Kỉ Tầm kinh ngạc không biết phải nói gì thì mới tốt.
“Nhưng mà trước khi đi, cậu ấy đã nói rằng, tìm người uống rượu ăn cơm đùa giỡn thì có thể, nhưng nếu dám ăn vụng thì sẽ chết ngay. Hiện tại ngẫm lại, theo đuổi là một loại tình thú, nhưng mà có thể ở bên nhau mới là chuyện tốt nhất.” – Hàn Nghệ nói xong liền thở dài – “Còn cậu thì sao? Lộ trình còn mấy giờ đây?”
Kỉ Tầm coi như là đã hiểu, vị sếp phòng bên cạnh này vì sao chỗ nào tụ tập là có mặt, thậm chí đối với người mới quen cũng nhiệt tình như vậy, là do tịch mịch quá nên mới nháo vậy đi.
“Không hiểu sao lại thấy y rất vừa mắt, cảm thấy y cái gì cũng tốt, sau đó chính là bám sát không thôi.”
Lúc ban đầu, còn chỉ là thử xem, bởi vì không biết tính hướng của đối phương, bi quan nghĩ là chỉ cần cùng đối phương thân cận một chút là được, đợi đến khi khẳng định đối phương cũng giống như mình, tuy rằng sau đó mới biết được là hiểu làm, nhưng chính lúc ấy Kỉ Tầm mới bắt đầu dây dưa với đối phương.
Đi theo người ta đến lớp người ta học mà biết thừa môn học đó mình không hề có hứng thú; Giờ học thể dục thì biểu hiện vô cùng thảm hại trước mặt người ta; Đến canteen ăn cơm cũng đi bên cạnh đi, có một lần không cẩn thận còn làm rơi đồ ăn; Khi đi tắm cũng bám theo y kết quả là làm cho bản thân mình chật vật không chịu nổi; Trời mưa liền vội vàng cầm ô đến cho y, kết quả người ta đã sớm về cùng với người khác rồi còn bản thân thì lại ướt như chuột lột; Sinh nhật y, vì đi tìm quà mà chạy khắp nơi, cuối cùng thì lại tay không trở về; Bồi y chúc mừng sinh nhật kết quả là mình say mèm, theo mấy người lúc đó kể lại là thiếu chút nữa thì cởi hết quần áo rồi hát….
Kỉ Tầm có đôi khi cảm thấy những thứ đó không phải là tiến trình theo đuổi, mà phải nói đó là một quãng thời gian lịch sử không kém phần bi tráng. Cho nên sau khi ngẫm lại, Kỉ Tầm cũng không muốn làm rõ ràng xem vì sao Phong Cảnh lại bị mình bò lên, muốn nói đối phương không có hành động gì, chính mình kì thật cũng không làm chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng mà Phong Cảnh ban đầu tuy chỉ là bộ dáng ngây ngốc thờ ơ, sau đó lại rõ ràng tiếp nhận mình.
Hai năm trước, nhân ngày quốc tế thiếu nhi, cũng là sinh nhật mình, Kỉ Tầm kéo Phong Cảnh đòi y đi ăn cơm, bữa tối chấm dứt nhưng rượu uống vẫn chưa đủ đô, trên đường trở về, Kỉ Tầm lôi kéo tay Phong Cảnh, mồm đầy hơi rượu đòi quà.
Hiện tại nhớ lại, cảnh tượng đó không phải là hình ảnh thổ lộ theo dự đoán của cậu, bất quá khi đó là rượu chi phối hành động, khi đó là một khắc xúc động đắc ý của cậu.
“Anh có chuẩn bị quà sinh nhật không?” – Đại khái là không có người theo đuổi đòi quà người được theo đuổi như thế.
Phong Cảnh khi đó vẫn rất thuận theo, mặc cho cậu nắm tay, thậm chí còn hỏi xem cậu muốn quà gì.
Kỉ Tầm nghiêng đầu hỏi y: “Có phải em muốn gì anh cũng đồng ý?”
Phong Cảnh nói: “Nếu được thì cái gì cũng cho.”
Kỉ Tầm làm trò, cười: “Em thiếu bạn trai.”
Khi đó trong mắt Phong Cảnh hiện lên một tia kinh ngạc nhưng vẫn rất thoải mái, câu trả lời của y là một cái gật đầu nhẹ nhàng: “Được.”
Kỉ Tầm thở dài, khi đó chuếnh choáng say, nhưng ý nghĩ vẫn còn thanh tỉnh, cho dù là có một chút liều lĩnh nhưng vẫn không kìm nổi xúc động.
Lúc ấy chỉ cảm thấy hận không thể chạy đến khắp nơi vui mừng, kì thật thong thả nhưng trong đó có không ít bất an, y thoải mái gật đầu , ngược lại còn làm cho mình có chút ngây ngẩn, không thể tin được, nhất là sau đó lại dần dần hiểu rõ Phong Cảnh nguyên bản không phải là người giống cậu, thời kì vui sướng mù quáng qua đi, các loại sầu lo cùng nghi hoặc mới mò đến.
Huống chi sau khi hai người ở chung, biểu hiện của người kia hoàn toàn như là quản giáo với giám hộ, đương nhiên trừ bỏ lên giương. Đại khái chính là ngay từ đầu mình đã để lại ấn tượng quá ít với đối phương đi. Cậu ngày càng hoài nghi, mà dần dần lại thành phiền toái, cuối cùng là không thể kiên nhẫn được nữa.
“Bám sát không tha tuy rằng vô lại, nhưng có khi lại dùng được.” – Hàn Nghệ mở miệng, đánh gãy suy nghĩ không biết đã bay đến chỗ nào rồi của Kỉ Tầm – “Cậu cũng thành công, đúng không?”
Kỉ Tầm hơi mỉm cười, nhìn Hàn Nghệ có chút cay đắng: “Cái khó không phải là theo đuổi một người, mà là người đó tuy ngoài miệng tiếp nhận mình, nhưng trên thực tế lại không cho mình cảm giác được yêu thương.” – Cái loại cảm giác này rất khó chịu, phút mừng rỡ ban đầu đi qua, ngọt ngào hư ảo có thể chống đỡ được bao lâu?
Lại một cái đèn đỏ nữa, Hàn Nghệ liếc Kỉ Tầm nói: “Thoạt nhìn hai người không giống như là đã chia tay, ít nhất là cậu không giống.” – Cậu nhìn lại mình xem, cậu vẫn không cam lòng.
Kỉ Tầm xoay người, không muốn nói thêm gì nữa.
Tới cửa đại học X đã là hơn chín giờ tối, Kỉ Tầm cảm ơn Hàn Nghệ, đẩy cửa xe đi xuống, nhưng hình ảnh đang diễn ra trước mắt làm cậu sững lại.
“Làm sao thế?” – Hàn Nghệ thấy Kỉ Tầm đột nhiên đứng lại, nhìn theo ánh mắt cậu, ở cách đó không xa có hai người đang đi tới, đèn đường chiếu từ phía sau nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một người thân hình cao gầy, người kia cũng gầy nhưng thấp hơn một chút, người cao hơn đang nghiêng người nói gì đó, nhìn bên ngoài quả thực là ngọt ngào. Hàn Nghệ thấy Kỉ Tầm ngây người ra, trên mặt lộ ra biểu tình đã hiểu, liền hỏi: “Muốn xuống xe không?”
Kỉ Tầm lúc đấy mới giật mình, bước xuống xe, bên kia Phong Cảnh cũng đã nhìn thấy cậu, liền nhanh chóng bước tới: “Sao đến muộn vậy?”
“Hôm nay tăng ca.” – Khẩu khí của Kỉ Tầm có vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Chào Kỉ Học trưởng.” – Chu Hoàn đến sau, lắc lắc túi trong tay – “Hai huynh đệ vừa đi ăn cơm về, không hết nên còn mang về đây, anh có muốn ăn một ít không?”
“U, tiểu sư đệ, cậu định cho học trưởng của cậu ăn đồ ăn thừa của cậu với sư huynh cậu sao?” – Hàn Nghệ cũng không biết đã xuống xe từ khi nào, đứng tựa vào xe, trêu chọc Chu Hoàn.
Chu Hoàn bình thường cũng hay đi ăn với Phong Cảnh, tuy nói đồ ăn thừa cũng không đúng, nhưng mà lại không quá lễ phép. Chu Hoàn lè lưỡi: “Kỉ học trưởng, em ngại quá, em không có ý đó.”
Sắc mặt Kỉ Tầm càng khó coi. Nói qua loa là không có việc gì, rồi quay lại bảo Hàn Nghệ sẽ đi lấy ví tiền với Phong Cảnh.
“Tiểu Kỉ, lấy ví tiền xong liền ra đây nhé, tôi chờ cậu.” – Hàn Nghệ vẫn dựa vào xe, lấy ra điếu thuốc kẹp vào ngón tay thon dài, nhìn rất ra dáng nam nhân thành thục.
Phong Cảnh nhíu mày, nhưng Kỉ Tầm đã nhanh chóng mở miệng: “Không cần phiền anh Hàn nữa, tôi tự về được rồi.” – Kỉ Tầm miễn cưỡng cười nói tiếp – “Hơn nữa, ký túc xá của tôi cũng không cùng đường với nhà anh.”
Hàn Nghệ phất tay: “Không vấn đề gì, đến nhà tôi nghỉ một đêm, nhà tôi vẫn còn dư một phòng.”
“Không cần, Kỉ Tầm hôm nay không về, sáng mai đi làm luôn là được rồi.” – Lúc này là Phong Cảnh mở miệng trước, đồng thời một tay đã nắm lấy tay Kỉ Tầm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Nghệ – “Ngại quá, hôm nay thật là phiền anh, Kỉ Tầm có tật xấu đó là qua loa.”
Nhìn ra được biểu tình kinh ngạc của Kỉ Tầm, Hàn Nghệ cười mà như không cười gật đầu, ánh mắt đảo trên người Phong Cảnh mấy lần, mà cũng không nhìn ra được biểu tình gì trên mặt người kia, “ Cũng được, Tiểu Kỉ nghỉ ngơi sớm đi nhé, tôi đi đây.”
Kỉ Tầm còn chưa kịp nói cám ơn, Hàn Nghệ đã vào trong xe, đi mất.
Đường về lại càng trống trải, giờ này lượng xe trên đường cũng đã giảm nhiều, Hàn Nghệ chờ đèn đỏ chuyển màu, ngón út gõ gõ lên tay lái, người kia thoạt nhìn tính chiếm hữu cũng không thiếu, cái tên Tiểu Kỉ ngốc nghếch kia cũng không phải là không còn gì, thật là còn nháo cái quái gì nữa không biết, chậc chậc, hai người đó không biết là mình đang lãng phí bao nhiêu thời gian tốt đẹp.
Hàn Nghệ đếm ngược số ngày, nhận thấy ngày người đó trở về cũng không còn xa. Anh bạn nhỏ của mình sắp về a.
Bên kia, Chu Hoàn rẽ sang một hướng khác, Kỉ Tầm cùng Phong Cảnh về ký túc xá.
“Hôm nay em không thoải mái phải không?”
“A? Cái gì?”
Phong Cảnh dừng lại: “Hôm trước em mới phát sốt xong, hôm nay đi làm chắc là không thoải mái đúng không?”
“A, không có.” – Kỉ Tầm sờ trán, tiếp tục đi về phía trước.
Tinh thần của Kỉ Tầm không tốt cũng có một phần nguyên nhân là do mới ốm dậy, nhưng cái chính là tâm tình không tốt, cuộc nói chuyện với Hàn Nghệ trên xe khiến cho lòng cậu ngổn ngang, hơn nữa…. Hơn nữa vừa rồi còn nhìn thấy hình ảnh kia, Kỉ Tầm cảm thấy trong lòng có gì đó đang nổi dậy. Vì sao đã chia tay rồi mà vẫn khó chịu như vậy?
Vào ký túc, Kỉ Tầm liếc mắt là thấy ví tiền của mình nằm trên bàn học, ở vị trí vô cùng dễ thấy. Kỉ Tầm đút ví vào túi, xoay người bước về phía cửa, lại bị Phong Cảnh khéo lại.
“Làm gì thế?” – Kỉ Tầm giương mắt vẫn là vẻ mặt mất hồn mất vía, nghĩ nghĩ một chút – “A, tạm biệt, em về đây.”
“Về, về cái gì. Đợi ở đây!” – Phong Cảnh gãi mũi, nhìn thấy vẻ kinh hãi trên mặt Kỉ Tầm mới nhận ra mình đã quá lời, cố gắng bình ổn cảm xúc rồi mới nói tiếp: “Đã không còn sớm nữa, ở lại đây tắm rửa rồi ngủ đi, mới hai hôm trước em còn nằm viện đấy, đừng ép buộc bản thân.”
Kỉ Tầm rầu rĩ ừ một tiếng, tự động đi tìm đồ của Phong Cảnh để tìm khăn mặt với bàn chải đánh răng, Phong Cảnh nhìn theo bóng dáng của cậu thở dài.
Danh Sách Chương: