• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: #Packha03

Beta: #Nghi

Vào thời điểm này, điểm nhấn của toàn bộ bữa tiệc là một phần ba bài hát do Lâm Thanh Dã trình bày đã được cắt ra, đăng lên diễn đàn trường. Sau đó ca khúc《Vì em mà hát 》cũng được tổ chương trình đăng tải và tuyên truyền.

Triệu Thiến cũng xem đoạn video đó, rồi chuyển tiếp cho Khương Nguyệt xem cùng.

"Trước kia tớ còn cảm thấy tay đánh đàn trong ban nhạc không thu hút lắm, ngoại trừ người hát chính cũng chỉ có tay đánh trống là đẹp trai." Triệu Thiến nói, "Nhưng mà Lâm Thanh Dã chơi đàn cũng thật cmn quá đẹp trai đi!"

Khương Nguyệt nhìn xong rồi hỏi: "Anh ấy còn có thể chơi loại nhạc cụ này à?"

"Nói nhảm, cậu đừng nhìn khi trước Lâm Thanh Dã xém nữa là không tốt nghiệp được, thành tích bài thi chuyên ngành siêu trâu đó, tớ còn nghe bạn bè bên khoa âm nhạc nói tất cả thầy giáo đều đặc biệt thích Lâm Thanh Dã, anh ấy tinh thông rất nhiều nhạc cụ khác nhau."

Khương Nguyệt có chút giật mình: "Lợi hại như vậy à."

Vốn dĩ ban đầu cô còn tưởng Lâm Thanh Dã cùng lắm chỉ là hát dễ nghe một chút, còn không hiểu sao nhiều nữ sinh thích anh như vậy.

Cùng lúc đó, một topic khác trực tiếp leo lên top 1 diễn đàn.

【1L*: Vừa rồi cùng bạn đi ăn bữa ăn khuya, đúng lúc gặp phải ban nhạc Thứ Hòe và những người khác, kết quả ngồi bàn bên cạnh nghe lén được bọn họ nói Lâm Thanh Dã bị người khác tạt nước vào mặt??? 】

*Lầu – chỉ 1 tài khoản riêng.

【2L:?????? Ngồi cắn hạt dưa! 】

【3L: Đang nói là chuyện ngày hôm nay sao? Tiệc tối không phải vừa mới kết thúc hả? Nhắc tới tiệc tối tôi nhất định phải gào thét khan cổ họng! Mẹ! Đẹp trai quá!! 】

【4L: Ăn nhầm dưa chăng, ai lại nhẫn tâm tạt nước khuôn mặt kia của Lâm Thanh Dã chứ?】

【5L: Thêm vào đó, ai lại dám tạt nam thần? Không muốn sống nữa sao!】

【6L: Phân tích đơn giản một chút, nếu như là nam sinh làm, hiện tại phỏng chừng xe cứu thương đã ồ ạt tiến vào trường học, cho nên theo suy đoán của tôi nhất định là do nữ sinh làm!! 】

【7L: Nếu như là nữ sinh làm, quay trở lại ý kiến 4L đưa ra, nữ sinh nào nhẫn tâm xuống tay như vậy được? 】

【8L: Chắc người nào đó cũng không vô duyên vô cớ làm việc này, chẳng lẽ là khúc mắc tình cảm? 】

【9L: Tôi ở đây để chứng minh topic này là có thật, vừa rồi tại cổng phía Đông của trường, vừa đúng lúc tôi gặp phải Lâm Thanh Dã, cả người lẫn áo sơ mi đều bị ướt hết. Sau đó tôi còn thấy ở ngoài cửa quán, ngay bên cạnh có một bó hoa hồng Champagne [1]!!! Hiện tại đoán chừng vẫn còn ở đó! 】

Khương Nguyệt cũng xoay người lại, hỏi: "Không có chuyện gì chứ, tớ có thuốc nhỏ mắt, cậu có cần không?"

Triệu Thiến nói: "Cậu trước tiên tháo trang sức ra đi đã."

Hứa Tri Nam thường ngày rất ít khi trang điểm, nhưng những tiệc tối như thế này cô cũng đã tham gia nhiều, mấy đồ nước tẩy trang và một số đồ mỹ phẩm cũng có. Cô vào phòng tắm tẩy trang, cúi đầu rửa mặt, nước mắt lại chảy ra, lòng bàn tay một nửa là nước máy lạnh lẽo, một nửa là những giọt nước mắt lăn trên má.

Sự kiên cường khi nãy vào thời khắc này hoàn toàn sụp đổ.

Các đầu ngón tay cô phát run, khoá trái cửa toilet lại, vịn bồn rửa tay chậm rãi ngồi xổm xuống, ngay cả thở thôi cô cũng cảm thấy đau đớn.

Không có cách nào khác cứ như vậy đi ra ngoài được, bởi vì như vậy sẽ làm cho các cậu ấy nhìn thấy được vẻ mặt chật vật của mình, cô cũng không biết giải thích thế nào.

Cuối cùng Hứa Tri Nam ngồi trong buồng vệ sinh một hồi lâu mới ra ngoài.

Triệu Thiến vừa định nói với cô về bài topic, vừa quay đầu thấy ánh mắt cô liền ngậm miệng lại —— so với khi nãy chưa vào phòng vệ sinh, ánh mắt lại đỏ thêm một chút, rõ ràng là nghẹn khóc đỏ mắt.

"A Nam." Giọng cô rất nhẹ, hỏi, "Cậu không sao chứ?"

Hứa Tri Nam lắc lắc đầu, không dám nhìn cô ấy, chỉ nói: "Tớ không có việc gì."

Cô leo lên giường, buông rèm xuống, ngăn cách với ánh sáng bên ngoài, để không gian tối đen ấy làm bạn với mình.

Triệu Thiến và Khương Nguyệt mắt nhìn nhau, im lặng giao tiếp bằng khẩu hình: Chuyện gì xảy ra vậy?

Khương Nguyệt lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

Bộ dáng của Hứa Tri Nam hệt như chẳng muốn nhắc đến chuyện đó cùng các cô. Mặc dù Triệu Thiến ngày thường ầm ĩ, nhưng cũng không biết phải dỗ dành, an ủi người khác như thế nào, cuối cùng cũng chẳng thể buông nỗi lo xuống được, đành đi đến bên giường cô: "Nếu cậu có chuyện gì có thể nói với chúng tớ, nếu không muốn nói ra thì gửi tin nhắn Wechat cho chúng tớ cũng được."

"Cảm ơn các cậu." Giọng cô buồn buồn, úp mặt vào gối, "Tớ không sao đâu."

Đêm đó, Nguyễn Viên Viên không có trở về phòng ký túc xá. Triệu Thiến cùng Khương Nguyệt cũng không có nói chuyện phiếm, nên cũng tắt đèn sớm.

Hứa Tri Nam vùi mặt vào trong gối, càng về sau đầu càng mê man, đau muốn nổ tung.

Đây là lần đầu tiên cô thích một người.

Sống bao nhiêu năm trên đời lần đầu tiên biết rung động là thế nào.

Mẹ cô là giáo viên sơ trung [2], cha cô là cảnh sát công an nhân dân, chính trực liêm khiết, cô từ nhỏ đã lớn lêm trong gia đình như thế, mưa dầm thấm đất, Hứa Tri Nam cũng trở thành một người lương thiện, ấm áp. Mặc cho cha mình đã hy sinh sau khi làm nhiệm vụ cô cũng không oán hận, ôm bản kinh Phật cầu nguyện cho cha, mong ông được sống bình an ở thế giới bên kia.

[2] Trường cấp 2

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]

Lâm Thanh Dã là nam sinh như thế, vốn dĩ không nên xuất hiện tại trong cuộc đời của cô.

Anh tự do, lại không chịu trói buộc, còn mỗi bước cô đi đều có mục tiêu và kế hoạch cuộc đời rõ ràng.

Nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên, cuộc đời con người tổng cộng có bao nhiêu lần đầu tiên chứ. Lần đầu tiên ấy mang đến cho cô rất nhiều cảm xúc, tình cảm và cả những khát vọng được yêu thương.

Trong tình cảm, mọi người đều phải cẩn thận từng bước đi, lún quá sâu rất khó quay đầu làm lại.

Ba năm này, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, lý trí nói rằng cô phải giấu diếm mọi người quan hệ cô và Lâm Thanh Dã, nhưng lại không biết từ lúc nào cô đã sa vào trong đó.

Cho tới hôm nay, cô như từ trong mê trận đột nhiên được kéo ra, chẳng khá s gì một cú tát vả thẳng vào mặt cô.

Sương mù tan đi, những suy nghĩ từ trước đây cô cố tình che giấu đi cũng được sáng tỏ.

Đêm nay, cô vẫn không tài nào ngủ được, khô nước mắt khiến mắt cô có chút đau, cho đến khi cô mở màn hình di động lên.

[ Mẹ: A Nam, gần đây việc học tập của con có bận hay không, ngày giỗ ba con cũng sắp tới. Hôm đó nếu con có thời gian thì về nhà một chuyến.]

Hứa Tri Nam dụi dụi con mắt, nhìn thời gian, đã qua 12 giờ đêm.

[ Hứa Tri Nam: Mẹ, tại sao giờ này mẹ còn chưa ngủ. ]

[ Mẹ: Mẹ tỉnh lại đi WC, sợ ngày mai quên nên nói với con một tiếng, mẹ đánh thức con dậy sao?]

[ Hứa Tri Nam: Không có, hiện tại con cũng chưa có ngủ. ]

[ Mẹ: Muộn như vậy như vậy sao con còn chưa ngủ? Việc học trong trường bận lắm sao con?]

[ Hứa Tri Nam: Không bận ạ, tại con không ngủ được. ]

Từ lúc cha qua đời, Hứa Tri Nam liền trở nên rất độc lập, con gái bé bỏng làm nũng với mẹ của mình cũng không còn.

Nhưng hôm nay, cô có chút nhịn không được.

[ Hứa Tri Nam: Mẹ, con muốn gọi điện thoại cho mẹ. ]

[ Mẹ: Được, con gọi đi. Đừng làm ồn đến bạn cùng phòng của con. ]

Cô nhỏ giọng xuống giường, mặc thêm áo khoác đi ra ngoài ban công, gọi điện thoại qua, mẹ rất nhanh liền nhận, thanh âm bà như mang theo nụ cười cười, hoặc như là dỗ dành: "Nam Nam của chúng ta sao rồi? Con có tâm sự nên ngủ không yên sao?"

"Mẹ." Cô gọi một tiếng, âm cuối run rẩy.

Đầu dây bên kia mẹ Hứa dừng một chút, kiên nhẫn: "Mẹ ở đây, con có chuyện gì có thể nói cho mẹ nghe."

Thời điểm này, nhất định không thể nghe những lời như vậy.

Nước mắt Hứa Tri Nam không nhịn được từng giọt rơi xuống, cô dùng mu bàn tay lau đi, tiếng khóc nức nở không che giấu được: "Mẹ, đầu con đau quá."

"Như thế nào đột nhiên nhức đầu? Có phải sốt rồi không?"

"Không có ạ, khả năng bởi vì tối hôm nay dẫn chương trình nên giọng có chút đau."

Nghe cô nói như vậy, mẹ Hứa Mẫu rốt cuộc yên tâm: "A Nam của chúng ta lợi hại như vậy, còn được làm người dẫn chương trình. Nếu đau đầu con nên đi ngủ sớm đi, ngày mai nghỉ ngơi nhiều một chút."

.... 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK