Triệu Thiến vừa mới tỉnh dậy, mở điện thoại ra nhìn diễn đàn trường học, cô rốt cuộc mới biết chuyện gì vừa mới xảy ra, lập tức cô đem link bài viết gửi cho Hứa Tri Nam.
Trên diễn đàn còn có ảnh chụp chung, chính là lúc Lâm Thanh Dã ngồi trên bậc thang, còn Hứa Tri Nam thì đứng trước mặt anh. Sau đó còn có ảnh chụp Lâm Thanh Dã nắm lấy cổ tay cô.
Có lẽ là do ảnh chụp liên tục, dường như có thể trực tiếp làm thành một video.
《 Khiếp sợ!! Hai vị thần tiên của đại học Bình Xuyên đứng chung một khung hình! Lâm Thanh Dã sáng sớm đã đứng dưới ký túc xá chờ Hứa Tri Nam!!!》
【WTF??? Hai người họ thật sự có gian tình sao??? 】
【 Lúc trước còn không phải nói là không có ảnh chụp chung Lâm Thanh Dã và Hứa Tri Nam sao? Làm sao lại đốt cháy giai đoạn thế?? 】
【 Đột nhiên xuất hiện drama kịch tính quá. Truyền thái y!!!】
【 Chủ thớt đừng nói như vậy. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra rồi? 】
...
【 Chủ thớt vừa đi ăn cơm về, quay lại đã nhiều người như. King ngạc.ipg 】
【 Thật ra hai vị thần tiên này nói cái gì tôi cũng không nghe được (Đó là do áp thấp xung quanh Lâm Thanh Dã quá mạnh, thật sự tôi không dám tới gần. Kinh sợ.ipg…) Dù sao cũng là ánh sáng của Đại học Bình Xuyên, sau khi ném lên người Lâm Thanh Dã bộ y phục, sau đó Hứa Tri Nam đang định quay người rời đi, lại bị Lâm Thanh Dã nắm lấy cổ tay, tiếp đó Lâm Thanh Dã hơi dừng lực một chút, ánh sáng Đại học Bình thiếu chút nữa ngã vào trong lòng Lâm Thanh Dã (A A A A! Tâm hồn thiếu nữ tôi sắp nổ tung!! Mọi người mau bổ não một chút đi!! Như phim thần tượng tình cảm xuất hiện trước mặt tôi vậy đó!!) 】
【 Dù sao toàn bộ quá trình đều là gương mặt lạnh lùng của Ánh sáng Đại học Bình Xuyên, siêu cấp lãnh khốc luôn đó! Sau đó, tôi cảm thấy Lâm Thanh Dã cười có điểm cưng chiều trong đó! 】
【 Sau đó, không biết Lâm Thanh Dã nói cái gì không biết, Ánh áng Đại học Bình Xuyên rời đi cùng anh ấy. Nghe một người bạn của tôi nói, hai người đó hình như đến tiệm xăm của Hứa Tri Nam】
【!!!!! Cô nam quả nữ!! Họ sẽ làm cái gì đây!!! 】
【 Ngượng ngùng.ipg. Nghe chủ thớt nói như vậy, tôi nghĩ hai người này không chỉ quen biết bình thường thôi đâu, hơn nữa dường như hai người họ còn có khúc mắc gì đó khó nói.】
【 Nghe lầu trên nói như thế. Tôi đột nhiên nhớ lại buổi tốt nghiệp hôm trước. Sẽ không phải là Hứa Tri Nam chính là bạn gái trước của Lâm Thanh Dã chứ? Sau đó người tạt nước chính là Hứa Tri Nam?】
【 Nghĩ thôi đã thấy phấn khích!!! 】
【 Da đầu run lên!!!!! 】
【 Tôi có sao nói vậy, tạt nước lên mặt Lâm Thanh Dã chỉ có thể là Ánh sáng của Đại học Bình Xuyên làm được. Nhìn những bức ảnh này mà xem, hoàn toàn không có rung động! Tôi mà vừa gặp được soái ca khẳng định mồm không ngậm được....】
...
Bởi vì không nghe được cụ thể hai người nói cái gì, cho nên tất cả chỉ là suy đoán. Kết luận lại cũng không thể nói ra được nguyên do.
Mà ca khúc 《Vì em mà hát》 ngày đầu tiên được công chiếu, giai đoạn trước sức nóng của Lâm Thanh Dã mấy năm nay lại một lần nữa được lọt vào top tìm kiếm của Weibo. Tất cả các diễn đàn và trường học đều bàn luận sôi nổi.
Rất nhanh, bài post kia dần bị lãng quên.
Chẳng qua diễn đàn trường học có quy định, những chuyện không hay sẽ tự động được gỡ bỏ, nhằm ngăn chặn dư luận.
Hôm sau là ngày thi môn cuối cùng của trường.
Hứa Tri Nam, Triệu Thiến và Khương Nguyệt cùng nhau quay trở lại ký túc xá.
Nhà Khương Nguyệt ở phương Bắc, nghỉ hè tính toán sẽ ở lại trường học tập không về nhà. Triệu Thiến đã sớm mua xong xuôi vé tàu, sẽ khởi hành vào buổi chiều, còn Hứa Tri Nam cũng đến làm thủ tục ở lại ký túc xá trong kỳ nghỉ hè.
Đến kỳ nghỉ hè, cô sẽ thường xuyên ở lại tiêm xăm. Lúc trước đã sớm ghi danh vào cuộc thi xăm hình toàn quốc. Khoảng cách từ nhà cô đến địa điểm thi khá xa, tình huống xấu nhất là có thể chậm trễ cuộc thi, cho nên cô quyết định sẽ ở lại ký túc xá thuận tiện cho mọi việc.
"Cuối cùng cũng được nghỉ hè rồi!” Triệu Thiến vui mừng, cả một đường đi nhảy nhót, “Học tập mấy ngày nay khiến tớ choáng hết cả đầu.”
Khương Nguyệt cười nói: "Nhìn cậu như vậy, hẳn là thi rất tốt.”
Triệu Thiến khoát tay: "Trình độ tớ thế này không biết có rớt môn không nữa, nhiều môn tớ làm bừa. Mà cũng mặc kệ đi, giờ tớ muốn xõa. Thi lại cũng là chuyện của học kỳ sau.”
Hứa Tri Nam: "Thời gian còn nhiều như vậy, cậu nhất định có thời gian ôn tập lại đó.”
Khương Nguyệt cũng khích lệ nói: "Đúng vậy đúng vậy, cậu nhìn Lâm Thanh Dã kìa, cả một học kì đều không lên lớp, thi sử cận đại cũng…”
Nói được một nửa, cô bỗng nhiên ý thức được lỡ lời.
Trước kia, khi đề cập đến Lâm Thanh Dã chỉ là bát quái tám chuyện cho vui, hiện tại mọi thứ đã không như vậy nữa.
Khương Nguyệt dừng lời nói lại, mắt nhìn Hứa Tri Nam, ngậm miệng.
Hứa Tri Nam lắc đầu, không để ở trong lòng: "Không cần để ý đến tớ, các cậu cứ như trước kia, muốn nói gì thì cứ nói thôi.”
Ngày hôm qua ở tiệm xăm hình, cô nói với Lâm Thanh Dã câu cuối cùng kia, anh nhìn cô, sau đó lùi lại một bước, hơi thở không còn áp chế cô nữa.
Anh gật gật đầu, cười một thoáng, nói “Được.” Rồi xoay người rời đi.
Tận đến đêm hôm nay, Hứa Tri Nam nằm ở trên giường, nhớ lại chuyện xảy ra cô vẫn còn cảm thấy như đang năm mơ.
Cô vậy mà thật sự xăm lên lưng Lâm Thanh Dã tên của bản thân.
Chỉ là, anh từ trước đến nay không đem cô để trong lòng, vậy theo lời anh nói muốn khắc cốt ghi tâm đi.
Nếu sau này anh có cô gái khác, sớm muộn cũng đem hình xăm đó xóa đi mà thôi.
"CMN.”
Triệu Thiến vừa bước vào ký túc xá, nhìn cảnh tượng trước mặt liền mắng một câu thô tục.
Trong phòng ngủ mặt mảng hỗn độn dưới đất, không những sách vở và bút lộn xộn, còn có những mảnh kính vỡ, tán loạn khắp nơi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Khương Nguyệt từ phía sau cô thò đầu vào, vừa nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người, "... Chẳng lẽ có trộm đột nhập vào? Tớ phải đi hỏi dì quản lý một chút.”
Triệu Thiến giữ chặt cô nàng: "Không phải do trộm.”
Trong phòng ký túc xá chỉ có một chiếc bàn học bị đổ, đồ vật rơi lung lung, các bàn khác đều bình thường, sao có thể là trộm được.
Mà đồ rơi trên mặt đất đều là của Hứa Tri Nam.
Cô nhìn một lát, rất nhanh liền biết được là ai làm.
Nguyễn Viên Viên buổi tối đêm tốt nghiệp ra thông báo sẽ tỏ tình với Lâm Thanh Dã. Hiện nay trên diễn đàn lại thấy thảo luận mối quan hệ Hứa Tri Nam và Lâm Thanh Dã như vậy.
Lại nhớ lại trước kia còn nói với Hứa Tri Nam biết mọi chuyện, cho nên dưới cơn tức giận chắc chắn đã làm ra loại chuyện này.
"Bà nó chứ.” Triệu Thiến cũng kịp phản ứng, "Nguyễn Viên Viên con mẹ nó có phải bị mắc bệnh công chúa không? Trường học do nhà cô ta mở à? Muốn làm gì thì làm?”
Khương Nguyệt giúp cô đem những giấy tờ trên mặt đất nhặt lên, phụ họa nói: "Còn phải nói sao, bình thường còn cùng A Nam nói nói cười cười, nói trở mặt liền trở mặt.”
Hứa Tri Nam rũ ánh mắt, lấy chổi đến quét những mảnh thủy tinh trên mặt đất, “Cũng là tớ không đúng.”
Triệu Thiến lập tức hồi thần, không cho phép cô nói như vậy, lập tức đáp lại: "Cậu có cái gì mà không đúng!”
Hứa Tri Nam đem mảnh vụn thủy tinh đổ vào thùng rác, xách ra túi rác ra bên ngoài rồi trở về.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả.]
Giọng cô như cũ chậm rãi nói: “Tớ biết rõ Lâm Thanh Dã sẽ không đáp ứng cậu ấy, nhưng chưa từng khuyên cậu ấy. Cuối cùng cậu ấy chạy đến, cồn hỏi tớ Lâm Thanh Dã ở nơi nào. Tớ biết khi đó thái độ Lâm Thanh Dã rất kém.”
"Cô ta cũng đã trưởng thành rồi, đâu phải con nít. Chuyện mình đã quyết định làm, hậu quả thế nào thì chính mình phải tự gánh vác. Chúng ta cũng đâu phải bố mẹ cô ta, hậu quả thế nào còn phải gánh vác thay cô ta.”
Triệu Thiến càng nói càng tức giận, "Lại nói, chính cô ta nói không cần Lâm Thanh Dã đáp ứng bệnh công chúa của cô ta. Chuyện cậu và Lâm Thanh Dã cũng là chuyện riêng tư của hai người, dựa vào cái gì dưới tình huống đó còn phải đi khuyên cô ta. Vốn quan hệ chúng ta với cô ả đó cũng chả tốt đẹp khỉ ho gì.”
"Cậu tin hay không, coi như cậu có khuyên cô ta. Sau lưng cậu, không biết cô ta còn nói cậu thế nào đâu.”
Triệu Thiến mắng một trận, Khương Nguyệt giúp cô đem đồ vật trên đất nhặt lên.
"A Nam." Triệu Thiến nhìn cô chân thành nói, "Yêu nhau là chuyện bình thường, có ít người làm chuyện chính chắn, đợi đến khi có mối quan hệ khác rồi mới nói cho người còn lại biết. Đây đều là bản chất con người, chia tay cũng là sự thật, anh ta hay Lâm Thanh Dã đi chăng nữa, còn không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao?”
Hồi trước mỗi ngày nghe Triệu Thiến trong ký túc xá khen Lâm Thanh Dã đẹp trai, bây giờ lại có thể nghe được từ miệng cậu ấy “Cũng chỉ là một người đàn ông”, thật sự khó mà tin được.
Mà Hứa Tri Nam trước đây vẫn luôn khó mở miệng với đoạn quan hệ kia, sau khi nghe Triệu Thiến nói như vậy, dường như cô cảm thấy thất bại trong tình yêu cũng chỉ là việc rất đỗi bình thường mà thôi.
"Cám ơn cậu." Hứa Tri Nam cũng rất nghiêm túc nói lời cảm ơn đối với cô nàng.
Triệu Thiến vừa rồi mắng người khí thế hừng hực, lúc này lại bị lời nói cảm ơn trong nháy mặt như pháo hoa bị tắt, khoát tay nói: “Bạn bè với nhau, cần gì phải nói lời cảm ơn.”
Hứa Tri Nam kiên trì: "Cần chứ.”
"..."
Triệu Thiến không có thói quen giữa bạn bè nghiêm túc nói những lời này, nhanh chóng đổi đề tài khác: “Nói thât, A Nam mà yêu đương với người khác, không biết lại tiện nghi cho tên đàn ông nào nữa.”
Cô vẽ ra một cuộc sống tương lai tốt đẹp cho Hứa Tri Nam: “Sau này cậu muốn tìm bạn trai, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, mỗi ngày lại có người vui vẻ chạy đến dỗ cậu."
"..."