợp.


Sau mấy vòng hỏi đáp, Tô Mịch đã kết thúc cuộc phỏng vấn với một nụ cười: “Được rồi, cảm ơn cô đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi.”


“Không có gì.”


“Câu trả lời không tệ đấy!”


Một tiếng cười sảng khoái đột nhiên vang lên, khiến cho Phương Tranh và Tô Mịch đều ngẩn ra.


Phương Tranh quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang cười híp mắt nhìn cô: “Phương Tranh à, em còn nhớ thầy không?”


“Giáo sư Diệp.” Phương Tranh chào hỏi, “Trông thầy còn trẻ hơn trước kia nhiều.”


“Haha, em vẫn biết nói chuyện như vậy.”


Giáo sư Diệp còn nói: “Buổi tọa đàm vừa nãy của em thầy cũng nghe, rất tốt, không nghĩ tới em lại đi trên con đường pháp luật này, ban đầu em không chuyển đến khoa luật của chúng ta, thật là đáng tiếc.”


Vị giáo sư già này là trưởng khoa luật, dạy luật dân sự và luật kinh tế.


Vào năm thứ hai đại học, khoa luật có hai tiết học luật dân sự vào sáng thứ ba, lịch học của Phương Tranh tình cờ không bị trùng với Cố Uyên, vì vậy luôn theo anh đến lớp học chùa.


Giáo viên lúc ấy chính là giáo sư Diệp.


Giáo sư Diệp không thích điểm danh, nhưng lại thích đặt câu hỏi, lần đầu tiên đặt câu hỏi, đã gọi ngay Phương Tranh.


Phương Tranh trả lời rất trôi chảy.


Mặc dù cô tới học chùa, nhưng vẫn chăm chú nghe giảng, còn ghi bài.


Câu trả lời của cô, rõ ràng mạch lạc, quan điểm mới lạ độc đáo, còn mang theo ý kiến ​​riêng của mình, làm cho giáo sư Diệp đánh giá rất cao.


Kể từ đó, việc để cho Phương Tranh trả lời câu hỏi, đã trở thành một khâu đặc biệt trong lớp luật dân sự.


Giáo sư Diệp thậm chí còn coi Phương Tranh là một học trò đáng tự hào.


Cho đến cuối học kỳ, giáo sư Diệp sửa bài thi, không nhìn thấy tên của Phương Tranh. Loại chuyện ghi điểm vào sổ này, từ trước đến nay ông ấy đều giao cho nghiên cứu sinh làm. Nửa học kỳ sau, ông ấy còn cố ý tìm Cố Uyên hỏi: “Cuối học kỳ trước, tại sao Phương Tranh lại vắng thi?”


Cố Uyên do dự một chút, nhưng vẫn nói cho ông ấy, “Giáo sư, thật ra thì Phương Tranh học khoa tâm lý.”


Lúc đó giáo sư Diệp mới biết Phương Tranh không phải là sinh viên khoa luật, trong lòng cảm thấy tiếc nuối không thôi. Sau đó có vài lần gặp mặt, ông ấy đều hỏi cô có ý định chuyển sang khoa luật không.


Không ngờ, khi gặp lại lần nữa, lòng tiếc nhân tài của giáo sư Diệp lại sục sôi: “Phương Tranh, em có hứng thú đến chỗ thầy nghiên cứu không.”





Phương Tranh khiêm tốn trả lời: “Cảm ơn giáo sư Diệp, nhưng mà tạm thời em không có ý định này.”


Giáo sư Diệp có chút tiếc nuối: “Vậy sau này nếu như em có ý định thi cao học, thì nhớ ưu tiên cân nhắc khoa luật trường chúng ta nhé.”


Phương Tranh cười đáp: “Em sẽ.”


Giáo sư Diệp nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, Cố Uyên gần đây như thế nào, em ấy có khỏe không?”


Phương Tranh dừng lại, “Anh ấy…”


Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau.


“Giáo sư Diệp.” Giang Hành Chu đi tới chỗ bọn họ, trong mắt mang theo ý cười.


“Nào nào, Phương Tranh.” Giáo sư Diệp gọi cô, “Thầy giới thiệu với em, đây là cựu sinh viên khoa tài chính trường chúng ta Giang Hành Chu.”


Ông ấy quay đầu nói với Giang Hành Chu: “Hành Chu, đây là…”


Giang Hành Chu khẽ gật đầu, trên môi nở nụ cười không hề giảm bớt: “Em biết, là luật sư Phương.”


“Hóa ra các em quen nhau lâu rồi à?” Giáo sư Diệp sửng sốt, “Cũng đúng, hai em đều là cựu sinh viên cùng trường, biết nhau cũng không có gì lạ.”


Giáo sư Diệp ở lại đến khi có lớp, chào hỏi thêm vài câu, rồi vội vàng rời đi.


Phương Tranh và Giang Hành Chu bị bỏ lại, bầu không khí xoay quanh hai người trở nên có chút vi diệu.


Phương Tranh quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Giang tổng.”


“Luật sư Phương, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được cô ở đây.” Khóe môi Giang Hành Chu cong lên, ngầm chứa đựng mấy phần thích thú.


Phương Tranh hơi nhướng mày: “Thật trùng hợp.”


“Gặp nhau tức là duyên phận, nếu chúng ta đã có duyên phận như vậy, thì chi bằng cùng ăn bữa tối đi? Đúng lúc tôi cũng muốn nói với luật sư Phương về chuyện hợp tác. Lần trước xảy ra chút bất ngờ, không thể mời cô đi ăn cơm được.” Giang Hành Chu cười, “Lần này mời cô, có thể cho tôi chút mặt mũi không?”


Phương Tranh liếc nhìn sang một bên, khóe miệng khẽ cong: “Được.”


***


Địa điểm mời khách được Giang Hành Chu đặt tại một nhà hàng phương Tây nổi tiếng gần Đại học S.


Hai người ngồi gần cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ vừa mới lên đèn, bóng người phản chiếu lên cửa kính trong suốt, tựa như bọn họ đã hòa vào màn đêm mờ ảo.


Phương Tranh nhấp một ngụm nước chanh, rồi đặt ly xuống: “Giang tổng cũng tốt nghiệp Đại học S sao?”


Giang Hành Chu nhướng mày, cách vài giây sau, mới mở miệng.


“Luật sư Phương, cô thật sự không nhớ tôi sao?”


Phương Tranh nghi ngờ: “Giang tổng đang nói gì vậy? Chúng ta không phải mới gặp nhau tuần trước à.”


Giang Hành Chu nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không thể giải thích được, rồi lại đột nhiên mỉm cười, tự giễu nói: “Cũng đúng, kiểu người bình thường không nổi bật giống như tôi, thì luật sư Phương làm sao có thể nhớ được?”


“Giang tổng sao lại có thể không nổi bật chứ?” Phương Tranh không hiểu.


Giang Hành Chu lại không trả lời, bỏ qua đề tài: “Đề nghị của tôi, luật sư Phương cảm thấy như thế nào?”


“Tôi có chút nghi hoặc.” Phương Tranh hỏi, “Công ty của Giang tổng đã có một đoàn đội pháp lý rất chuyên nghiệp, thì tại sao còn muốn hợp tác với tôi chứ?”


Giang Hành Chu khẽ nhướng mày: “Đã tốt còn muốn tốt hơn, ai cũng mong muốn lựa chọn dịch vụ tốt hơn xuất sắc hơn, không phải sao? Về mặt chuyên môn, thì tôi cảm thấy đoàn đội pháp lý của công ty còn không bằng luật sư Phương.”


Phương Tranh từ chối cho ý kiến.


“Như vậy nhé, hợp tác vui vẻ?”


Giang Hành Chu nâng ly đế cao tới phía trước, rượu vang khẽ đung đưa.


Phương Tranh mỉm cười, cũng nâng ly tỏ ý về phía anh ta.


“Hợp tác vui vẻ.”


***


Trên bàn làm việc chất một đống lớn tài liệu ôn tập cho kỳ thi.


Hứa Bỉnh Văn nhìn chằm chằm đống tài liệu trước mặt, đã nửa tiếng đồng hồ.


Sách trên bàn vẫn không nhúc nhích.


Hồ Khả Khả ở bàn bên cạnh quay đầu nhìn anh ta mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Đại tổ trưởng Hứa, anh nhìn chằm chằm mấy quyển sách này, có ích lợi gì không?”


Hứa Bỉnh Văn ngưng nhìn chằm chằm đống sách: “Em không hiểu đâu, muốn thuộc lòng những cuốn sách này, thì trước tiên phải giữ vững tâm trí của mình, để cho bọn nó hiểu được, bọn nó đối với anh mà nói, cùng lắm chỉ là một đĩa thức ăn. Như vậy thì lúc học thuộc lòng, nội dung bên trong sẽ trở nên đơn giản dễ hiểu, vậy thì có thể làm chơi ăn thật…”


Hồ Khả Khả: “…”


Bên ngoài phòng làm việc đột nhiên truyền tới hai tiếng gõ cửa, Hứa Bỉnh Văn và Hồ Khả Khả vừa mới quay đầu lại, thì thấy cửa đã bị đẩy ra.


Thực tập sinh Tiểu Lưu dẫn Tô Mịch đi vào: “Phóng viên Tô, mời bên này.”


Hứa Bỉnh Văn đứng lên, có chút nghi ngờ: “Phóng viên Tô? Hôm nay cô lại đến phỏng vấn sao?”


Tô Mịch cười xin lỗi: “Làm phiền mọi người sao? Hình của buổi phỏng vấn lần trước đã chỉnh sửa xong rồi, muốn gửi cho mọi người, nhưng tôi nhớ ra không có phương thức liên lạc của mọi người, cho nên đã đích thân đến.”


Hồ Khả Khả nói: “Loại chuyện này, cô gọi điện thoại là được rồi, để cho cô chạy vặt như vậy thật xấu hổ.”


Tô Mịch xua tay: “Không sao đâu, tôi vừa vặn đi ra ngoài phỏng vấn, lại vừa vặn đi ngang qua, cho nên…”


“Xin hỏi có thể mượn máy tính dùng một chút được không?” Ánh mắt của cô đảo quanh phòng làm việc một vòng, cuối cùng như vô tình rơi trên người Cố Uyên ở cách đó không xa.


Anh đang viết báo cáo trên máy tính, không hề bị phân tâm, giống như không nhận ra có người đến.


“Bên này bên này, dùng của tôi đi.”


Hứa Bỉnh Văn vô cùng nhiệt tình mở máy tính xách tay của mình, cũng nhường vị trí của mình.


Tô Mịch thu lại ánh mắt, khẽ mím môi dưới, đi tới.


“Cảm ơn.”


Cô ta cắm thẻ USB vào, sau khi đọc, thì mở thư mục ra.


Ngoại trừ Cố Uyên, những người khác trong phòng làm việc đều tụ tập tới.


“Để cho tôi xem một chút.”


Bọn họ mở hình ra, xem từng tấm hình một.


Hồ Khả Khả nói: “Chụp rất đẹp.”


Lúc mở đến một tấm hình nào đó, Tiểu Lưu đột nhiên bối rối nói: “Hả? Tấm hình này hình như không phải của chúng tôi.”


“A, xin lỗi.” Tô Mịch liếc nhìn tấm hình, vội vàng giải thích, “Đây là tấm hình hôm qua tôi đi phỏng vấn ở Đại học S, gần đây tôi bận đến mức chóng mặt, có thể là lúc phân loại không chú ý, bỏ sai rồi. Tôi sẽ xóa nó đi.”


Hứa Bỉnh Văn cảm thấy người trong tấm hình có mấy phần quen mắt, nhìn kỹ lại một chút, nhất thời kinh ngạc: “Ơ, đây không phải là luật sư Phương sao?”


Đôi lời tâm tình của editor: Từ cô sinh viên học khoa tâm lý mà nhảy vọt qua làm luật sư thì Phương Tranh cũng không phải dạng vừa đâu. Mọi người có cảm giác là Giang Hành Chu sẽ trở thành nam phụ giống tui hông??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK