Jane ước gì cô đã đưa Caroline đi cùng đến trận đấu khúc côn cầu sau đêm đó. Cô cần một thứ gì đó giữ cho cô không suy nghĩ quá nhiều – không phân tích quá đáng những gì cô đã làm đêm hôm trước. Nhưng thực lòng, cô cũng đã mổ xẻ chán chê những hành động của mình rồi. Cô đã làm tình với Luc Martineau ba lần. Ba lần điên đảo, trời đất quay cuồng, dựng tóc gáy. Và mỗi lần, với mỗi cái vuốt ve, mỗi từ ngữ thốt ra khỏi miệng anh, cô lại càng thêm yêu anh hơn, cho đến khi cô không còn nghĩ tim cô sẽ có ngày khôi phục lại được nữa.
Khoảng hai giờ sáng, anh rơi vào giấc ngủ giữa đống chăn đệm lộn xộn và ánh sáng từ mặt trăng tràn vào qua cửa sổ. Một giây trước anh đang trò chuyện về thời thơ ấu ở Edmonton, rồi anh đã ngủ như thể có ai đó vừa chuyển công tắc vậy. Cô chưa bao giờ thấy người nào lại ngủ nhanh đến thế, và cô nhìn anh một lúc để bảo đảm rằng anh vẫn ổn. Cô vuốt một lọn tóc ra khỏi trán anh, rồi cô chạm vào má và lớp râu ria lởm chởm ở cằm anh. Sau đó cô gom quần áo và rời đi mà không đánh thức anh dậy.
Cô chưa bao giờ gục ngã trước một người đàn ông nhanh chóng và sâu đậm đến vậy, và cô rời đi mà không đánh thức anh chủ yếu là bởi cô không biết phải nói gì. Cảm ơn ư? Một hôm nào đó hãy cùng nhau làm lại nhé? Hay hẹn gặp anh ở trận đấu tối mai? Cô rời đi bởi vì đó là nguyên tắc của chuyện tình một đêm. Phải có một người bỏ đi trước bình minh.
Cô cũng đi mà không có quần lót. Cô không thể tìm thấy nó trong căn phòng ngủ tối om của anh, và cô không muốn bật đèn làm anh thức dậy. Cô đã bỏ quần lót lại ở đó và giờ nỗi sợ lớn nhất của cô là người quét dọn của anh, hay tệ hơn, Marie, sẽ tìm thấy nó.
Không, sai rồi. Nỗi sợ lớn nhất của cô chẳng phải là có ai đó phát hiện ra chiếc quần lót thất lạc của cô. Mà là gặp Luc tối nay và cảm nhận trái tim cô đẩy kéo điên cuồng. Trong quá khứ, cô từng có bạn trai và cũng từng có tình một đêm. Cô đã đau đớn, và cô cũng làm những người khác đau đớn. Nhưng chẳng gì có thể so sánh được với cách Luc sẽ làm đau cô. Cô biết điều đó. Cô biết nó sẽ tới, vậy mà cô dường như không thể ngăn chặn nó được.
Nó vừa khủng khiếp và tuyệt vời, lẫn trong cảm giác tội lỗi hỗn độn. Tối qua anh xác nhận cho cô những điều mà cô đã biết khá rõ. Cô không còn có thể tự bảo với mình rằng anh sẽ thấy câu chuyện của Honey Pie là đáng phổng mũi nữa. Hay anh sẽ không để tâm đâu. Anh có, và giờ thì cô chẳng làm gì về chuyện đó được nữa rồi. Chẳng có cách nào để đền bù cho anh, và biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ tìm ra được cô nằm sau đoạn văn đó cũng chẳng giúp gì được cảm giác cắn rứt đang xoáy đảo trong lòng cô.
Cô yêu anh và cô thậm chí còn không thèm bận tâm nói dối và tự bảo mình rằng cô không chưng diện vì anh nữa rồi. Cô tô môi đỏ và mặc áo sơ mi lụa màu đỏ bên dưới chiếc áo khoác vét và quần âu màu đen. Cô cảm thấy ngớ ngẩn, chạy ra ngoài và mua một chiếc áo sơ mi vì anh nói anh thích cô mặc màu đỏ. Như thể điều đó sẽ khiến anh yêu cô không bằng.
Nửa giờ trước trận đấu, cô hướng đến phòng thay đồ. "Kéo cao quần của các anh lên, các quý ông," cô bắt đầu khi bước vào. Trong khi cô lặp lại nghi lễ cầu may, cô có thể cảm thấy ánh mắt Luc dán lên cô, nóng bỏng và mãnh liệt, và cô từ chối hoàn toàn việc nhìn sang anh. Không phải sau đêm qua. Không phải sau những thứ họ đã làm cùng nhau trong phòng ngủ của anh. Khi đã xong, cô cúi đầu và hướng ra cửa.
"Em quên một thứ rồi," Luc gọi với ra cô.
Không. Cô chẳng quên điều gì. Cô dán mắt vào mũi giày khi quay lại và băng qua phòng. Khi cô đứng trước mặt anh, cuối cùng cô cũng nâng mắt khỏi giày trượt của anh, lên những tấm đệm bảo vệ kềnh càng, qua biểu tượng trên áo anh rồi tới cái miệng đã hôn cô đắm đuối đêm qua. Hôn khắp cơ thể cô. "Em cứ nghĩ tối nay anh sẽ không chơi chứ."
"Anh không chơi, nhưng nếu thủ môn bị đẩy ra ngoài, anh sẽ phải vào thay chỗ cậu ta."
"À, thôi được rồi," cô thở dài. Nhờ sức mạnh ý chí kiên cường, cô cố giữ cho má không ửng hồng và cuối cùng cùng ngước nhìn đôi mắt xanh dương thích thú của anh. "Đồ đầu đất to xác."
"Cảm ơn," anh nói với một nụ cười quỷ quái, "nhưng đó không phải thứ mà anh nói đến khi bảo em quên một thứ đâu."
Cô đã nói bài phát biểu đừng kéo quần, bắt tay đội trưởng, và gọi Luc là đồ đầu đất. Cô chẳng quên gì hết. "Anh đang nói đến cái gì thế?"
Anh rướn người tới trước và nói thì thào, "Em đã quên quần lót trên giường anh tối qua."
Mọi thứ bên trong cô đều khựng lại và cô không thể nhớ nổi cách để thở nữa. Cô nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy anh nói không, nhưng tất cả đều có vẻ bận rộn ở chỗ khác hết rồi.
"Anh đã thấy nó dưới gối anh sáng nay và băn khoăn không biết có phải em cố tình bỏ nó ở đó hay không. Có lẽ là một món quà chào buổi sáng chăng?"
Cả mặt và cổ cô đều đỏ bừng còn họng cô khô khốc. Tất cả những gì cô có thể xoay xở là một tiếng lí nhí, "Không."
"Sao em không đánh thức anh dậy trước khi em đi?"
Cô nắm chặt tay và thông lại họng. "Anh đang ngủ."
"Anh đang nghỉ ngơi cho hiệp hai đấy chứ. Chúa ơi, đêm qua em thật nóng bỏng." Anh nhìn sát vào cô và lông mày anh trĩu xuống. "Em xấu hổ đấy à?" anh hỏi, thực lòng bối rối.
"Phải!"
"Sao chứ? Chẳng ai nghe thấy anh nói gì đâu."
"Ôi, Chúa ơi," cô thì thào và bỏ đi trước khi tóc cô cháy thành than. Khi cô quay lại khu báo chí, Darby đã ở đó rồi. Và anh ta đưa Caroline đi cùng.
"Chào hai người," cô chào khi ngồi xuống. "Nếu tớ biết cậu muốn đến xem một trận đấu nữa, Caroline, tớ đã mời cậu đi với tớ rồi."
"Không sao mà. Tớ không thực sự là fan hâm mộ, nhưng Darby gọi điện và tớ cũng chẳng làm gì khác." Cô nhún vai. "Tối qua tớ đã cố gọi cho cậu. Cậu đã ở đâu thế?"
"Chẳng sao cả. Tớ tháo giắc điện thoại."
"Tớ ghét mỗi khi cậu làm thế." Caroline quan sát cô một giây, rồi dựa sát vào, "Cậu đang nói dối."
"Không, tớ không có."
"Phải, cậu có đấy. Tớ đã biết cậu cả đời cậu rồi. Tớ biết khi nào thì cậu nói dối." Mắt cô nheo lại. "Cậu đã ở đâu nào?"
Jane rướn người tới trước vừa đủ để nhìn được Darby. Anh ta đang nghe điện thoại. "Tớ đã ra ngoài."
"Cùng một người đàn ông à?" Khi Jane không trả lời, Caroline thở dốc, "Một trong những cầu thủ khúc côn cầu!"
"Suỵt!"
"Ai thế?" cô thì thầm và nhìn quanh như thể CIA đang nghe lén vậy. Caroline thấy rằng mình thông thạo hai thứ tiếng và chuyển sang loại ngôn ngữ mà cô và Jane đã nói kể từ thời học sinh. Pig Latin (1) , "Ếk och ớt, Ane-jay." (2)
(1)Pig Latin: là một cách đọc ngược từ tiếng Anh để người nghe nghĩ rằng họ đang nghe một loại ngôn ngữ khác
(2) Ếk och ớt, Ane-jay: Kể cho tớ, Jane. (Nguyên bản: Ell-tay e-may, ane-jay: Tell me, Jane.)
Jane đảo mắt. "Tí nữa." Cô mở laptop ra khi màn trình diễn ánh sáng bắt đầu trên mặt băng phía dưới. Trong suốt trận đấu, cô ghi chú và cố giữ mắt mình rời khỏi chàng thủ môn đang ngồi trên băng ghế dự bị, tay anh khoanh lại trước ngực, đang quan sát trận đấu. Vài lần anh quay người và nhìn lên khu báo chí. Sau ba lần, ánh mắt họ gặp nhau và tim cô nghẹn lại trong họng.
Và cô quay đi. Cô chưa cảm thấy bấp bênh đến vậy trong đời. Và đối với một người phụ nữ đảm trách tất cả mọi thứ để đi tiếp một cách êm thấm, cô ghét cảm giác bấp bênh. Nó khiến bụng cô nhộn nhạo và đầu cô đau nhức.
"Jane?" Caroline lắc vai cô như thể cô ấy đang cố thu hút sự chú ý của cô.
"Gì vậy?"
"Tớ đã gọi cậu ba lần rồi."
"Xin lỗi, tớ đang nghĩ về bài viết của tớ," cô nói dối.
"Darby muốn chúng ta đi uống cùng anh ấy sau trận đấu."
Jane rướn người ra và nhìn vào anh chàng trợ lý tổng giám đốc. Cô nghi ngờ chuyện Darby muốn cô đi kèm. "Tớ không thể," cô nói, cũng là sự thật, và cô cũng đoán Darby biết. "Tớ phải nói chuyện với các cầu thủ và viết bài báo trước thời hạn." Cô cũng phải ghép lại cuộc phỏng vấn cô đã thực hiện với Luc nữa. "Hai người đi mà không có tớ đi."
Darby cố gắng làm bộ tiếc nuối. "Cô chắc chứ?" anh ta hỏi.
"Chắc chắn." Cô gần như cảm thấy tiếc cho Darby. Cô yêu Caroline, nhưng bạn cô sẽ dẫm nát trái tim lập dị của Darby bên dưới đôi giày Ferragamo của cậu ấy mất. Một lần nữa cô nghĩ có khi cô nên cảnh báo cho Darby, nhưng rồi cô cũng còn phải lo lắng đến trái tim của riêng cô nữa.
Đội Chinooks thua hai – ba trước đội Bruins. Sau trận đấu, Jane hít một hơi thở sâu và lại đi vào phòng thay đồ. Găng tay của Luc treo trên tủ giày của anh, nhưng anh đã đi rồi. Cô thở phào, cảm thấy lẫn lộn kỳ cục giữa giận dữ và nhẹ nhõm. Cảm giác trống trải khi rơi vào tình yêu. Luc đã biết cô sẽ ở trong phòng thay đồ sau trận đấu, và anh vẫn bỏ đi mà không thèm quấy rối cô. Tên khốn.
Jane phỏng vấn huấn luyện viên Nystrom và thủ thành dự bị, anh ta đã chặn được hai mươi trong hai ba cú tấn công vào gôn. Cô cũng nói chuyện với Búa Tạ và Fish, rồi, với cặp táp và áo jacket trong tay, cô đi về hướng đường hầm.
Luc đứng gần lối ra nhìn cô đi về phía anh. Anh mặc bộ vét Hugo Boss màu xanh navy kết hợp cà vạt lụa màu hạt dẻ và anh trông đẹp trai đến nỗi làm miệng cô ứa nước.
"Anh có một thứ cho em," anh nói và rời mình khỏi bức tường.
"Gì vậy?"
Anh nhìn phía sau cô khi một phóng viên thể thao từ tờ báo đối thủ của Jane đi qua.
"Jim." Luc gật đầu.
"Martineau."
Cậu phóng viên săm soi Jane khi đi ngang qua và Jane không cần phải đọc ý nghĩ của anh ta cũng biết anh ta đang tự hỏi về mối quan hệ của cô với anh chàng thủ môn khét tiếng kín miệng này.
Luc lại nhìn phía sau cô, rồi anh kéo chiếc quần lọt khe bằng ren đỏ của cô ra khỏi túi áo vét của anh. "Cái này đây. Mặc dù anh đang nghĩ anh nên giữ nó lại lấy may," anh nói và lủng lẳng nó bằng tay anh. "Có lẽ anh nên mang nó đi là rồi đóng khung treo phía trên giường anh."
Jane chộp lấy cái quần và nhét nó vào cặp táp của cô. Cô nhìn vào lối đi trống không đằng sau. "Chúng có mang lại may mắn cho anh đâu. Tối nay anh đâu có chơi."
"Anh đang nghĩ đến một loại may mắn khác cơ." Anh vươn tay ra và lồng các ngón tay vào tóc cô. "Đi với anh nào."
Ôi Chúa ơi. Cô đứng im như tượng trong khi điều cô thực sự muốn là gục ngay vào lồng ngực anh. "Đi đâu?"
"Một chỗ nào đó."
Cô ép mình lùi lại, và tay anh buông thõng xuống. Kéo đẩy dồn dập, tim cô như kẹo cứng vậy. "Anh biết là em không không thể bị bắt gặp với anh."
"Vì thế quái nào lại không?"
"Anh biết vì sao không mà."
"Bởi vì em muốn người ta nghĩ em là dân chuyên nghiệp."
Anh đã hiểu. "Chính xác."
"Em đã bị thấy đi cùng Darby."
"Như thế khác."
"Khác thế nào?"
Cô không yêu Darby. Nhìn thấy Darby không khiến tâm tư cô rối loạn. Và bên cạnh đó, nếu cô chối bỏ có quan hệ với Darby Hogue, người ta có thể thực sự tin cô. Nếu cô phải chối bỏ có quan hệ với Luc, sẽ chẳng có ai tin cô hết.
"Anh ấy không có tiếng xấu mà anh có." Và một khi số báo tháng Ba của tờ Him lên kệ, tiếng xấu của Luc sẽ còn tệ hơn.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô như thể anh không thực sự tin nổi những gì cô vừa nói. "Vậy là, nếu anh là một thằng đàn bà, em có thể bị nhìn thấy đi cùng anh sao?"
"Vì Chúa, Darby không phải là một thằng đàn bà."
"Em nhầm rồi, bé cưng ạ."
Bé cưng. Cô tự hỏi bao nhiêu người phụ nữ trong bao nhiêu bang khác nhau đã được anh gọi là bé cưng. Cô tự hỏi bao nhiêu người phụ nữ trong số đó để cái từ đó lừa mê hoặc nghĩ rằng họ khác những người còn lại. Cô tự hỏi bao nhiêu người có thể ngốc nghếch đến độ cho phép bản thân rơi vào tình yêu với Luc.
Cho phép. Khi cô ngước nhìn cánh cung hõm sâu ở môi trên của anh cùng với đôi mắt màu xanh dương và hàng mi dài, từ cho phép nghe như thể cô có quyền kiểm soát vậy. Như thể cô có lựa chọn không bằng. Cô không và không có, nếu không thì cô đã chẳng cho phép nó xảy ra. Với trái tim nhức nhối, thúc giục cô vòng tay quanh cổ anh và không bao giờ thả ra, cô buộc mình phải nói, "Đêm hôm qua là một sai lầm. Chúng ta không thể để nó xảy ra lần nữa."
"Đồng ý."
Đồng ý! Tim cô đang tan nát và anh thì nói đồng ý. Cô không biết nên thọi anh vào chỗ hình xăm Lucky hay bỏ chạy trước khi cô bật khóc. Trong khi cô ra quyết định, anh mở cánh cửa bên cạnh anh, tóm lấy cổ tay cô và kéo cô vào một kho chứa đồ. Anh đóng cửa lại, rồi bật đèn lên.
"Anh đang làm gì thế, Luc?"
"Kiếm cái tiếng xấu mà em vừa nói đến."
Cô chặn cặp táp trước người. "Dừng lại." Anh mỉm cười, và cô không biết là do mùi nước tẩy rửa hay bùa chú của Luc, nhưng cô cảm thấy lâng lâng.
"Đồng ý." Anh với tay qua người cô và khóa cửa lại.
Cô nhìn vào nắm đấm cửa rồi lại nhìn anh. "Luc!" Anh không thể cứ kéo cô đi bất cứ khi nào anh cảm thấy thích. Anh có thể không? Không đâu! "Em nghĩ em đã cho anh ấn tượng sai lầm vào tối qua. Em không thường… ý em là, em chưa bao giờ ngủ với một người mà em vừa phỏng vấn."
Anh đặt một ngón tay lên môi cô. "Đời sống tình dục của em chẳng liên quan gì đến anh. Anh không quan tâm ai, như thế nào, hay những tư thế tình dục mà em từng có."
Chuyện anh không thèm quan tâm còn đau đớn hơn dự đoán. "Nhưng em muốn…"
"Suỵt," anh ngắt lời cô. "Có người có thể nghe thấy em đấy, và em không muốn bị bắt gặp cùng anh. Nhớ chứ?" Anh đặt hai tay lên cánh cửa ở hai bên đầu cô và cúi người về phía cô, buộc cô lùi lại. Cặp táp của cô là tất cả những gì giữ cơ thể họ tách xa. "Anh vẫn luôn nghĩ về em kể từ lúc anh thức dậy sáng nay."
Cô quá e sợ để hỏi anh nghĩ về cái gì. "Em phải đi đây," cô nói, nhận thức trọn vẹn rằng nếu cô thò tay xuống và mở khóa cửa, anh sẽ để cô đi. Dù vậy cô vẫn không thể buộc mình làm điều đó. "Em có một bài báo phải viết?"
"Chỉ vài phút thì sao?"
Mùi hương nước hoa của anh trộn lẫn với mùi nước tẩy rửa, và cô không thể nghĩ ra nổi một lý do khiến cô không thể ở lại dù chỉ vài phút. Anh vòng một cánh tay quanh eo cô và cúi mặt xuống. Giọng anh khàn khàn sát vào miệng cô khi anh nói, "Bất kể em làm gì thì cũng giữ cái cặp táp đó trước ngực em nhé." Rồi anh hôn cô. Môi anh ấm áp, miệng anh nóng hổi và, giống như mọi thứ khác ở anh, quyến rũ và khêu gợi. Một giây trước nụ hôn của anh còn hùng hổ, một giây sau anh đã lùi lại để mặc cô đuổi theo lưỡi anh. Trong khoảnh khắc ấy, cả cơ thể cô rùng mình nhận thức. Chỉ thêm vài phút nữa thôi. Anh rê miệng ngang má rồi xuống cổ cô. Anh đẩy cổ áo sơ mi của cô sang bên và dịu dàng mút da cô. "Em thật mềm mại," anh thầm thì khi tìm đường đến tai cô. "Cả trong lẫn ngoài."
Bên kia cánh cửa, giọng nam cười đùa và trọng âm nặng nề của Stromster đưa ánh mắt của Luc quay lại nhìn cô. Giọng nói thô nhám cũng như hơi thở anh khi anh nói, "Em vẫn nắm chắc cái cặp táp đấy chứ, bé cưng?"
Cô gật đầu và nắm tay cô siết chặt hơn.
"Tốt. Đừng thả ra, và cũng đừng để anh dụ dỗ em vứt nó đi," anh cảnh báo. "Nếu không thì rất có khả năng em sẽ kết thúc trên sàn với anh ở trên đấy."
Cô biết cô nên thấy kinh hoàng bởi hành vi của bọn họ. Hôn Luc Maritneau trong một kho chứa đồ ở Kay là cực kỳ ngu ngốc, nhưng một bong bóng hạnh phúc bé nhỏ nâng cánh trái tim cô và khiến cô muốn bật cười. Luc muốn cô. Điều đó hiện rõ ngay trong cách anh nhìn cô, âm sắc đói khát sâu thẳm trong giọng anh. Anh có thể không yêu cô, nhưng anh muốn ở cùng cô.
Anh bước lùi lại vài bước. "Đây không phải một trong những ý tưởng hay ho nhất của anh."
Có thêm nhiều âm thanh từ đường hầm, và anh nói, "Anh nghĩ có lẽ chúng ta sẽ bị kẹt ở đây một lúc nữa." Anh cầm lấy một cái xô năm lít trống không và lật ngược nó lại để cô ngồi lên. "Xin lỗi."
Cô biết cô cũng nên cảm thấy hối hận. Cô có một hạn chót nộp bài. Cô bị kẹt trong một cái nhà kho với Luc, và nếu bị phát hiện thì sẽ rất tệ cho cả hai. Dù vậy cô không hề hối hận.
Cô ngồi trên cái xô và ngước nhìn Luc đang đứng chót vót trên đầu cô. Anh nhìn lại từ dưới hàng mi nặng trĩu, và cô lướt ánh mắt xuống cà vạt màu hạt dẻ, đi qua thắt lưng đen, và tới khóa quần của anh. Anh đã cứng ngắc rồi. Cô có thể hồi tưởng lại rõ ràng đến từng chi tiết anh trông như thế nào khi trần truồng. Cơ thể rắn chắc, vật nam tính càng rắn chắc hơn, và một hình xăm may mắn khó mà từ chối. Bỗng nhiên cô không còn chắc chắn rằng lặp lại hành động đêm qua là một kế hoạch tồi tệ nữa. Tuy vậy, cũng không phải trong một cái kho chứa đồ, cô nghĩ khi đặt cặp táp sang bên cạnh. "Em gái anh thế nào rồi?" cô hỏi, đổi cả chủ đề lẫn dòng suy nghĩ bất kham của cô. "Em biết tối qua cô bé thích mái tóc mới, nhưng ngày hôm sau thì luôn là một cú sốc."
"Gì cơ?" Luc nhìn xuống đôi mắt màu xanh lục của Jane và không thể tin nổi sự đổi hướng suy nghĩ đột ngột của cô. Chỉ cách đây một giây, cô đang nhìn chằm chằm vào cậu bé của anh, và anh không hề nhầm lẫn sự thích thú của cô. Giờ thì cô muốn nói chuyện về em gái anh. "Con bé ổn khi anh nhìn thấy nó ở bữa trưa."
"Hôm trước bọn em đã nói ít chuyện về mẹ cô bé."
Luc bước lùi lại vài bước và tựa vai vào cánh cửa. "Nó đã nói gì?"
"Không nhiều lắm, nhưng cũng không cần thiết. Em biết cô bé cảm thấy thế nào. Mẹ em mất khi em sáu tuổi."
Anh đã không nhận ra rằng Jane bé đến thế khi cô mất mẹ, nhưng anh cũng không ngạc nhiên khi mình không biết. Tất cả những gì anh thực sự biết về cô chỉ là cô làm việc cho tờ Seattle Times, sống ở Bellevue, thông minh nhanh nhạy và tinh thần cứng như thép. Anh thích cô cười và thích nói chuyện với cô. Da cô cũng mềm mại như nhìn bên ngoài. Tất cả mọi nơi. Cô có vị rất tuyệt đối với anh. Nơi nào cũng thế, anh biết cô rất giỏi giữa ga trải giường, còn tuyệt hơn cả giỏi. Cô đã khiến anh mệt lả, và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến kể từ khi thức dậy sáng hôm đó là tìm cách để khiến cô lặp lại điều đó. Giờ khi anh nghĩ đến chuyện này, anh đoán mình biết nhiều về Jane hơn so với những gì anh biết về rất nhiều phụ nữ khác. "Anh rất tiếc về mẹ em."
Khóe miệng cô nở một nụ cười buồn. "Cảm ơn anh."
Luc trượt xuống cánh cửa cho tới khi anh ngồi trên sàn nhà cạnh chân Jane. Đầu gối anh gần như chạm vào cô. "Marie đang có một quãng thời gian khó khăn, và anh chẳng biết nên làm gì hết," anh nói, cố tình chuyển ý nghĩ của anh sang em gái và những rắc rối của cô bé. "Con bé không nói chuyện với tư vấn viên."
"Anh đã thử rồi à?"
"Tất nhiên, nhưng con bé bỏ đi sau hai buổi hẹn. Con bé u buồn và thất thường. Con bé cần một người mẹ, nhưng rõ ràng là anh không thể cho nó điều đó. Anh cứ nghĩ nó sẽ khá hơn ở trường nội trú với những cô bạn gái tầm tuổi, nhưng nó lại nghĩ anh đang cố rũ bỏ nó."
"Anh có không?"
Anh cởi khuy áo giả vét, rồi vắt tay lên đầu gối. Anh chưa bao giờ nói chuyện về đời sống riêng tư của mình, không với bất kỳ ai ngoài gia đình anh, và anh tự hỏi ở Jane có điều gì mà lại khiến anh nói chuyện với cô – một phóng viên. Có lẽ là bởi, vì vài lý do anh vẫn chưa bắt đầu hiểu, anh tin tưởng cô. "Anh không nghĩ mình đang cố rũ bỏ con bé. Dù vậy có lẽ là thế thật. Dẫu sao đi nữa, anh đúng là một thằng tồi."
"Em không phán xét anh, Luc."
Anh nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô và anh tin cô. "Anh muốn con bé hạnh phúc, nhưng nó không được hạnh phúc."
"Không, không đâu, và cô bé cũng sẽ không hạnh phúc một khoảng thời gian nữa. Em chắc chắn là con bé sợ." Cô nghiêng đầu sang một bên và những lọn tóc xoăn của cô rơi xuống khỏi mặt cô. "Cha của Marie đâu?"
"Cha bọn anh chết cách đây khoảng mười năm. Vào khoảng thời gian đó anh đang sống với mẹ ở Edmonton. Mẹ con bé và bố anh thì đang sống ở LA."
"Vậy là anh hiểu rõ cảm giác mất cha mẹ."
"Không hẳn." Tay anh trượt khỏi đầu gối, và anh vuốt ve ngón tay dọc nếp quần cô. "Anh cũng chỉ gặp cha anh một lần mỗi năm."
"Phải, nhưng anh hẳn vẫn tự hỏi cuộc đời anh sẽ chuyển biến thế nào nếu ông ấy còn sống."
"Không. Các huấn luyện viên khúc côn cầu đối với anh còn giống một người cha hơn. Mẹ của Marie là vợ thứ tư của ông ấy."
"Còn họ hàng nào khác không?"
"Là anh đây." Anh liếc nhìn lên. "Anh là tất cả những gì con bé có và anh sợ rằng mình không đủ."
Ánh sáng trên cao rọi lên những lọn tóc loăn xoăn của cô, môi cô nở một nụ cười buồn. Luc ghét phải thấy nó ở đó và nghiêm túc suy nghĩ đến việc tóm lấy ve áo cô và kéo miệng cô về miệng anh, hôn đắm đuối. Nhưng hôn hít sẽ dẫn đến những thứ khác, và những thứ khác đó sẽ không xảy ra trong một cái kho chứa đồ với đồng đội của anh ở phía bên kia cánh cửa.
"Ít nhất em vẫn còn có cha," cô nói. "Ông ấy cho em ăn mặc như con trai kể từ khi em khoảng mười ba tuổi, và ông ấy cũng không có óc hài hước. Nhưng ông yêu em và ông luôn ở đó."
Cho cô ăn mặc như con trai sao? Điều đó giải thích khá nhiều về quần áo và đôi giày ống.
Cô cắn môi dưới. "Chà, chẳng gì có thể thay thế mẹ em được. Đó là chắc chắn. Em vẫn nhớ mẹ em mỗi ngày, và em tự hỏi cuộc đời em sẽ khác đi thế nào nếu bà vẫn sống. Nhưng mọi chuyện vẫn khá hơn từng ngày, khi anh không còn nghĩ đến điều ấy từng giây từng phút nữa. Và anh đã sai khi nói rằng anh không đủ. Nếu anh muốn thì, anh sẽ được, Luc."
Cái cách cô nhìn anh. Như thể mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Như thể cô có nhiều niềm tin rằng anh sẽ đưa ra những quyết định đúng đắn hơn anh có đối với chính bản thân mình. Như thể anh không phải thằng tồi ích kỷ mà anh biết chính là anh. Anh luồn tay vào dưới ống quần của cô và chạm vào một chiếc tất. Anh lướt lên bắp chân cô và chạm vào làn da mềm mại. Đêm qua, anh đã hôn kheo đầu gối cô khi anh tìm đường lên đùi cô. Cả chân cô đều ướt nước từ bồn Jacuzzi của anh, và thậm chí giờ đây ký ức ấy vẫn khuấy động phần bên dưới.
"Anh rất hay đi xa," anh nói và dùng ngón tay vuốt ve cẳng chân cô. "Và nếu em hỏi Marie, con bé hẳn sẽ nói với em rằng anh không phải một ông anh tốt cho lắm."
Cô vuốt mái tóc ngắn ngủn ra sau một bên tai và nhìn anh một lúc trước khi nói, "Khi em nhìn anh và Marie ở cùng nhau, anh khiến em ước gì em cũng có một người anh trai."
Ngón tay cái của anh khựng lại. Qua khoảng không gian chia cách họ, anh nhìn vào đôi mắt màu xanh lục của cô, tất cả những ý nghĩ muốn hôn cô đều đột ngột dừng lại, và anh cảm thấy như thể cô vừa phang bóng vào lồng ngực anh. Một cú thọi mạnh vào xương sườn khiến anh chết đứng. Từ đường hầm vọng đến nhiều tiếng đàn ông, nhưng bên trong kho chứa đồ này, im lặng lơ lửng giữa hai người họ. Đứng nguyên đó vả chỉ rút đi khi anh nặn ra một tiếng cười căng thẳng từ lồng ngực thít chặt. "Đừng nói với anh là em muốn một ông anh trai y như anh nhé."
"Không, không phải y như anh." Khóe miệng cô nhếch lên và cả thế giới của anh cũng nghiêng ngả với nó. "Nếu em có một ông anh trai y như anh, em sẽ bị tống gian vì những ý nghĩ hư hỏng mất."
Anh cảm thấy như mình đang bay về hướng nụ cười của cô, và nắm tay anh trên chân cô siết chặt như nó là mỏ neo chứ không phải gốc rễ của cơn gió. Cô không có vẻ chú ý thấy và anh ép mình thả ra. Anh đẩy mình đứng dậy và dựa vào cửa. "Em nên đi. Em có một bài báo phải viết mà."
Lông mày của cô chau lại và cô chớp mắt. "Anh ổn chứ?"
"Ừ, anh chỉ vừa nhớ ra anh phải nói chuyện với Marie trước khi con bé lên giường."
"Anh nghĩ đường hầm đã trống chưa?" cô hỏi khi nhặt cặp táp và áo khoác của cô rồi đứng dậy.
"Anh không biết." Anh mở khóa và hơi hé cửa ra. Búa Tạ đi ngang qua đang nói chuyện với quản lí dụng cụ. Luc giơ một ngón tay lên cho đến khi hai người đàn ông đi qua khe cửa ra vào, rồi anh thò đầu ra và khám phá thấy đường hầm may mắn thay đã trống không. Anh và Jane bước ra khỏi kho chứa đồ, và cô luồn tay vào áo khoác. Thường thì anh hẳn sẽ giúp cô.
"Anh phải nói chuyện với Nymtrom," anh nói dối và bắt đầu đi giật lùi. Với mỗi bước đi, anh dường như hít thở dễ dàng hơn đôi chút.
"Em tưởng anh phải nói chuyện với Marie cơ mà."
Anh đã nói thế sao? "Lát nữa đã. Anh phải nói chuyện với huấn luyện viên trước."
"À." Cô nhìn anh thêm một vài giây nữa. "Tạm biệt." Cô giơ tay lên và xoay người bước đi. Luc nhìn chằm chằm vào cái đầu đang rút lui của Jane và gạt vạt áo giả vét của anh sang hai bên. Anh thọc tay vào túi quần và dừng lại nhìn cô biến mất.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy? anh tự hỏi mình khi cánh cửa ra vào đóng lại. Anh tự hỏi anh bị lây thứ gì đó hay đã hít quá nhiều a-mô-ni-ắc trong nhà kho. Một phút trước anh đang nghĩ đến chuyện hôn lên mặt sau đầu gối cô, và giây tiếp theo anh đã không thể thở nổi. Cô nghĩ anh là một ông anh trai tốt. Vậy thì sao? Anh không nghĩ mình tốt, nhưng thậm chí anh có là ông anh trai tuyệt vời nhất đi chăng nữa, sao quan điểm của Jane về anh lại đáng kể cơ chứ? Vì vài lý do khó hiểu rõ ràng là có đáng kể, nhưng anh không muốn nghĩ xem điều đó mang ý nghĩa gì. Anh có quá nhiều thứ đang diễn ra trong đời để mà gục ngã trước một nữ phóng viên thấp bé với cái mông dễ thương và đầu ngực hồng căng sít.
Đêm qua, Jane đã thổi tung – cùng với vài thứ khác nữa – mọi giả thiết anh có về cô. Cô không cứng ngắc, và cô chắc chắn không giả bộ đoan trang. Càng ở lâu với cô, anh càng muốn ở cùng cô lâu thêm nữa. Thậm chí khi anh đang ở sâu trong cơ thể chặt sít của cô, cảm nhận từng tiếng rì rầm của khoái lạc, anh đã lại muốn cô rồi. Khi anh tỉnh dậy sáng hôm nay, anh thực sự thất vọng vì cô không có ở đó.
Nhưng Jane là một rắc rối mà anh không cần đến. Khi cô bảo anh rằng đêm qua là một sai lầm và nó không thể lặp lại, đáng lẽ anh nên nghe lời cô chứ không phải kéo cô vào cái kho chứa đồ chỉ để chứng minh rằng cô đã sai.
"Lucky." Jack Lynch vỗ vào lưng anh khi cậu ta đến đứng bên cạnh anh. "Mấy đứa bọn tôi đang định đi ăn và uống bia đây. Đi cùng nhé."
Luc nhìn ngang sang anh chàng hậu vệ. "Ở đâu thế?"
"Hooters."
Có lẽ đó là những gì anh cần. Đi đến một nơi mà phụ nữ mặc quần soóc ngắn cũn cỡn và áo hai dây nhỏ xíu bó sát. Nơi phụ nữ có bộ ngực bự và dựa vào người anh khi phục vụ anh bữa tối. Nơi phụ nữ tán tỉnh và tuồn cho anh số điện thoại của họ. Nơi phụ nữ chẳng mong đợi gì ở anh hết. Nơi nếu anh chọn ở cùng họ, thì điều đó cũng chẳng có nghĩa gì hết. Khi mọi chuyện đã xong, anh không nhấn nhá ở lại, hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác trong đầu, như khi anh ở cùng Jane.
Anh nhìn đồng hồ. Anh vẫn còn một ít thời gian nữa. "Giữ cho tớ một ghế nhé."
"Được rồi," Jack nói, rồi đi tiếp.
Phải rồi, anh nên đi tới Hooters. Là một thằng đàn ông. Làm những chuyện đàn ông. Anh làm gì có một cô bạn gái vặn vẹo mọi chuyện nếu anh đến đó đâu cơ chứ.
Khi em nhìn anh và Marie ở cùng nhau, anh làm em ước gì mình có một người anh trai.
Chết tiệt. Jane là một người phụ nữ nguy hiểm. Anh không chỉ suy nghĩ về cô quá nhiều, mà nếu anh không cẩn thận, cô còn trở thành lương tâm của anh nữa kìa. Anh không cần lương tâm, và anh không quan tâm những gì người ta nói về anh. Anh rất ổn như hiện giờ.
Luc bỏ tay khỏi túi quần và rút chìa khóa xe ô tô của anh ra. Anh sẽ phải quay lại kế hoạch gốc và lờ Jane đi. Tất nhiên, điều đó chưa từng có tác dụng với anh trước đây.
Lần này anh chỉ cần cố gắng nhiều hơn.