Luc vuốt thẳng tay áo ở hai cổ tay, rồi đính khuy mã não vào mỗi bên. Sáng hôm đó ở buổi tập luyện, anh đã nghe nói Jane sẽ tham dự bữa tiệc tối nay cùng Darby. Anh tò mò muốn xem cô sẽ mặc gì khi xuất hiện – thứ gì đó màu đen, không nghi ngờ gì. Anh nâng tay lên và ấn chiếc khuy cài cuối cùng vào cổ áo thẳng nếp của chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu. Anh đã không hề nói chuyện gì với cô từ sau trận đấu với đội Vancouver.
Anh chàng thủ môn dự bị đã chơi hai trận đấu cuối vừa qua, cho Luc một quãng thời gian nghỉ ngơi cần thiết, và anh đã không có cơ hội nào để nói chuyện với cô. Cũng không phải anh có bất kỳ điều gì muốn nói. Nhưng anh thích nói chuyện với cô, và anh thích chọc tức cô chút ít để xem phản ứng của cô. Để xem cô sẽ cười hay mắt cô nheo lại và môi cô day day. Hay xem anh có thể khiến đôi má nhợt nhạt của cô ửng hồng được hay không.
Anh cài dây nịt màu xám vào đai chiếc quần gấp li và tự hỏi Jane với Darby giờ có phải đang hẹn hò hay không. Anh không nghĩ là họ đang hẹ hò đâu. Ít nhất thì anh cũng không thích nghĩ là họ đang hẹn hò. Jane nóng tính là miệng lưỡi sắc sảo, và một tên mọt sách lập dị là hoàn toàn nhầm với cô. Đặc biệt là cái tên mọt sách đó. Chẳng có gì là bí mật chuyện Darby đã chống lại vụ Luc chuyển nhượng tới đội Chinooks cũng như chuyện hai người đàn ông nhân nhượng lẫn nhau vì họ buộc phải thế. Như những gì Luc biết, Darby Houge chẳng có bản lĩnh đàn ông, trong khi Jane rất can đảm. Anh đoán đó là những gì anh thích về cô. Cô không chạy trốn khỏi nghịch cảnh. Cô đối mặt trực tiếp. Toàn bộ một mét năm của cô.
Luc cầm lấy cà vạt nơ màu đen và đi tới cánh cửa gương của phòng thay đồ. Anh đặt nó nằm áp vào cổ áo và thắt hai đầu vào với nhau. Không hài lòng với chiều dài mỗi bên, anh rút ra và bắt đầu lại. Anh mất ba lần thử mới thắt được nơ một cách hoàn hảo quanh cổ. Anh thường không bận tâm đến việc ném mình vào bộ đồ tuxedo và tham dự các bữa tiệc chiêu đãi – đặc biệt là tiệc vinh danh các thủ môn đồng đội – nhưng tối nay chẳng có gì bình thường hết. Tối nay em gái anh sẽ tham dự một buổi khiêu vũ ở trường trung học với một thẳng nhóc xỏ khuyên mũi.
Luc cầm chiếc đồng hồ đeo tay từ cái bàn ghế cạnh sát cạnh giường và trượt nó vào cổ tay khi anh đi tới phòng Marie. Anh sẽ không đi cho đến khi bạn hẹn của cô bé xuất hiện để đón cô. Anh biết những gì diễn ra trong đầu lũ trai tuổi teen, và anh có kế hoạch sẽ săm soi anh chàng Zack này từ đầu tới chân và để thằng nhóc biết rằng anh sẽ ở nhà khi Marie quay lại, chờ cô bé về. Anh phải ở đây để bắt tay Zack hơi quá mạnh một chút, cho cậu ta ánh mắt đừng–có–lằng-nhằng-với-em-gái-anh, và cho cậu ta cảm thấy chút sợ hãi. Luc có thể không phải là một ông anh vĩ đại – thực ra thì, anh còn chẳng gần vĩ đại tí tẹo nào – nhưng anh sẽ bảo vệ Marie chừng nào cô bé còn ở với anh.
Anh đã quyết định sẽ lùi một cuộc trò chuyện về trường nội trú cho đến sau buổi khiêu vũ. Cô bé đã rất vui khi chọn lựa váy và giày dép, chỉ là có vẻ như không đúng lúc để nói với điều đó.
Luc gõ cửa phòng Marie, và khi cô bé lầm bầm một lời đáp lại anh bước vào phòng. Anh mong được nhìn thấy cô trong bộ váy nhung đen cổ vuông, tay loe và một ít hoa hồng đính lên trên. Cô bé đã cho anh xem bộ váy hôm nọ, và anh nghĩ nó thực sự ngọt ngào cho một cô bé ở tuổi cô. Dù vậy, thay vì mặc váy, cô bé nằm trên giường đang mặc pyjama. Tóc túm lại sau đầu theo kiểu đuôi ngựa, và đang khóc.
"Sao em chưa chuẩn bị? Bạn hẹn của em sẽ ở đây trong vài phút nữa thôi đấy."
"Không, không đâu. Anh ta đã gọi và hủy hẹn tối qua rồi."
"Anh ta bị ốm à?
"Anh ta nói anh ta quên rằng có vài thứ phải làm với gia đình và không thể đưa em đi. Nhưng đó là nói dối. Anh ta giờ đã có một cô bạn gái và anh ta sẽ đưa cô ấy đi."
Có thứ gì đó nóng bừng và trắng xóa lóe lên sau mắt anh. Thứ gì đó khiến cằm anh siết lại và tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm. Không ai được dẫm lên em gái anh và khiến cô bé khóc. "Cậu ta không thể làm thế." Luc đi vào sâu trong phòng và nhìn xuống Marie. "Cậu ta sống ở đâu? Anh sẽ đi nói chuyện với cậu ta. Anh sẽ bắt cậu ta phải đến đón em."
"Không," cô bé thở dốc, xấu hổ, và ngồi bật dậy trên mép giường, mắt mở to khi nhìn lên Luc. "Thế rất là xấu hổ!"
"Được rồi, anh sẽ không bắt cậu ta đón em." Cô bé nói đúng. Bị ép buộc sẽ làm cô bé xấu hổ. "Anh sẽ chỉ đi qua đó và đá đít cậu ta thôi vậy."
Hàng lông mày đen của cô bé gần như nhướn lên tới chân tóc. "Anh ta là trẻ vị thành niên."
"Luận điểm tốt đấy. Chà, anh sẽ đá đít bố cậu ta vậy. Bất kỳ ai nuôi lớn một thằng nhóc dám thất hẹn với một cô gái đều xứng đáng bị đá đít theo nguyên tắc." Luc rất nghiêm túc, nhưng vì lý do nào đó, điều đó lại khiến Marie nở nụ cười.
"Anh sẽ đá đít bác Anderson vì em à?"
"Ý anh là mông. Không phải đít. Và tất nhiên anh sẽ làm thế." Anh ngồi xuống cạnh em gái. "Và nếu anh không thể làm cho xong việc đó, anh biết vài cầu thế khúc côn cầu có thể cho ông ta ăn trưa đấy."
"Đúng vậy."
Anh cầm lấy tay cô bé và nhìn chăm chú những ngón tay bụ bẫm của cô. "Sao em không kể cho anh chuyện cậu ta gọi và hủy hẹn."
Cô bé nhìn lảng đi. "Em không nghĩ anh sẽ thực sự quan tâm."
Dùng bàn tay còn lại, anh đưa mắt cô quay lại nhìn anh. "Sao em lại có thể nói thế được? Tất nhiên là anh có quan tâm. Em là em gái anh."
Cô bé nhún vai. "Em chỉ không nghĩ là anh có quan tâm đến những thứ như khiêu vũ."
"Chà, em có thể đúng. Anh không quan tâm nhiều đến khiêu vũ và nhảy nhót. Anh chẳng bao giờ đến một buổi khiêu vũ nào ở trường trung học bởi vì…" Anh dừng lại và huých vào tay cô. "Anh nhảy như dở hơi í. Nhưng anh quan tâm đến em."
Khóe miệng cô bé trĩu xuống như thể cô không tin anh.
"Em là em gái anh," anh lại nói, như thể không có gì nữa cần giải thích. "Anh đã bảo em là anh sẽ luôn luôn chăm sóc em."
"Em biết." Cô bé nhìn xuống vạt áo mình. "Nhưng chăm sóc và quan tâm không giống nhau"
"Chúng giống nhau đối với anh, Marie à. Anh không chăm sóc những người mà anh không quan tâm."
Cô rút ra khỏi tay anh và đứng dậy. Cô bé băng qua phòng tới một cái tủ đầy vòng tay, gấu bự, và bốn bông hoa hồng khô trên cùng. Luc biết những bông hoa hồng trắng đó đến từ quan tài của mẹ cô. Anh không biết vì sao cô bé cầm lại chúng hay vì sao đến giờ cô bé vẫn giữ chúng, đặc biệt là khi chúng là cô bé khóc.
"Em biết anh muốn gửi em đi," cô bé nói quay lưng về phía anh.
Ôi, trời. Anh không biết cô bé tìm ra bằng cách nào, nhưng anh cho rằng điều đó cũng không quan trọng. "Anh nghĩ rằng em có thể sẽ hạnh phúc hơn khi sống với những cô bạn cùng lứa thay vì anh."
"Đừng nói dối, Luc. Anh muốn thoát khỏi em."
Anh muốn ư? Có phải thoát khỏ cô để anh có thể quay lại cuộc sống cũ là động cơ chính khiến anh đi tìm trường nội trú không? Có lẽ nhiều hơn những gì anh muốn thú nhận với chính mình. Cảm giác tội lỗi mà anh không còn có thể tiếp tục lờ đi siết chặt trong lòng anh khi anh đứng dạy và đi về hướng em gái. "Anh sẽ không nói dối em." Anh đặt tay lên vai cô và quay mặt cô lại đối diện với anh. "Sự thực là, anh không biết phải làm gì với em. Anh chẳng biết gì về các cô gái tuổi teen hết, nhưng anh biết em không vui. Anh muốn làm mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn với em, nhưng anh không biết cách."
"Em không vui vì mẹ em đã mất," cô bé nói bằng giọng nhỏ xíu. "Và không một ai và một một điều gì có thể khiến điều đó tốt đẹp lên được."
"Anh biết."
"Và chẳng ai muốn em biết."
"Này." Anh siết vai cô bé. "Anh muốn em và em biết dì Jenny muốn em." Thực ra thì, Jenny chỉ muốn Marie "tới thăm vào mùa hè", nhưng Marie không cần biết điều đó. "Thực ra thì, bà đã đe dọa đưa anh tới tòa án dân sự để đòi quyền giám hộ. Anh nghĩ bà ấy mơ đến cảnh hai người mặc đồ ngủ đôi."
Marie chun mũi. "Làm sao mà em lại chưa bao giờ nghe đến chuyện đó thể?"
"Vào lúc đó, em đã có đủ lo lắng rồi," anh lảng tránh. "Anh có nhiều tiền hơn dì Jenny nếu ra tranh tụng trước toà, nên bà ấy hạ cờ."
Marie cau mày. "Jenny sống trong một khu làng cho người về hưu."
"Phải rồi, nhưng hãy nhìn vào mặt sáng sủa nào. Bà ấy sẽ làm cho em món pudding mận khô đặc biệt mỗi tối."
"Không chịu đâu!"
Luc mỉm cười và kéo cổ tay áo của anh ra để nhìn đồng hồ. Buổi tiệc sắp sửa bắt đầu. "Anh phải đi đây." Anh nói, nhưng không không thể chịu được việc thực sự bỏ cô bé lại một mình. "Sao em không mặc bộ váy mới vào và đi cùng anh nhỉ?"
"Đến đâu ạ?"
"Tới một bữa tiệc ở Space Needle"
"Với những người già sao?"
"Không già lắm đâu. Sẽ vui đấy."
"Anh không phải đi ngay bây giờ sao?"
"Anh sẽ chờ em."
Cô bé nhún vai. "Ồ, em không biết nữa."
"Đi nào. Cánh nhà báo sẽ ở đó, và có lẽ em sẽ có một bức hình trên báo trông cực xinh đẹp và tên Zack già nua sẽ tự đá đít mình."
Cô bé bật cười. "Ý anh là mông chứ."
"Phải rồi. Mông." Anh đẩy cô bé về hướng tủ quần áo. "Nhanh cái mông em lên," anh nói khi rời phòng và đóng cánh cửa lại phía sau. Anh cầm lấy chiếc áo vét tuxedo và chuyển vào phòng khách để đợi. Anh luồn tay vào chiếc áo vét bốn khuy với hy vọng Marie sẽ nhanh nhanh lên, nhưng, điển hình trong tất cả những cô gái mà anh từng biết, cô bé thực sự chuẩn bị rất nhanh.
Anh đứng trước những khung cửa sổ dài hai mét rưỡi và nhìn ra thành phố. Mưa đã tạnh, nhưng nước mưa vẫn đọng lại trên kính và làm nhòa đi hình ảnh lộng lẫy của Seatle vào buổi đem, của những tòa nhà chọc trời ngất ngưởng và vịnh Elliott xa xa. Anh đã mua căn hộ này chỉ vì mỗi tầm nhìn của nó, và nếu anh đi xuyên qua bếp hoặc cửa phòng ngủ ở phía bên kia, anh sẽ ra ban công, với một tầm nhìn hoàn hảo dành cho Space Needle và bắc Seatle.
Nhìn ra những khung cửa sổ san sát nhau rất dễ chịu, nhưng Luc phải thú nhận rằng căn hộ này chưa bao giờ khiến anh thực sự cảm thấy như nhà. Có lẽ vì kiến trúc hiện đại, hay có thể vì trước kia anh chưa bao giờ sống trên đỉnh một thành phố và cảm giác hơi giống như sống ở khách sạn vậy. Nếu như anh mở cửa sổ hoặc đứng ở ban công, âm thanh ô tô và xe buýt sẽ bay lên tận tầng mười chín và nhắc anh nhớ đến một khách sạn. Dù cho anh đang bắt đầu thích Seatle và tất cả mọi thứ nó đem về, thi thoảng anh vẫn có một cảm giác mơ hồ bấp bênh khi về nhà.
Khi cuối cùng Marie cũng ra khỏi phòng ngủ, cô bé đeo một chiếc vòng cổ thạch anh và băng đô hợp tông giữ các lọn tóc xoăn không rơi xuống mặt. Tóc cô bé rất dễ thương, nhưng bộ váy – bộ váy trông thật khủng khiếp trên người cô bé. Nhỏ hơn khoảng hai cỡ. Lớp vải nhung bó quá chặt trên ngực, lưng, và cả những ống tay nhỏ xíu dính quá chặt vào cánh tay cô. Dù Marie thường mặc áo phông thùng thình và áo len, anh cũng biết cô bé không hề béo. Nhưng cái váy đó khiến cô bé trông như một nhóc heo.
"Em trông thế nào?" cô bé hỏi khi xoay một vòng cho anh xem.
Đường may chạy dọc lưng váy bị kéo lệch sang bên trái phía sau người cô bé. "Em trông thật xinh." Và từ vai trở lên, cô bé trông xinh thật. Dù phấn mắt màu bạc của cô trông hơi kỳ lạ, lấp lánh như ánh hào quang mà anh vẫn có khi anh còn ở trường trung học.
"Cái váy đó cỡ bao nhiêu thế?" Luc hỏi, và nhờ cái nhìn mà cô bé tặng anh, anh ngay lập tức nhận ra sau lầm của mình. Anh biết tốt hơn là không nên hỏi một phụ nữ về cỡ váy của cô ta. Nhưng Marie không phải là một người phụ nữ nào cả. Cô bé là một cô nhóc và là em gái anh.
"Để làm gì?"
Anh giúp cô bé mặc áo khoác lên. "Em luôn mặc áo phông và quần rộng thùng thình, và anh không biết em mặc cỡ nào," anh ứng khẩu.
"Ồ, cỡ không ạ. Anh có tin được là em lại vừa cỡ không không?"
"Không. Cỡ không thậm chí còn không phải là một cỡ. Và nếu em cỡ không, em nên được vỗ béo, có khi ăn khoai tây nghiền và nước thịt. Nuốt nó xuống với ít kem tươi đánh bông." Cô bé bật cười, nhưng anh không đùa đâu.
Họ lái xe một quãng ngắn tới Space Needle, và vào lúc anh đưa chìa khóa chiếc Land Cruiser cho người gác cửa, họ đã trễ hơn một tiếng đồng hồ. Tầng Skyline của tòa nhà được đặt ở vị trí ba mươi mốt mét trên cao. Skyline có tầm nhìn ba trăm sáu mươi độ bao quát toàn bộ thành phố, và Luc với Marie đến vừa đúng lúc cho bữa tiệc thật sự. Bước ra khỏi thang máy, họ đụng vào bức tường âm thanh, tổng hợp của hàng trăm giọng nói, tiếng đĩa được thu dọn kêu loảng xoảng, và ban nhạc ba người điều chỉnh nhạc cụ. Cả một biển những bộ tuxedo đen và váy áo rực rỡ hòa trộn lẫn lộn trong căn phòng chiếu sáng huyền ảo. Luc đã từng ở đây trước kia. Không phải địa điểm này, không phải dịp này mà ở một trăm hay gần như vậy những bữa tiệc mà anh đã tham dự kể từ khi ký hợp đồng chơi ở NHL.
Khi Luc cất áo cho Marie, anh thấy Sutler, Fish, cùng Grizzell và giới thiệu Marie với các đồng đội của anh. Họ hỏi cô bé về trường học, và họ càng nói chuyện với cô thì cô càng nấp sâu sau người Luc, cho đến lúc chỉ còn nửa người lộ ra. Anh không biết cô bé thấy sợ hãi hay e thẹn nữa.
"Cậu đã gặp Cá Mập chưa?" Fish hỏi.
"Jane à? Không, tớ chưa gặp cô ấy. Sao thế?"
Anh ta nâng cốc bia lên và nhún vai.
"Cô ấy đâu?"
Fish nhấc ngón tay ra khỏi cốc bia và chỉ về một người phụ nữ đứng cách đó vài mét đang quay lưng lại với Luc. Cô ta có những lọn tóc đen loăn xoăn ôm quanh đầu. Một chiếc váy màu đỏ hở sâu đến tận eo lưng, và một sợi xích vàng mảnh mai vắt giữa hai cánh áo ở vai cô, bắt lấy ánh sáng và rải rác ánh vàng khắp làn da trắng mịn của cô. Chiếc váy ôm lỏng lẻo quanh hông và thân sau rồi rơi xuống bắp chân cô. Cô đi một đôi giày đỏ bóng cao khoảng bảy phân. Cô đứng nói chuyện với hai người phụ nữ khác. Một người anh nhận ra là Mae, vợ của Hugh Miner. Lần cuối anh gặp cô ấy là vào tháng Chín khi cô mang bầu khoảng chín tháng. Người phụ nữ còn lại trông hơi quen quen và anh tự hỏi có phải anh đã thấy cô ta trên tờ Playboy không. Không có ai trong số những người phụ nữ đó trông giống Jane hết.
"Người phụ nữ trong chiếc váy đen kia là ai thế?" anh hỏi, ám chỉ cô người mẫu tạp chí.
"Đó là vợ của Kowalsky."
Anh chuyển sự chú ý về chỗ các đồng đội của mình. Giờ thì anh biết tại sao cô ta trông lại quen rồi. Một bức ảnh của cô ta và John được treo trên tường trong văn phòng của huấn luyện viên Nystrom. "Kowalsky ở đây sao?" John Kowalsky là một huyền thoại khúc côn cầu và đã từng là đội trưởng đội Chinooks cho đến khi nghỉ hưu. Kowalsky không chỉ thống trị nhờ kích cỡ của anh ta, mà cú phang của anh ta đã được đo là hơn một trăm dặm một giờ. Chẳng có một thủ môn nào còn sống mà lại muốn thấy "Tường Thành" tiến lại gần.
Luc liếc nhìn quanh phòng cho đến khi anh thấy Hugh và John đang đứng trong một nhóm người thuộc ban giám đốc quản lí. Họ đều bật cười về cái gì đó, và sự chú ý của Luc lại quay lại người phụ nữ trong bộ váy đỏ. Anh lướt mắt lên sống lưng và cái cổ mượt mà, rồi tới những lọn tóc xoăn đen trên đầu cô. Fish nhầm to rồi. Jane mặt đồ đen hoặc xám, và có mái tóc dài ngang vai.
Luc vừa chạm tay lên nút áo trên cùng của chiếc áo vét của anh khi Darby Hough tiến đến gần người phụ nữ và nói gì đó vào tai cô ta. Cô ta quay nghiêng người và tay Luc đông cứng. Tổng lãnh thiên thần của u tối và bất hạnh tối nay không mặc đồ đen, và cô ấy đã cắt tóc.
"Có một người anh muốn em gặp," anh nói với Marie. Họ luồn lách qua đám đông các vị khách nhưng phải dừng lại trước Bekah Brummet, một nữ hoàng sắc đẹp cao một mét bảy tám và thi thoảng là bạn anh. Anh đã gặp cô ta ở một buổi tiệc gây quỹ mùa hè năm ngoái, và trong vài tiếng đồng hồ anh khám phá ra ba điều về cô ta. Cô ta thích rượu vang trắng, đàn ông có tiền, và làm một nàng tóc vàng hoe bẩm sinh. Anh đã không gặp cô ta từ lúc Marie đến sống với anh.
Anh nhanh gọn giới thiệu hai người, và lại quay mắt về chỗ Jane. Cô bật cười trước một điều gì đó mà Darby vừa nói, và Luc không thể tưởng tượng nổi con chồn con đó lại nói được một câu không nhạt nhẽo cơ đấy.
"Em đã lâu không gặp anh rồi," Bekah nói và lôi sự chú ý của anh về phía cô. Cô vẫn trông lộng lẫy như thường lệ trong một bộ váy lụa bé xíu phô bày khe ngực sâu của cô. Đã có rất nhiều Bekah trong đời anh. Những phụ nữ xinh đẹp muốn ở cùng anh vì anh là Luc Martineau, chàng thủ môn khét tiếng. Vài người trong đó đã trở thành bạn, số khác thì không. Anh không bao giờ ngại tận dụng những gì họ quá mức vui vẻ để trao cho anh. Nhưng anh đang đứng cạnh em gái anh, cô bé đang trong một bộ váy không vừa vặn cùng lúc cô biến mất phía sau anh, và anh không muốn trưng cô ra cho phần cuộc sống đó của anh.
"Anh rất hay đi khỏi thành phố." Anh đặt tay trên eo lưng Marie. "Rất vui vì được gặp em," anh nói và bỏ lại Bekah nhìn theo sau. Anh đẩy em gái anh đi trước khi cô bé có thể đoán ra mối quan hệ thực sự của anh với Bakah. Anh không muốn Marie nghĩ dù chỉ trong một giây rằng tình dục dễ dãi là chuyện chấp nhận được. Anh muốn cô bé biết rằng cô xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Và vâng, anh biết điều đó biến anh thành kẻ đạo đức giả, nhưng anh không quan tâm.
"Jane," anh nói khi anh đến gần. Cô ngoái qua vai, và một lọn tóc xoăn mềm mại rủ xuống một bên mắt. Cô gạt nó ra sau và mỉm cười. Mái tóc ngắn khiến cô trông trẻ trung và dễ thương kinh khủng. Anh không thể làm gì ngoài cười đáp lại. Mái tóc mới cắt khiến đôi mắt màu xanh lục của cô trông to tròn, và cô trang điểm khiến chúng đều trở nên sương khói, gợi cảm. Môi cô được tô son đỏ đậm, màu ưa thích nhất của anh. Nhiệt độ trong phòng dường như tăng thêm đến vài độ và anh cởi nút áo vét ra.
"Chào Luc." Giọng cô nghe cũng sương khói nữa.
"Martineau," Darby nói.
"Hough." Dùng bàn tay đặt trên lưng Marie, anh bắt cô bé đứng sang cạnh anh. "Đây là bạn hẹn của tôi, Marie," anh nói, và Jane dành cho anh một cái nhìn qua khóe mắt bảo cho anh biết rằng cô nghĩ anh đáng bị tống giam. "Marie là em gái tôi."
"À, vậy thì tôi rút lại những gì đang nghĩ về anh." Jane giơ tay ra và mỉm cười với Marie. "Chị thích bộ váy của em. Đen là màu ưa thích nhất của chị."
Luc đoán rằng câu đó vẫn còn là nói nhẹ đi nhiều.
"Anh đã gặp Mae Miner và Georgeanne Kowalsky chưa?" Jane hỏi và nhích người ra để anh và Marie đứng vào.
Luc chuyển sự chú ý sang vợ của Hugh, một phụ nữ tóc vàng thấp bé với đôi mắt nâu to tròn và rất ít son phấn. Cô thuộc dạng phụ nữ tự nhiên. Giống Jane. Ngoại trừ tối nay. Tối nay Jane đã tô son. Anh bắt tay cả hai người phụ nữ, rồi nói, "Tôi đã gặp Mae tháng Chín năm ngoái."
"Khi tôi mang bầu khoảng chín tháng. " Cô lục tìm trong chiếc ví đen nhỏ xinh và rút ra một bức ảnh. "Đây là Nathan."
Georgeanne cũng thò tay lấy ảnh của cô ra. "Đây là Lexie khi con nhóc mười tuổi, và đây là em gái Olivia của nó." Luc không ngại nhìn vào ảnh lũ trẻ - thực lòng đấy – nhưng anh rất băn khoăn tại sao các bậc cha mẹ cứ luôn cho rằng anh muốn nhìn chúng cơ chứ. "Lũ nhóc dễ thương quá." Anh nhìn khắp lượt, rồi trả các bức ảnh về cho cả hai người phụ nữ.
Cuộc trò chuyện xung quanh anh chuyển về bài diễn văn mà anh đã bỏ lỡ vì đến muộn, và anh nhân cơ hội đó ngắm bộ váy của Jane. Phần trước rủ trễ xuống bộ ngực nhỏ của cô, và anh cá rằng nếu cô hơi khum vai một tí thôi, anh cũng có thể nhìn xuống dưới ngực cô. Căn phòng rất nóng, vậy mà đầu ngực cô vẫn cứ chĩa ra như cô đang trong cơn lạnh cóng không bằng.
"Luc," Marie nói, dứt sự chú ý của anh ra khỏi bộ váy của Jane. Anh ngoái qua vai nhìn em gái anh. "Anh có biết phòng vệ sinh ở đâu không?"
"Chị biết đấy," Jane trả lời hộ anh. "Đi theo chị nào. Chị sẽ dẫn em đi." Với đôi giày cao gót, Jane cũng cao xấp xỉ Marie. "Trên đường đi, em có thể kể cho chị tất cả những bí mật đen tối sâu kín nhất của anh trai em," cô thêm vào khi họ rời đi.
Anh đoán là mình an toàn, vì Marie chẳng biết một bí mật đen tối nào của anh hết. Đen tối sâu kín hay các điều gì khác. Hai người nhanh chóng chìm nghỉm trong đám đông, và khi anh xoay người lại, Mae và Georgeanne cũng cáo lỗi, và anh bị bỏ lại nhìn chằm chằm vào Darby.
Darby lên tiếng trước. "Tôi đã thấy cách anh nhìn Jane. Cô ấy không phải tuýp của anh đâu."
Anh gạt vạt áo sang bên và nhét tay và túi quần. "Tuýp nào vậy?"
"Một ả gái lả lơi."
Luc chẳng bao giờ đi cùng những ả gái lả lơi đó, và anh cũng không chắc là mình còn có tuýp ưa thích nữa. Không phải khi mà anh có thể nhìn Jane Alcott mà tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh kéo cô vào một kho chứa đồ và hôn sạch lớp son môi màu đỏ của cô. Nếu anh rê tay dọc xương sống và trượt tay vào ngực áo cô rồi ôm lấy bộ ngực nhỏ xinh của cô. Tất nhiên, anh có thể không bao giờ làm thế. Không phải với Jane, "Chuyện này thì liên quan gì đến anh?"
"Jane và tôi là bạn bè."
"Anh không phải cùng một người đã gọi điện cho tôi và bảo tôi dụ cô ấy nhận lại công việc đấy chứ?"
"Đó là công việc. Nếu anh lộn xộn với cô ấy, cô ấy có thể mất việc. Vĩnh viễn. Tôi sẽ thực sự bực mình nếu anh làm gì đó tổn hại đến cô ấy đấy."
"Anh đang đe dọa tôi đấy à?" Luc nhìn xuống khuôn mặt trắng ởn của Darby và gần như thêm chút tôn trọng với anh chàng này.
"Phải."
Luc mỉm cười. Có lẽ Darby cũng không phải tên thần đồng bất lực mà anh vẫn luôn nghĩ. Ban nhạc tấu lên giai điệu đầu tiên và Luc bỏ đi. Cái loại nhạc jazz tào lao khiến anh khó chịu vang khắp cả gian phòng khi anh luồn lách tới chỗ chủ nhân bữa tiệc, Hugh Miner. John Kowalsky nhập hội cùng họ, và họ nói chuyện về khúc côn cầu, bàn luận cơ hội thắng cúp của đội Chinooks trong năm nay.
"Nếu cả đội vẫn ổn định về sức khỏe," Hugh dự đoán, "Chúng ta sẽ nhắm thẳng vào cúp đấy."
"Bắn tỉa cũng không tổn hại gì." Tường Thành thêm vào.
Cuộc trò chuyện chuyển sang những gì họ làm từ sau khi nghỉ hưu và Hugh rút một cái ví ra khỏi túi quần sau và mở nó ra. "Đây là Nathan" Luc chẳng buồn nói cho anh ta biết là anh đã xem bức ảnh đó rồi.