• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Kỉ Tầm vừa đến công ty đã bị Hàn Nghệ lân la đến hỏi thăm không dùng ngôn ngữ quấy rầy mà chỉ dùng ánh mắt biết nói của mình dán lên người Kỉ Tầm.

“Ngày hôm qua anh nói với anh ấy cái gì?” – Cuối cùng vẫn là Kỉ Tầm thiếu kiên nhẫn.

Hàn Nghệ cười đến vô tội: “Chưa nói gì nha. Sao thế, sau đó có liên lạc lại không?”

Kỉ Tầm bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi bảo anh ấy đến chỗ tôi.” – Kỉ Tầm vừa sắp xếp lại tài liệu vừa trả lời lấy lệ.

Hàn Nghệ hứng thú, hai tay kéo mặt Kỉ Tầm về phía mình: “Lại cùng phòng?”

Kỉ Tầm nhanh chóng phủ đầu: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

“Không làm sao.” – Hàn Nghệ thở dài tiếc nuối – “Thế người đâu rồi?”

“Sáng nay đi rồi, còn khóa cửa nữa.”

“Không bức cung tức giận với cậu?”

“Không.”

“Không sai, không sai, xem ra cậu ta vẫn còn tin tưởng cậu.”

“Rốt cuộc là anh nói gì?” – Kỉ Tầm ngừng lại, nhìn Hàn Nghệ chăm chú.

“Cũng không có gì. Chỉ bóng gió với cậu ta là Tiểu Kỉ cũng có người theo đuổi, bất quá vẫn chưa tỏ tình với cậu mà thôi.”

Nếu là lúc trước, Kỉ Tầm còn có khả năng cho là Phong Cảnh bình tĩnh sẽ không thèm để ý, nhưng tối hôm qua người kia lại chạy đến công ty mình…. Kỉ Tầm ảo não xoa xoa đầu, ngày hôm qua nếu không phải cậu quá mệt mỏi, không khí cùng cơ hội đều rất thích hợp.

Đáng tiếc là giờ cũng không làm gì được, lại phải tiếp tục chờ đợi cơ hội khác thôi.

Bất quá hành động lần nay của Phong Cảnh khiến cho Kỉ Tầm yên lòng không ít, những lo lắng trước kia đều được trấn an, chưa bao giờ cậu có cảm giác vui sướng như vây, Kỉ Tầm nhếch miệng cười, mọi chuyện tối hôm qua, cứ như là mơ vậy….. Ngọt ngào.

“Sao rồi?” – Khả năng quan sát của Hàn Nghệ rất cao, nhìn thấy sắc mặt Kỉ Tầm thay đổi liền ngửi ngay ra được mùi – “Hấp dẫn chứ?”

“Tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.” – Kỉ Tầm thở dài – “Lúc trước là tôi nhất quyết đòi chia tay, hiện tại lại muốn quay lại.” – Không có mặt mũi thì sao chứ, chỉ cần xác định cảm tình của Phong Cảnh với mình là được, kể cả phải mặt dày theo đuổi người ta lần nữa cũng không sao. Mà hiện tại, Kỉ Tầm cảm thấy có niềm tin hơn, Phong Cảnh cũng không phải là không có phản ứng.

Hàn Nghệ vỗ vỗ vai Kỉ Tầm: “Tiểu Kỉ, tuy tôi không hiểu được những suy nghĩ được mất của cậu, nhưng tôi khuyên cậu chân thành, nếu đã biết rõ lòng mình rồi thì nên dũng cảm tiến đến, không phải sợ gì cả cần phải dũng cảm thử một lần mới có được kết quả.”

Kỉ Tầm cười khổ: “Cần cám ơn không?”

Hàn Nghệ cười mà không nói, Tiểu Kỉ à, người kia nhà cậu còn chắc chắn hơn cậu nhiều lắm, hôm qua khẩu khí trong điện thoại rõ ràng là địch ý mãnh liệt, nhưng mà về với cậu thì nửa câu cũng không nói, người kia, chắc chắn là trong lòng chỉ có cậu rồi. Về phần vì sao không động thủ, chỉ sợ là cậu ta cũng đang băng khoăn mà thôi. Hai tên ngốc! Ai, anh bạn nhỏ nhà mình sao còn chưa về, bên này đã sắp hết vui rồi, lại tịch mịch rồi!

Kỉ Tầm nhìn bóng dáng tiêu sái bước đi của Hàn Nghệ, thắc mắc, sao người này hôm nay lại kì quái thế nhỉ.

Đến thời điểm tan tầm, lại nhận được thông báo tăng ca, Kỉ Tầm bỏ đồ đạc vừa mới thu dọn xong ra ngoài, thở dài, hôm nay lại không thể đến đại học X rồi.

Kỉ Tầm không nghĩ rằng, mấy ngày liên tục đều phải tăng ca, đến cuối tuần mình rảnh rỗi thì lại đến Phong Cảnh bận. Phòng thí nghiệm chỗ y đi theo giáo sư hướng dẫn tham dự hội nghị chuyên ngành.

Phong Cảnh trước khi đi còn đến công ty gặp Kỉ Tầm, mang cho cậu một đống đồ ăn đồ uống, điểm ấy với cái tư thái giám hộ năm xưa không thay đổi gì, điều khác biệt là Phong Cảnh trước khi rời đi còn ôm hôn Kỉ Tầm, không hẳn quá thân mật, nhưng mà cũng không còn cố kỵ quan hệ của hai người như trước.

Ngay lúc này, tựa hồ cả hai người đều thấy tiếc nuối. Xa nhau lúc này thật là không đúng lúc.

Hàn Nghệ với Thiệu Hoa vừa lúc đó đứng ở góc tường nhìn thấy toàn bộ, Phong Cảnh xấu hổ vội vàng rời đi, Kỉ Tầm gánh chịu ánh mắt của Hàn Nghệ mà quẫn bách không nói nên lời.

“Cậu ta thực biết khắc chế.” – Hàn Nghệ cười cười – “Có thể nói là trung khuyển tuyệt đối, mà thân thể cũng rất được.”

Hàn Nghệ vừa nói xong đã bị người phía sau không lưu tình đập cho một cái vào lưng, Hàn Nghệ xoay người đi qua vỗ vỗ ngực Thiệu Hoa: “Đương nhiên, em là người tuyệt nhất.”

Kỉ Tầm nhìn bộ dáng thản nhiên của Thiệu Hoa mà trợn mắt há mồm, cậu không thể đoán được nam nhân thoạt nhìn lợi hại thế này mà lại dễ dàng bị Hàn Nghệ thu phục.

Phong Cảnh đi hội thảo về đã là mấy ngày sau, Kỉ Tầm không có chìa khóa phòng của y, nên đợi ở nhà hàng nhỏ gần cổng trường đại học. Qua giờ cơm nên người trong nhà hàng cũng không có nhiều, Kỉ Tầm ăn tối xong liền gọi một cốc trà ngồi đó.

Di động trên mặt bàn khẽ rung, Kỉ Tầm mở tin nhắn, khóe miệng cong lên, Phong Cảnh nói là đang ra, nhưng mà phải đi ăn cơm cùng mọi người, không thể đến ngay được, Kỉ Tầm cũng không sốt ruột, gửi tin trả lời ‘Không sao đâu, anh không cần vội.’

Sau đó không lâu, Kỉ Tầm nhìn thấy cả đoàn của Phong Cảnh đi ăn cùng nhà hàng, chọn chỗ ngồi không xa chỗ cậu là bao. Chỗ Kỉ Tầm ngồi bên kia nhìn sang thì không thấy, nhưng từ chỗ Kỉ Tầm nhìn sang thì lại rất rõ ràng.

Kỉ Tầm không định đi qua, vẫn ngồi yên đó chậm rãi uống trà, hiện tại xem ra cậu nên ngồi đây chờ bên kia ăn xong thì hơn.

Kỉ Tầm vừa uống trà vừa nghịch di động, thỉnh thoảng lại nhìn về bên kia một chút. Bên kia có sáu người, bên trái Phong Cảnh là Chu Hoàn, bên phải là một nữ sinh Kỉ Tầm chưa gặp, mấy người còn lại chỉ có một người Kỉ Tầm thấy quen, đại khái là trợ giáo của bên nghiên cứu sinh. Xem ra giáo sư không đi cùng mấy người, chắc là huynh đệ sư tỷ rủ nhau đi liên hoan.

Sáu người kia ngồi cùng nhau, Chu Hoàn một tay cầm bánh bao, một bên cầm chai rượu, Phong Cảnh mặt không biểu tình đưa cho cậu ta một cốc bia.

Kỉ Tầm hung hăng nhéo nhéo chén trà, đáng tiếc là không có nội công như trong tiểu thuyết võ hiệp, thế nên ché trà vẫn bình an vô sự.

Khoảng thời gian sau đó, Kỉ Tầm thấy Phong Cảnh hết gắp đồ cho người này lại lấy đồ uống cho người kia.

Lại muốn làm người tốt.

Phong Cảnh bước vào WC, nhà hàng nhỏ nên nhà vệ sinh cũng đơn giản, Phong Cảnh đang định đến rửa tay thì có một bóng người tiến đến, cọ cọ bên người y.

Ánh sáng bên trong không tốt, cho nên Kỉ Tầm nhanh chóng gọi một tiếng: “Phong Cảnh.”

Phong Cảnh thả lỏng, đem người kia ôm vào lòng: “Sao em lại ở đây?”

“Chờ anh, ở đây có thể ngồi chờ, không có gì không tốt.”

Phong Cảnh rửa tay xong xuôi, lau khô rồi, mới kéo tay Kỉ Tầm: “Đến ngồi chung đi.”

Kỉ Tầm do dự: “Bạn học của anh em có quen đâu, như vậy không hay lắm.”

Phong Cảnh cười cười: “Em sợ có người biết sao?”

Cũng đúng, mình có gì phải sợ chứ, vì thế Kỉ Tầm thoải mái đi theo Phong Cảnh đến bàn của họ.

Chu Hoàn vẫn nhớ rõ Kỉ Tầm, ngoan ngoãn chào hỏi. Mấy vị sư huynh sư tỷ khác đều coi Kỉ Tầm như bạn học, hỏi thăm ân cần, dù sao cũng từng là sinh viên cùng trường, về phần Kỉ Tầm không theo kịp đề tài, chỉ thỉnh thoảng thêm vào mấy câu, cả bàn vẫn náo nhiệt như cũ.”

Chu Hoàn là người duy nhất trong nhóm chưa tốt nghiệp, thỉnh thoảng còn bị mọi người trêu chọc. Chu Hoàn thở dài, muốn kiếm được bạn gái dễ lắm sao?

Ăn xong mọi người chia tay nhau, Phong Cảnh gọi Chu Hoàn: “Để anh giúp cậu mang đồ về.”

Chu Hoàn nhìn hai cái túi to tướng hai bên mình, liền cười cười với Phong Cảnh bảo cung kính không bằng tuân mệnh. Kỉ Tầm thực ra có chút không tình nguyện, nhưng Phong Cảnh đã nói thế, cậu cũng không thể làm gì khác. Ba người cùng nhau đi về phòng ký túc của Chu Hoàn, trên đường đi, Chu Hoàn với Phong Cảnh nói chuyện rất vui vẻ về chuyến đi vừa rồi. Tuy là trên mặt Phong Cảnh không có biểu tình gì khác, nhưng Kỉ Tầm có thể cảm nhận được tâm tình của y rất tốt.

Kỉ Tầm lại càng khó chịu.

Vì thế những lời muốn nói về chuyến đi của Chu Hoàn với Kỉ Tầm hoàn toàn không được lọt vào một chút nào.

Đưa Chu Hoàn về ký túc xong, Kỉ Tầm với Phong Cảnh mới trở về phòng của Phong Cảnh. Phong Cảnh đi đường dài, thu xếp đồ đạc xong xuôi liền đi tắm rửa. Chờ Phong Cảnh đi ra, liền thấy Kỉ Tầm mắt đục ngầu vì uống rượu.

Phong Cảnh cầm lấy bình rượu trên tay cậu: “Sao em lại uống rượu này?”

Kỉ Tầm ủy khuất: “Chả lẽ không phải là cho em sao?”

“Đúng, là cho em.” – Phong Cảnh đau đầu, chai rượu này là đặc sản, vốn định mua để làm quà biếu, hiện tại bị người kia uống sạch lại còn tỏ vẻ ủy khuất nữa chứ.

Kỉ Tầm chật vật đứng dậy, kéo áo ngủ trên người Phong Cảnh, buồn bực nói: “Uy, anh, về sau, anh……”

Phong Cảnh thấy cậu nói đứt quãng liền hiểu được, cậu lại say rồi. Sau gần đây cậu ấy hay say thế, trước kia tửu lượng đâu có kém như thế đâu?

Phong Cảnh kiên nhẫn trấn an cậu: “Sau này? sau này làm sao?”

Kỉ Tầm nắm lấy cổ áo Phong Cảnh, phiền não khóc lóc om sòm: “Anh sau này! Đừng có gần gũi với học đệ kia như thế………”

“Làm sao thế?”

“Em……. Em không thích.” – Kỉ Tầm lại ủy khuất, cảm thấy mình nói vậy mà trong lòng vẫn còn lo lắng.

“Kỉ Tầm, vì sao không được gần gũi với học đê? Vì sao em không thích?” – Phong Cảnh đỡ lấy mặt cậu, cố gắng dụ dỗ cậu nói tiếp – “Chúng ta,…. Không phải chúng ta chia tay rồi sao?”

Chia tay? Kỉ Tầm lắc lắc đầu, bỗng buông Phong Cảnh ra, sửng sốt trong giây lát, sau đó hiểu ra sự thật. Biểu tình trên gương mặt cậu vô cùng thương tâm, ngồi xổm xuống, gục mặt vào đầu gối.

Rất nhanh, Phong Cảnh nghe thấy tiếng người kia nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK