Còn đâu vị tiểu thư đài các, kiêu sa!!! Cái áo phông đen bó sát inhình đầu lâu cộng với cái quần jean bạc phếch, đã thế lại còn rách tetua! Khiến Kiều Liên xinh đẹp kiểu... phủi ra bụi!!!
Kể ra thì cũng ấm ức thật khi có những người xinh đẹp như vậy!!! Họ đãđẹp thì mặc gì chả đẹp! Dù là váy áo sang trọng đến những bộ đồ đơngiản hay cả quần thủng *** cũng thế thôi...
Nhìn cái lũ xinh xẻo này ( cả nam lẫn nữ) là tác giả lại tức ói máu!Dù Kiều Liên, Minh Quân, Tuyên Vỹ đều là nhân vật do tác giả sáng tạora!!! Thôi thì họ đẹp mặc họ! Ta xấu kệ ta!!! Đành ngồi nhà chơi game, viết truyện post lên Truongton cho đỡ buồn!!! Cố gắng lên tinh thầnđặng còn kiếm 1 thằng dại dột đưa tròng vào cổ!!!
Trở về với Kiều Liên. Cô thử hơn 10 bộ mà bộ nào cũng được chị nhânviên bán hàng xuýt xoa, khen ngợi! Trông Kiều Liên ăn mặc sang trọng, ra dáng 1 tiểu thư lắm tiền nên cho dù cô có xấu như ma cũng được chịnhân viên bốc lên tận mây xanh!!!
Lời nói chẳng mất tiền mua!!! Tội gì mà không khen, thượng đế vừa ý lại chả mua hết ấy chứ???
Không biết có phải vì mình mặc đẹp hay thương chị bán hàng ca ngợi sùicả bọt mép mà Kiều Liên lấy sạch! Cô thử bộ nào liền lấy ngay bộ ấy!!!
Than ôi!!! Nếu thượng đế nào đi mua hàng cũng hào phóng như Kiều Liên, nền kinh tế nước ta hẳn rất phát triển!!! Chả mấy mà đè bẹp cả TrungQuốc!!!
Nhẩy sang bên bán đồ phụ kiện, Kiều Liên mới ướm thử sơi dây chuyềnbằng bạch kim to cỡ... cái xích chó lên cổ thì một giọng nói của contrai đã vang lên:
- Cậu nhìn kìa!!! Con bé kia trông ngầu thật!!!
Kiều Liên quay phắt lại. **** bới thần công chuẩn bị bục phát thì cô trố mắt:
- Ủa!!! Là anh???
- Trời!!! Cô đây sao???
Vị hôn phu tương lai của Kiều Liên đi cùng với 1 gã con trai khác.Ngoại hình tên này cũng tạm ổn nhưng vì đứng cạnh hòn đá to tướng làMinh Quân nên hoàn toàn bị che khuất!!!
Lần gặp gỡ thứ 2 chỉ sau vài tiếng đồng hồ khiến cả 2 sử sốt không nóinên lời! Minh Quân ngạc nhiên đến nỗi cứ trơ mắt ra ngó Kiền Liên chằmchằm.
Nhột nhạt trước ánh mắt của anh ta, cô hét lên:
- Nhìn cái gì mà nhìn??? Bộ chưa từng thấy người đẹp bao giờ sao???
Minh Quân nhếch môi đáp trả đầy cay độc:
- Thấy nhiều rồi!!! Nhưng chả mấy khi được nhìn thấy khỉ!!! Ở sở thú nào ra vậy???
Kiều Liên tức nổ đom đóm mắt. Xưa nay cô chỉ thấy người ta khen cô xinh đẹp, khen cô quý phái, khen cô nữ tính, hiền thục. Chứ có ai dámbảo cô là khỉ bao giờ đâu???
Cô rít lên đầy tức tối:
- Quên rồi sao kưng?? Em ở cái chỗ mà anh vẫn chui ra chui vào đó!!!
Người bạn đi cùng Minh Quân choáng váng. Miệng lưỡi cả 2 sâu cay ngangnhau. Đúng là kẻ cắp gặp bà già! Minh Quân vốn kiêu ngạo, không coinữ giới ra gì. Nay gặp phải đối thủ không biết sẽ ra sao???
Anh ta nhìn Kiều Liên đầy ngưỡng mộ!!!
Bạn của anh ta -Minh Quân không có được sự đồng cảm đó. Anh nghiến răng:
- Chắc em nhầm rồi!!! Anh chỉ đi qua đó vứt chuối vào cho em thôi mà! Trí khôn thấp kém nên nhìn đâu cũng thấy đồng loại à???
Trời hỡi!!! Minh Quân là nam nhi đích thực 101 %. Ấy vậy mà khoản nóixóc, nói xiểm nữ giới phải gọi bằng sư phụ!!! Xem ra pho **** Bới Thần Công anh ta đã luyện tới tầng cao nhất.
Kiều Liên hỏa hầu con non kém. Không **** lại đành lườm chồng chưa cưới cay đắng. Nhưng thôi!!! Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn! Mối hậnnày thôi thì cứ tạm gác lại. Đợi cơ hội: giậu đổ bìm leo...
Tác giả không chiều lòng người đẹp. Minh Quân thấy đối phương chịu lépvế bỏ đi vẫn chưa hả hê. Đuổi tận, giết tuyệt là phương châm kinhdoanh của anh ta...
Anh tà tà đi theo vợ chưa cưới. Thấy cô đội cái mũ lưỡi trai te tua như xơ mướp lên đầu liền chắt miệng khen:
- Chà!!! Vật sao người vậy!!! Cái mũ tả tơi đó càng làm tăng tính hoang dã của em!!!
Chưa để Kiều Liên kịp định thần, anh ta bồi tiếp:
- Mà này!!! Anh thấy em nên lấy cái xích chó vừa rồi! Có nó người ta mới phân biệt được em với loại khỉ vô gia cư!!!
Trời hỡi!!! Khỉ mà cũng có cả loại vô gia cư nữa sao??? Đáng phục thay cho vốn từ phong phú của họ Tưởng!
Thương trường như chiến trường! Hẳn ngày nào Minh Quân cũng phải ****nhau với đối tác!! Không thì làm sao sử dụng miệng lưỡi điêu luyện nhưthế?
Đầu Kiều Liên bốc hỏa. Cô quên phắt mình là Hạ Kiều Liên - tiểu thư của nhà họ Hạ - một cô gái dịu dàng, nữ tính...
Những bài học về nữ tính của người con gái. Đi nhẹ - nói nhỏ - cườiduyên bỗng chốc quên sạch. Kiều Liên gầm lên đúng giọng hổ cái:
- Tưởng Minh Quân!!! Đừng có thấy người ta hiền mà bắt nạt! Anh quenthói vênh mặt lên trời, coi thường người khác! Nay để vợ chưa cưới làtôi dậy cho một bài học!!!
Lời nói đi đôi với việc làm! Bắt chước 1 màn phim chưởng trên ti vi,Kiều Liên giở bài phóng ám khí! Vớ được thứ nào trên tay là cô quăngtới tấp về phía chồng chưa cưới!
Tưởng Minh Quân - 26 tuổi! Chưa một lần đánh nhau. Đối thủ của anh chỉ cần nghe Minh Quân trổ tài... **** đổng là bỏ dép mà chạy!
Con gái từ trước tới giờ vẫn thủ phục dưới chân anh. Chả cần cưa cẩmchi cho mệt. Họ tự động ngả vào vòng tay Minh Quân. Dễ dàng như thếkhiến anh dần trở nên coi thường con gái. Cho con gái là loại động vậtthấp kém hơn mình...
Ngày hôm nay, Minh Quân mới biết con gái vẫn còn 1 loại khác. Kiểu như Hạ Kiều Liên - vợ chưa cưới của anh!!!
Một phần vì không quen đánh nhau với con gái, phần vì không nghĩ tới Hạ Kiều Liên lại là người hung dữ, bạo lực như thế. Nên bao nhiêu ám khí bay tới anh ta đều hứng trọn...
Người bạn của Minh Quân không nổi trội như anh nhưng nói về tài " nịnhtrên nạt dưới " đáng để Minh Quân học tập! Câu cửa miệng của anh ta:Thức thời mới là anh hùng!!!
Nay thấy trận chiến giữa Minh Quân và Kiều Liên xảy ra, liền tự động rút lui có trật tự. Bỏ mặc Minh Quân sống dở chết dở...
Kiều Liên sau khi trút được cơn tức, liền nguẩy mông bỏ đi. Sau khi buông lại một câu cho nhân viên bán hàng:
- Mọi chi phí bồi thường thiệt hại, tên kia sẽ trả!!!
Minh Quân đang hồn du mơ màng! Không hay cái hóa đơn to tướng đang chờ mình tỉnh lại.
Nhân viên bán hàng thấy Minh Quân trở thành bại tướng trong tay Kiều Liên lắc đầu thương hại:
- Ngu thì chết!!! Bệnh tật gì!!! ^ ^