Ngưng mi, than nhẹ.
Sư đệ a, ngươi ở nơi nào? Ngươi có biết vi huynh thập phần nhớ ngươi chăng? Vi huynh cũng tin tưởng ngươi nhất định đang vô cùng nôn nóng tìm kiếm tung tích vi huynh. Nhưng…
“Này! Phong đại thúc! Ngài xem mạch đã nửa canh giờ rồi, rốt cuộc là đã xong hay chưa? Ta muốn đi nhà vệ sinh!” Nếu không phải Diêu Tín Hoa căn dặn là lúc nàng không ở hết thảy đều phải nghe theo Phong Vô Tình, hắn mới không bồi dã nam nhân ngồi bên cửa ngẩn người đâu.
Đôi mày Phong Vô Tình giãn ra, ôn hòa cười: “Tiểu huynh đệ, ngươi gọi Diệp Thiếu Phong?” Tuy hắn lớn hơn Diệp Thiếu Phong mười bốn tuổi, bị kêu một tiếng đại thúc cũng không quá, nhưng ngày thường nghe tiểu sư đệ mười bảy tuổi kêu sư huynh dài sư huynh ngắn, đột nhiên bị một thiếu niên xấp xỉ tuổi sư đệ kêu đại thúc, trong lòng thật đúng là có chút đau đớn a. Tuy năm tháng không buông tha một ai, nhưng hắn có già như vậy sao?
“Nói cả năm lần rồi, đúng vậy!” Nhìn không ra dã nam nhân này mặt mũi trông thông minh, cư nhiên lại si ngốc được ngay.
“Ngươi nói ngươi là do Diêu cô nương nhặt về? Vậy sự tình trước năm sáu tuổi ngươi có ấn tượng gì không? Tỷ như nhà ở nơi nào? Phụ mẫu ra sao? Làm sao có thể trúng độc?” Thiếu niên này tên không giả, lại nhìn tuổi hắn cùng diện mạo này, nói không chừng huyết án năm xưa hắn cùng sư đệ đang truy tra có quan hệ. Diêu Tín Hoa càng cổ quái hơn, nhưng là miệng nàng quá nhanh, rất khó dò ra được điều gì. Chẳng thà hỏi thiếu niên này, nhiều năm qua luôn bị nhốt trong miếu đổ nát, nhìn đời chưa sâu, tuy rằng tính tình có chút thối, nhưng tâm can lại như thủy tinh, vừa nhìn liền thấu.
Diệp Thiếu Phong nhíu nhíu mày, giống như cự tuyệt nhớ lại chuyện đó: “Trước sáu tuổi ta tuyệt không nhớ được, cái gì đều không biết.” Trí nhớ của hắn bắt đầu từ Diêu Tín Hoa, hắn cũng tin tưởng, bất luận quá khứ, hiện tại, tương lai, thế giới của hắn đều chỉ biết có Diêu Tín Hoa, không dung được người thứ ba nào.
“Như vậy…” Xem ra là, có lẽ là chịu qua cái gì kích thích không biết chừng. “Ngươi đi nhà vệ sinh đi, nhưng đừng quên cái này.” Hắn cầm lấy một cái chén bể nhét vào tay Diệp Thiếu Phong.
Diệp Thiếu Phong khuôn mặt ghét bỏ nhăn lại: “Lại nữa?” Nói thật, hắn thật sự hoài nghi dã nam nhân có phải đầu óc có bệnh hay không, cư nhiên muốn hắn mỗi ngày cung cấp nước tiểu cho hắn kiểm tra.
“Không cần nhiều lắm, một chút là đủ rồi. Ta phối dược cho ngươi đã nửa tháng, phán đoán bệnh tình của ngươi theo mạch tượng không hoàn toàn chuẩn xác, cho nên…”
“Được rồi được rồi! Ngài nói nữa cơm đêm trước ta đều phải nhổ ra.” Diệp Thiếu Phong cầm chén bể chạy mất nhanh như chớp.
Phong Vô Tình cười lắc đầu.
Sư đệ a, nếu ngươi biết ta không chỉ bị một cô nương khất cái cứu, còn tạm thời được nàng bao nuôi, ngươi nhất định sẽ thực giật mình đi? Ta thật sự rất muốn mau chóng đoàn tụ cùng ngươi, nhưng độc của đứa nhỏ này cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể giải. Hơn nữa, ta còn bị cô nương khất cái kia nhờ làm một chuyện khác nữa –
“Dạy hắn đọc sách?”
“Không sai.” Diêu Tín Hoa tính toán thật tỉ mỉ, thật vất vả mới đụng được một nam nhân văn võ song toàn, không lợi dụng cho hết thật sự quá lãng phí. “Ta tuy rằng biết chút, nhưng dù sao cũng hữu hạn để dạy cho Tiểu Phong. Ta biết ngươi đọc đủ thứ thi thư, học thức uyên bác, cho nên hi vọng ngươi có thể giải độc cho hắn đồng thời dạy hắn đọc chữ niệm thư một chút.”
“Diêu cô nương, không phải là ta xem nhẹ khất cái, nhưng ta không cho rằng đọc sách biết chữ có tác dụng gì lớn. Huống hồ, một người nắm giữ tri thức càng nhiều, cũng tương đương không an toàn càng nhiều. Ý tứ của ta – ngươi hiểu chưa?”
Nói trắng ra là, một khất cái chỉ cần hiểu được cúi đầu cúi người đủ để mưu sinh. Tương phản, càng biết được nhiều kỹ năng, sẽ càng bất an cho thân phận khất cái. Diêu cô nương này bản thân thoạt nhìn không có chí lớn gì, thực hưởng thụ cuộc sống làm khất cái, nhưng nàng biết Diệp Thiếu Phong nếu học kỹ năng cùng tư tưởng có ý nghĩa gì sao? Nàng nhất định là có biết. Vậy vì sao nàng lại nhọc lòng làm cho Diệp Thiếu Phong học tập nhiều như vậy chứ? Thật sự chỉ là vì bồi dưỡng một cái “đai gia khuê nam” thôi sao?
“Phong tiên sinh, ngài chỉ cần đáp ứng ta chạy hắn là được rồi.” Nàng không muốn cùng Phong Vô Tình có liên lụy quá sâu, cũng không nguyện ý để cho Phong Vô Tình do thám đến ý tưởng trong đáy lòng nàng. Việc nàng muốn nàng, chỉ cần bản thân nàng hiểu là được, không cầu người khác lý giải. Cầu người khác lý giải đồng thời, cũng có ý nghĩa là dùng một phần riêng tư của bản thân làm đại giới. Điều này đối với nàng mà nói, vừa không đáng giá, cũng quá nguy hiểm.
“Được rồi, ta đáp ứng ngươi.” Phong Vô Tình dữ dội thông minh, làm sao có thể đoán không ra nguyên nhân Diêu Tín Hoa thận trọng? Nhưng cho dù nàng bảo vệ trận địa chủ của mình thật nghiêm mật, cũng luôn có chỗ hổng không thể không mở ra. Chỗ chổng này, chính là Diệp Thiếu Phong. Còn nhiều thời gian. Bí ẩn trên người Diêu Tín Hoa, sẽ có một ngày tra ra manh mối.
Diệp Thiếu Phong bịt mũi bưng cái chén bể từ nhà vệ sinh trở về, liền lại thấy Phong Vô Tình ngồi chỗ kia ngẩn người.
“Này, ngài có muốn kiểm tra hay không a? Không kiểm ta đổ bỏ nga!”
Tuy là từ trên người hắn sản xuất ra, mùi thối cũng là không tránh khỏi. Thật sự là một khắc cũng không nguyện bị “hành hạ cái mũi” như thế này.
“Đương nhiên là muốn kiểm tra.” Phong Vô Tình tiếp nhận chén bể, nhìn nhìn màu sắc ngửi ngửi mùi, đôi mày không khỏi nhíu mại. Màu vẫn là vàng đục, mùi thối thuyết minh độc tố đã theo nước tiểu bài xuất. Nhưng đã hơn nửa tháng, màu sắc và mùi lại không có tốt lên nửa điểm, cũng thuyết mình tàn độc khó có thể tẩy trừ hơn nữa vẫn còn lại rất nhiều.
Thật sự là không thể gấp được a.
Diệp Thiếu Phong đối với hành động của Phong Vô Tình cơ bản là mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì cả ấy). Đội nhiên được cho biết chính mình trúng kì độc, đột nhiên bắt đầu uống dược trị liệu, bản thân hoàn toàn không biết nguyên cớ. Huống chi, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy thân thế của chính mình có gì không ổn.
Phong Vô Tình nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích nói: “Sở dĩ ngươi cảm thấy thân thể chính mình không có việc gì, là vì tám năm qua Diêu cô nương luôn cho ngươi ăn thập toàn đại bổ phấn, chống lại độc tố.”
“Thập toàn đại bổ phấn?” Hắn như thế nào không biết là mình có ăn qua?
“Ta đoán Diêu cô nương mỗi ngày đầu trộn thuốc bổ vào đổ ăn cho ngươi ăn.” Cũng không biết vì sao nàng lại có nhiều thánh phẩm chữa thương như vậy. Hơn nữa một tiểu cô nương, cư nhiên có thể bất động thanh sắc giấu diếm chuyện Diệp Thiếu Phong trúng độc sốt tám năm, thẳng đến khi gặp được hắn mới lộ ta. Không biết là nàng đối với Diệp Thiếu Phong dụng tâm lương khổ, hay là trời sinh trầm ổn đây.
“Không nói đến cái gì. Hôm nay thi ta muốn dạy ngươi là một bài trong Kinh Thi, tên là ‘Kiêm Hà’.”
“Kiêm Hà?”
“Đúng. Đây là một bài thơ tình. Giảng là chuyện xưa một người nam nhân mất đi nữ tử hắn yêu thương, mong nhớ ngày đêm, không ngừng tìm kiếm.” Hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới sư đệ. Nếu sư đệ có ở đây, bọn họ có thể dùng xướng, làm cho Diệp Thiếu Phong từ tiếng ca hiểu rõ chỗ động lòng người của bài “Kiêm Hà” này.
Sư đệ! Vi huynh rất nhớ ngươi nga!
Diệp Thiếu Phong ở chung với Phong Vô Tình nửa tháng, nhìn ra hắn lại chuẩn bị phát tác, vội vàng giữ chặt tay áo cánh tay gạt lệ của hắn: “Phong đại thúc, ngài tưởng niệm sư đệ của ngài cũng có thể, nhưng ngài có thể đổ bỏ chén nước tiểu kia trước rồi lại nói hay không?”