Tự thú?
Bước chân của Cố Uyên chậm lại.
Anh nghi hoặc: “Đội trưởng Tống, vụ án có thể phá, chuyện này không phải là một chuyện tốt sao?”
“Không, vấn đề rất lớn.”
Đội trưởng Tống nói với giọng nghiêm túc: “Chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận đoạn video giám sát, phát hiện thời gian quay không có vấn đề.
Nhưng lúc này, anh ta lại đến cửa tự thú.
Hơn nữa họ Triệu kia khẳng định, vụ án này chính là anh ta làm.”
“Anh ta chắc chắn biết được gì đó, hơn nữa còn không nói sự thật với chúng ta.
Phiền phức hơn chính là, anh ta còn tìm tới một phóng viên.” Đội trưởng Tống ở đầu đây bên kia dường như đã uống một ngụm nước, rồi mới tiếp tục nói, “Về chi tiết cụ thể, vài ba lời qua điện thoại cũng không thể nói rõ ràng được.
Chờ cậu trở lại Cục, tôi sẽ nói chi tiết cho cậu, tiếp theo có thể còn phải nhờ cậu hỗ trợ thẩm vấn.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Bên phía luật sư Phương, hãy nói một tiếng xin lỗi với cô ấy giúp tôi, vất vả cô ấy đi một chuyến rồi.
Nếu có thể, thì cậu đưa cô ấy về trước đi.”
“Được.”
Cố Uyên cúp điện thoại, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Cha ruột của An An, rốt cuộc đang che giấu điều gì?
Phương Tranh nhìn ra sắc mặt không đúng của Cố Uyên.
Đợi cuộc gọi kết thúc, cô mới mở miệng nói: “Sao vậy?”
Vẻ mặt của Cố Uyên rất phức tạp, im lặng mấy giây, rồi mới nói, “Cha ruột của An An đã tự thú.”
“Cái gì? Tự thú?” Phương Tranh cũng rất kinh ngạc, “Anh ta chính là hung thủ sao?”
Cố Uyên khẽ lắc đầu một cái: “Vụ án vẫn còn trong giai đoạn điều tra phá án, chi tiết không tiện nói cho em.
Nhưng…”
Anh không nói gì, nhưng Phương Tranh đã nhận được câu trả lời từ khuôn mặt của anh.
“Đi thôi, trở về xe trước.”
Hai người trầm mặc đi tới ga ra lấy xe, không khí nhất thời có chút nặng nề.
Sau khi lên xe, Cố Uyên không nổ máy ngay.
Chờ Phương Tranh đóng cửa xe, anh mới nhàn nhạt mở miệng.
“Đội trưởng Tống kêu anh nói một tiếng cảm ơn với em, tiếp theo, chuyện này, em không cần để ý đến nữa.”
Anh dường như đã khôi phục trở về thái độ lãnh đạm ban đầu, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Em yên tâm xử lý án kiện trợ giúp pháp lý của Tiểu An An là được.”
Phương Tranh giương mắt nhìn về phía anh, hơi nhướng mày: “Ý của đội trưởng Cố đây là muốn vạch rõ ranh giới với em sao?”
Cố Uyên tránh ánh mắt của cô, vẻ mặt lãnh đạm: “Nếu chuyện không liên quan đến em, thì đừng nên dính vào.”
Phương Tranh khẽ mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu chuyện này đã không liên quan đến em, vậy bình thường không có việc gì, thì chúng ta cũng không cần liên lạc.”
Động tác của Cố Uyên ngừng một lúc, sau đó quay lại nhìn cô.
“Phương Tranh.” Anh gọi tên cô, cười như không cười, “Nếu không muốn liên lạc với anh, thì tại sao lại bấm like trên vòng bạn bè của anh?”
Phương Tranh đưa tay kéo dây an toàn, mặt không đổi sắc: “Đó là trượt tay.”
Giống như nghe thấy chuyện hài của ông trời, Cố Uyên khẽ cười một tiếng.
“Ồ? Trượt tay còn biết gửi ‘Ngủ ngon’ à? Hay là nói, tự cái điện thoại gửi.”
Phương Tranh tiến tới tiếp đón ánh mắt của anh: “Bảo em nói được là làm được, không phải anh nói sao?”
Cố Uyên giễu cợt cười ra tiếng: “Dùng xong thì vứt bỏ, quả nhiên là phong cách của em.”
Phương Tranh vô cùng vô tội: “Em dùng xong thì vứt bỏ khi nào?”
Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.
“Anh đang chỉ, chuyện hôm nay giả làm bạn trai của em.”
“Đây không phải là để hoàn thành nhiệm vụ của các anh sao?”
“Để hoàn thành nhiệm vụ có rất nhiều cách, em lại sử dụng cách này, hủy hoại sự trong sạch của anh, làm cho danh tiếng của anh bị tổn hại, cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Cố Uyên cười giễu cợt, “Luật sư Phương, hậu quả xâm phạm quyền danh dự của người khác, em hẳn biết chứ?”
Dĩ nhiên biết.
Điều một trăm hai mươi 《Quy tắc chung của Luật Dân sự》 quy định, nếu quyền danh dự của công dân bị xâm phạm, thì có quyền yêu cầu chấm dứt hành vi xâm phạm, khôi phục danh dự, xóa bỏ ảnh hưởng, nói xin lỗi, cũng có thể yêu cầu bồi thường thiệt hại.
Nhưng mà, điều này có liên quan gì đến cô?
Phương Tranh không phản bác lại, mà là hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
“Em cảm thấy…” Vừa nói, Cố Uyên vừa nghiêng người về phía cô, giọng nói rất trầm thấp, hơi khàn khàn, “Anh muốn gì?”
Đôi mắt đen láy của anh, ở trong mắt cô, trở nên vô cùng sáng ngời.
Trong vực thẳm tăm tối không thấy đáy đó, có một số cảm xúc lắng xuống.
“Làm sao em biết ——”
Anh trực tiếp cúi đầu, niêm phong bằng một nụ hôn.
Đột ngột, mạnh mẽ và nhiệt tình như vậy.
Phương Tranh khẽ mở mắt ra.
Tay cô bất giác buông lỏng, dây an toàn tụt khỏi tay, trở lại vị trí ban đầu.
Trong phút chốc, mọi thứ đều im bặt, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất.
Không biết qua bao lâu, anh mới buông cô ra.
“Thu về chút lãi.” Cố Uyên nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phương Tranh:???
Cô kéo suy nghĩ đang bay xa về, liếc nhìn anh: “Đội trưởng Cố, anh trở nên ấu trĩ như thế từ khi nào vậy?”
Cố Uyên không trả lời.
Phương Tranh bĩu môi, lại kéo dây an toàn xuống, thắt lại: “Dựa theo logic của anh, thì em cũng rất chịu thiệt.”
Cố Uyên nhìn thẳng, đạp ga, lái xe ra khỏi nhà hầm để xe.
Nửa giờ sau, xe chạy đến phía trước tiểu khu Phương Tranh đang sống.
Phương Tranh xuống xe, lúc đóng cửa xe, còn cố ý quay đầu lại, nói với người đang ngồi trên ghế lái: “Tạm biệt, em nhất định sẽ nói được là làm được.”
Cô cắn răng, nói từng chữ một, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Cố Uyên: “Ồ.”
Sắc mặt của anh vẫn như cũ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cô.
Phương Tranh cũng không để ý anh, đóng sầm cửa xe, xoay người rời đi.
Ở nơi anh không nhìn thấy, khóe miệng cô nhếch lên.
Cô từ trước đến nay là người nói được là làm được, không có việc đương nhiên sẽ không liên lạc với anh.
—— Mới là lạ.
***
Phương Tranh vừa mới mở cửa nhà ra, thì đã nhìn thấy Kiều Tiêu Xuyên vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cô ấy dường như vừa mới ngủ dậy, mặc một bộ đồ tùy ý, đầu tóc hơi rối bù, thậm chí còn không kịp thay dép, đã muốn lao ra khỏi cửa.
“Xuyên Xuyên, giày.” Phương Tranh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Bước chân của Kiều Tiêu Xuyên dừng lại, phải một lúc sau mới phản ứng được.
Cô ấy chạy nhanh trở lại, đá chân hai cái, ném dép sang một bên.
Phương Tranh có chút khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gấp như vậy?”
“Còn không phải do Tô Mịch đó à, âm thầm tung ra tin tức lớn, mình vốn đang hẹn hò với nam thần trong mộng của mình, ai ngờ lãnh đạo gọi một cú điện thoại đánh thức mình, bảo mình trở về đài tăng ca.” Kiều Tiêu Xuyên vịn tủ giày cúi người xỏ giày, khó chịu nói: “Hôm nay vốn là đến lượt mình nghỉ, ngày nghỉ đẹp tốt đẹp cứ như vậy mà biến mất.”
Cô ấy lại thở dài, lo lắng nói: “Không nói nữa, mình trở lại đài xem có chuyện gì trước.”
Phương Tranh gật đầu một cái: “Được, đi đường cẩn thận đó.”
Kiều Tiêu Xuyên đáp lại một tiếng, rồi cầm lấy túi xách rời đi.
***
Buổi tối hôm đó, một bản tin giật gân đã được tung lên mạng.
《Kẻ tình nghi trong vụ thảm án diệt môn ngày 6 tháng 7 tự thú: Để đứa trẻ không chịu đựng nỗi đau nữa》
Ngày 6 tháng 7, một gia đình ở thành phố S gặp thảm án diệt môn, nạn nhân duy nhất còn sống sót là một cô bé bảy tuổi, nhưng hung thủ đến nay vẫn chưa bị bắt.
Chiều ngày 31 tháng 7, phóng viên đã phỏng vấn người thân của nạn nhân.
Phóng viên được biết, gia đình gặp thảm án diệt môn là một gia đình có con riêng, mà người bị giết là mẹ ruột và cha dượng của cô bé An An.
…
Lúc phóng viên đến nhà của cô bé An An, vẻ mặt của người cha ruột anh Triệu rất né tránh, như là vô cùng kháng cự phóng viên phỏng vấn, phóng viên liền nhận ra, trong này dường như có ẩn tình khác.
Thân là cha của An An, thì tại sao anh ta không muốn mau chóng đưa hung thủ ra trước công lý?
Sau khi liên tục bị phóng viên truy hỏi và thuyết phục, cuối cùng anh Triệu cũng bị đánh động, nói ra chân tướng và ẩn tình của sự việc…
Hóa ra, vợ trước của anh ta ly hôn chưa được bao lâu thì nhanh chóng tái hôn, An An đi theo sống với vợ trước.
Lúc anh Triệu đi thăm con gái, thì phát hiện ra trên người con gái có dấu vết bị đánh, anh ta từ trước đến nay luôn yêu thương con gái, cho nên đã tìm vợ trước chất vấn.
Lúc này, anh Triệu mới biết, cha dượng của An An vậy mà lại có xu hướng bạo lực, thường xuyên bạo lực gia đình đối với hai mẹ con.
Anh Triệu tức giận đi tìm cha dượng của An An để đối chất.
Nhưng không nghĩ đến, cha dượng của An An lại dợi dụng sự an toàn của Tiểu An An để liên tục đòi tiền anh Triệu.
Trong mấy năm nay, anh Triệu đều gửi tiền cho người cha dượng đều đặn mỗi tháng, cha dượng cũng không còn làm tổn thương Tiểu An An nữa.
Nhưng không ngờ rằng, điều này cũng không làm thỏa mãn lòng tham của người cha dượng.
Trước khi xảy ra thảm án, người cha dượng lại dùng Tiểu An An uy hiếp anh Triệu, yêu cầu anh ta thêm tiền, cũng muốn làm tổn thương Tiểu An An.
Anh Triệu bị chọc tức, trong lúc nóng vội, đã dùng dao găm đâm đối phương…
…
Anh Triệu nói với phóng viên, anh ta là vì để cho con cái không phải chịu đựng nỗi đau của bạo hành gia đình nữa.
Dưới sự khuyên nhủ và đi cùng của phóng viên, cuối cùng anh Triệu cũng đồng ý đến đồn cảnh sát tự thú…
…
Phóng viên còn phỏng vấn người thân, hàng xóm và đồng nghiệp của anh Triệu.
Được biết, thành tích của anh Triệu đã xuất sắc từ nhỏ, là một người tích cực, kính già yêu trẻ, sẵn sàng giúp đỡ người khác, anh ta còn từng giấu tên tài trợ cho gần 10 trẻ em và học sinh nghèo…
Sáng ngày 1 tháng 8, phóng viên đã liên lạc với bác trai của nghi phạm anh Triệu, biết được bởi vì bình thường anh Triệu bận rộn công việc, nên vợ trước mới ly hôn với anh ta, sau khi ly hôn, vợ trước lại tái hôn, nhưng cha dượng của An An đối với cô bé không tốt, anh Triệu vì thế mà còn tìm anh ta tranh luận nhiều lần.
Bà Lương hàng xóm của anh Triệu nói với phóng viên: “Bình thường gặp nhau anh Triệu đều sẽ chủ động chào hỏi với tôi, trong mấy ngày lễ còn đưa cho tôi một chút đồ ăn nhẹ tự làm.
Nhìn thấy người già trong tiểu khu, thì cậu ta đều sẽ chủ động đến dìu và giúp đỡ.
Cho dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể tin, một người tốt như vậy, lại làm ra chuyện như thế, nhất định là có nguyên nhân nào khác.
Cậu ta là một người rất tốt bụng, bình thường còn chủ động cho những con mèo hoang trong tiểu khu ăn…”
…
Tác giả của bài đăng này, là phóng viên của đài truyền hình thành phố S Tô Mịch.
Tô Mịch sử dụng tài khoản cá nhân của mình để đăng bản tin này, nhưng bản thân tài khoản của cô ta là tài khoản được chứng nhận, lại còn có chút tiếng tăm ở địa phương.
Sau khi được một số tài khoản đại V [1] chuyển tiếp, bài đăng nhanh chóng lan truyền trên khắp các nền tảng trực tuyến lớn.
[1] Đại V: Chỉ mấy tài khoản weibo đã được chứng minh thân phân thật, nổi tiếng, nắm giữ một lượng người theo dõi nhất định, thường là 50 vạn trở lên.
Mấy người này thường có sức ảnh hưởng khá lớn, ví dụ như minh tinh, danh nhân, học giả,…
Bài đăng này vừa kết hợp văn bản và video phỏng vấn, dấy lên một làn sóng trên Internet.
Bên dưới bài đăng, lượng bình luận không ngừng tăng lên trong vài giây.
Cư dân mạng A: “Tôi cũng không tin tưởng lắm, một người tốt bụng như vậy lại có thể là hung thủ.”
Cư dân mạng B: “Nếu như là bởi vì con gái bị bạo hành gia đình, vậy thì càng có lý do làm như vậy.”
Cư dân mạng C: “Hơn nữa, lần đầu tiên có chút đồng cảm với ông bố này.”
Cư dân mạng D: “Cha dượng của cô bé là đồ cặn bã!”
Cư dân mạng E: “Mẹ của cô bé đã làm cái gì chứ, thấy con gái bị đánh, mà sao không ngăn cản? Cũng không báo cảnh sát?”
Cư dân mạng F: “Hừ hừ, báo cảnh sát có ích không? Vào những lúc này, ba thứ cảnh sát kia đi đâu chứ?”
Cư dân mạng G: “Tôi cảm thấy cha của cô bé là tự vệ chính đáng!”
Tất nhiên, cũng có cư dân mạng đủ tỉnh táo để đặt ra câu hỏi, nhưng những người này cũng nhanh chóng chìm trong những bình luận giận dữ.
…
“Cô phóng viên Tô này là sao? Không phải đã dặn cô ta không được viết bừa rồi sao?”
Đội trưởng Tống tức giận đập bàn.
Trong phòng làm việc của đội điều tra tội phạm, giờ phút này đã ngập tràn luồng áp suất thấp.
Lúc bọn họ nhìn thấy bài đăng này, thì trên Internet đã bị dẫn dắt, dư luận có xu hướng mất kiểm soát.
Thành viên cấp dưới của đội trưởng Tống nói: “Em sẽ lập tức liên lạc với phóng viên kia, yêu cầu cô ấy rút lại bản tin.”
Khi các thành viên đi ra khỏi phòng làm việc, thì lại có người đi vào.
“Tống đội! Có phát hiện mới!”
***
Lúc Phương Tranh biết được sóng gió do bài đăng về Tiểu An An gây ra trên Internet, thì đã là thứ hai.
Mặc dù bài đăng đã nhanh chóng bị gỡ hết, nhưng sự việc đã lên men, dư luận trên mạng đang dậy sóng.
Đối với những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, Phương Tranh cũng có chút không theo kịp tiết tấu.
Cô thấy rất khó hiểu, nhưng chuyện điều tra phá án không thuộc phạm vi chức trách của cô, nên cũng không để ý tới nữa.
Nhưng mà, việc cha ruột của An An bị tạm giam, có nghĩa là quyền nuôi dưỡng An An rất có thể sẽ phải thay đổi.
Phương Tranh quyết định tìm các hồ sơ liên quan nghiên cứu trước.
Cũng may vụ kiện ly hôn của cha mẹ An An cũng do công ty luật Thiên Hoàn xử lý.
Tuy nhiên, lúc đang tìm đọc hồ sơ trước đây, cô lại gặp một chút rắc rối ——
Trong phòng hồ sơ của công ty luật, trong tủ sách, hộp đựng đồ, trên bàn và sàn nhà chất thành đống hồ sơ.
“Đây đều là hồ sơ vụ kiện của năm đó, toàn bộ đều ở chỗ này.
Lúc đầu có một vài cộng sự rời đi, để lại một đống cục diện hỗn loạn, những thứ này đều chưa kịp sắp xếp lại, có chút lộn xộn.” Trợ lý Tiểu Hồ thở dài một cái, “Có thể phải mất thời gian để tìm rồi.”
Phương Tranh nói: “Chúng ta tìm thôi, vất vả cho em rồi.”
Tiểu Hồ vội xua tay: “Không vất vả, không vất vả, đây là việc em nên làm.”
Cô ấy lại hỏi: “Luật sư Phương, tại sao chị lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với những vụ kiện của mấy năm trước?”
Phương Tranh nói: “Vụ kiện đó, có thể liên quan đến một vụ kiện trong tay chị, có một số việc, chị muốn biết rõ.”
Tiểu Hồ gật đầu: “Hóa ra là như thế này à…”
Hai người tốn chút sức lực, mới tìm được hồ sơ vụ kiện lúc ấy.
Phương Tranh ôm hồ sơ vụ kiện quay trở lại phòng làm việc, ngồi xuống lật xem xem cẩn thận.
Anh Triệu tên đầy đủ là Triệu Đông Lâm, vợ trước của anh ta tên là Trần Mỹ Châu.
Lật ra phía sau, thấy một đoạn phán quyết trong bản phán quyết ly hôn viết ——
Một, cho phép nguyên đơn Trần Mỹ Châu và bị đơn Triệu Đông Lâm ly hôn.
Hai, kể từ ngày phán quyết, con gái hợp pháp của hai bên Triệu An An sống với nguyên đơn Trần Mỹ Châu, con trai hợp pháp của hai bên Triệu Gia Hào sống với bị đơn Triệu Đông Lâm, tiền cấp dưỡng…
…
Phương Tranh bỗng dưng ngẩn ra.
Chờ một chút, con trai hợp pháp Triệu Gia Hào?
Tiểu An An, còn có một người anh trai?
Đôi lời tâm tình của editor: Đứa con trai bây giờ mới xuất hiện nên cảm thấy đáng nghi lắm luôn..
Danh Sách Chương: