Tinh Ánh Hồng liếc người mới xuất hiện bằng ánh mắt sắc như... dao cạo râu.
Tất cả những đứa con gái đẹp hơn cô, cô đều... ghét! Huống chi KiềuLiên của chúng ta quá rực rỡ. Nó lấn áp mất vẻ đẹp của Tinh Ánh Hồng.
- Cái gì?????????????
Tinh Ánh Hồng hất mặt đầy trịch thượng.
Kiều Liên chưa vội trả lời. Cô săm soi, nhìn ngó Ánh Hồng như kiểu... mẹ chồng nhìn nàng dâu!
Nhìn ngó chán chê rồi Kiều Liên chép miệng lắc đầu.
- Chậc! Chậc! Tiếc quá! Tiếc quá!!!
- Tiếc cái gì??? Ánh Hồng ngơ ngác.
KIều Liên đột ngột mỉm cười. Giọng nói ngọt như... mía nướng.
- Trông cô em xinh đẹp là thế!, ăn mặc sang trọng vậy mà lại khôngbiết... Việt Ngữ!!! Thật đáng tiếc làm sao! Người ta đã hết hàng vậymà cứ gân cổ lên đòi cho bằng được. Không có lại đòi đập quán người ta... Ở đâu ra cái kiểu lạ đời vậy nhỉ???
Mặt Ánh Hồng xám ngoét. Cô hét lên:
- Con ranh kia!!! Mày có biết Tinh Ánh Hồng này là ai không hả???
- Biết chứ sao không?? Cô là... Tinh Ánh Hồng chứ còn là ai! Kiều Liên tỉnh bơ phán. Hít hít mấy cái rồi cô nhăn mũi.
- Khiếp!!! Mùi gì ghê thế nhỉ??? Cứ như mùi chuột chù vậy...
Câu nói của Kiều Liên vừa dứt thì mặt Ánh Hồng chuyển sang màu đỏ bừng.
Nước hoa cô xức trên người là loại nước hoa hảo hạng của Pháp... vậy mà con ranh kia lại dám ví như mùi chuột chù thì có đau không!!
Bọn đàn em của Ánh Hồng bịt miệng để khỏi phì cười. Chúng biết rõ côchủ nhỏ vốn thích ăn diện và hay điệu đà quá lố. Như thứ nước hoa Phápkia nếu chỉ xức một chút thì sẽ rất thơm và dễ chịu nhưng cô chủ lạirưới lên người hơi nhiều nên gây... phản tác dụng!!!
Dù thế cũng chẳng ai dám góp ý với Ánh Hồng bởi bản tính ngang ngược,đành hanh đã thành thần của cô chủ. Cô gái kia kể cũng to gan lớn mậtkhi dám chọc quê tiểu thư...
Điên tiết!!! Tinh Ánh Hồng nhào tới toan dở thói côn đồ. Vốn là congái của một ông trùm xã hội đen nên võ công của Tinh Ánh Hồng khá giỏi. Cái tát của cô nếu trúng phải chắc cũng phải húp cháo cả tuần chứ chẳng chơi...
- Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhanh như cắt! Kiều Liên dơ tay lên đỡ. Cái tát bị gạt ra. Ngay tứckhắc Ánh Hồng xoay người, chân trái vung lên cao đá thẳng vào cằm KiềuLiên...
Xui xẻo thay cho tiểu thư họ Tinh! Hạ Kiều Liên không phải là người dễbắt nạt. Trước đòn tấn công dồn dập của Ánh Hồng, cô chỉ cười khẩy rồi hóa giải hết!
- Bọn mày còn đứng đó làm gì??? Xông vào thịt con bé này cho tao!!!
Ánh Hồng gào lên ra lệnh cho tụi đàn em.
Cục diện trận đấu chuẩn bị chuyển từ 1 chọi 1 sang... 1 đám oánh 1 người thì Tuyên Vỹ... lò dò bước ra.
- Chà!!! Đông vui nhộn nhịp quá nhỉ!!!
Bọn đàn em của Ánh Hồng nhìn thấy Tuyên Vỹ đồng loạt lùi lại. Vẻ mặtđầy kinh hãi. Chàng trai đi cùng Ánh Hồng thì lộ ra vẻ căm ghét rõ rệt. Chỉ duy có vị Tinh tiểu thư là chào đón sự xuất hiện này:
- Trời ơi!!! Anh Tuyên Vỹ!!!!!!!!!!!!
Trước con mắt kinh ngạc của Kiều Liên và ông chủ quán, Ánh Hồng nhào tới ôm chầm lấy Tuyên Vỹ. Miệng không ngừng tru tréo ;
- Em nhớ anh quá!!! Bắt đền anh đấy!!! Đi hoài mà không thèm về thăm người ta gì cả... Ghét anh luôn!!!!
( tg: quay ra đằng sau nôn thốc nôn tháo)
Tuyên Vỹ đáp lại tình cảm của tiểu thư họ Tinh bằng một vẻ mặt... hơi hơi khả ố!!! Hắn ve cằm cười cợt. Thái độ rất " kịch "
- Là em à??? Ánh Hồng! Lâu ngày không gặp trông em... càng lúc càng đẹp ra!
- Ứ ừ!!! Anh chỉ ghẹo em thôi...
Ánh Hồng mặt ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh. Thái độ nũng nịu nhưngười đang yêu phụng phịu. trông cô chẳng còn sót lại chút gì của cáingười vừa đòi... đập quán người ta!!!
Tất thảy mọi người có mặt ở đó không hẹn mà đồng loạt nổi da gà! Bọn vệ sĩ và chàng trai kia dường như đã quen với cảnh này nên vẫn còn đứngvững. CHỉ khổ thân cho ông chủ quán và Kiều Liên của chúng ta. Mộtngười thì đổ mồ hôi thành giọt. còn người kia sức chịu đựng kém...suýt nữa thì ói hết mấy cái bánh bao trong bụng ra...
Con gái yêu bằng tai!!!
Chân lý này được Tuyên Vỹ thuộc nằm lòng. Những câu nói khiến người khác phải nổi da gà thì hắn lại hót như cháo chảy!
- Thật mà!!! Anh ghẹo em làm gì??? Có mấy tháng không gặp mà trông emkhác hẳn. Nếu không nghe giọng nói chắc anh cũng không dám nhận cô gáixinh đẹp này là em đâu!!!
- Anh... Tuyên Vỹ!!!!!!!!!
Ánh Hồng xấu hổ bưng mặt. Những lời nói có cánh của Tuyên Vỹ khiến cô sướng tê người!
- Đủ rồi đấy!!! Cả 2 làm trò đủ chưa??? Chàng trai lạ mặt lên tiếng.
Quay sang Ánh Hồng anh ta gắt gỏng:
- Còn em!!! Em có muốn đập quán người ta nữa không??? Nếu không thì đi về...
Rồi anh ta bỏ đi. Bọn tay chân đồng loạt đi theo. Ánh Hồng hoảng hốt gọi:
- Kìa!!! Ánh Lục!!! Anh làm sao thế???
Không muốn xa Tuyên Vỹ nhưng anh trai và người của mình đã bỏ đi ÁnhHồng rốt cuộc cũng hậm hực chạy theo. Sau khi gửi lại cho Tuyên Vỹ vàicái hôn gió.
- Em đi trước nha!!! Anh Tuyên Vỹ!!! Lúc nào rảnh vào nhà em chơi nha!!!
Khi đi qua chỗ Kiều Liên. Ánh Hồng còn kịp ném lại 1 câu đe dọa:
- Hãy đợi đấy!!! Chuyện này chưa xong đâu! Chọc vào Tinh Ánh Hồng này là mày tới số rồi!!!
Nếu là người khác, bị Ánh Hồng đe dọa kiểu đó hẳn sẽ rất sợ hãi. Nhưng đáng tiếc người bị Ánh Hồng đe dọa lại là Hạ Kiều Liên. Bắt chước vẻmùi mẫn của Tuyên Vỹ và Ánh Hồng lúc nãy, Kiều Liên cũng... rối rítvẫy tay:
- Kưng đi nha!!! Chịu khó học lại lớp mẫu giáo để hiểu Tiếng Việt hơn nhé!!!
Những lời nói của Kiều Liên đập vào tai càng khiến Ánh Hồng củng cổ quyết tâm:
- Phải cho nó biết thế nào là sự đáng sợ của... xã hội đen!!!
Cuối cùng cũng đuổi kịp anh trai, Ánh Hồng cằn nhằn:
- Anh sao vậy??? Chả mấy khi gặp được Tuyên Vỹ! Anh làm em không kịpnói chuyện với anh ấy... Lại chưa thể tính sổ với con bé kia nữa!!!
- Tính sổ??? Với ai??? Tinh Ánh Lục nhướng mày.
- Còn với ai nữa! Cái con bé dở hơi xen vào chuyện của em chứ ai! nể mặt Tuyên Vỹ nên em " tạm " tha cho nó đấy!!!
- Nghe đây Ánh Hồng! Con bé đó không dễ chọc đâu! Đừng có đụng vào nó! Ánh Lục nghiêm mặt.
Trực giác của kẻ nhiều năm lăn lộn chốn giang hồ khiến anh ta đánh hơithấy nguy hiểm. Tiếc rằng em gái anh ta - Tinh Ánh Hồng không có đượctài năng đó. Cô vẫn rất hung hăng:
- Xì!!! Cha chúng ta là một trong Cửu Long Đế!! Ai dám đắc tội với chúng ta nào??? Con bé đó em giải quyết cái một...
- Ánh Hồng!!! Anh không nói đùa đâu! Võ công của em cũng đâu tồi màkhi đánh nhau với con bé đó... có chiếm được chút tiện nghi nào không??? Chưa kể là nó hoàn toàn phòng thủ chứ không hề trả đòn. Nó mà đánhthật thì em... no đòn rồi!!!
Tinh tiểu thư điên tiết. Những lời nói của Ánh Lục ít nhiều cũng độngchạm tự ái cô. So sắc đẹp cô có thể không hơn chứ luận về võ công côđừng hòng chịu kém...
Ánh Hồng hét lên:
- Em không tin! Anh đừng có làm ra vẻ ta đây biết tuốt! Việc của em em tự lo!!!
Cô chạy vụt đi. Để lại Ánh Lục ở đằng sau chưng hửng.
- Kìa Ánh Hồng!!! Ánh Hồng................
Bóng dáng của Ánh Hồng đã biến mất. Tinh Ánh Lục thở dài. Con bé này lúc nào cũng cứng đầu. Đến cha còn bó tay nữa là...
Nhưng điều làm Ánh Lục lo lắng chính là đứa con gái kia... Nó ở đâu chui ra vậy trời???