Nàng không chịu ngẩng đầu, chỉ khóa tầm mắt từ đầu gối trở xuống của người tới, ngoài cười trong không cười nói: “Tào Tháo ngài khỏe chứ.”
Phong Vô Tình không hiểu lặp lại: “Tào Tháo?”
Đúng vậy, nếu như không có Tào Tháo, sao có thể có chuyện hoang đường như “nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến” này chứ?
“Hoa cô nương, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt chứ?” Thanh niên xuất hiện cùng Phong Vô Tình ngoéo môi, giống như thật thưởng thức vẻ mặt nghẹn khuất của Diêu Tín Hoa.
Tiểu bạch thỏ nhảy một cái quay về bên cạnh chủ nhân, thanh niên kia khom lưng ôm lấy nó.
Diêu Tín Hoa nhìn nửa khối ngọc bội long phượng bên hông hắn, sửa lời nói: “Ôi, ta nói sai rồi. Phải là Tiêu Tán ngài khỏe chứ, Mạnh Lương ngài khỏe chứ.” Sau đó oán trách trừng Diệp Thiếu Phong một cái --- dám ám thông xã giao cùng các nam nhân sau lưng nàng, “bắt cá hai tay” a, uổng công nàng nuôi dưỡng hắn!
Diệp Thiếu Phong đã sớm tháo đấu lạp xuống, hơi cúi người về phía sư huynh đệ Phong Vô Tình: “Hai vị đã lâu không gặp.”
Thanh niên có chút dí dỏm nháy mắt: “Bên ta giống như nghe có người khi nhắc tới sư huynh thì ‘sư phụ’ dài ‘sư phụ’ ngắn.”
Diệp Thiếu Phong cực kì cung kính đáp: “Tướng Lý sư thúc, ngài nhất định là nghe lầm.”
Thanh niên --- Tướng Lý Trí nhìn về phía Phong Vô Tình đang vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sư huynh, người này chính là đệ tử thích kêu người ta già ư!”
Phong Vô Tình vỗ vai sư đệ: “Biết đủ đi, sư phúc dù sao cũng hơn đại thúc.”
Tướng Lý Trí đồng ý gật đầu, “Hoa cô nương, năm đó ngươi đã cứu sư huynh ta, vẫn chưa chính thức tạ cô nương…”
Diêu Tín Hoa không ngừng thủ thế “dừng lại”: “Năm đó là lợi dụng lẫn nhau, ngươi ngàn vạn lần không nên tạ ta. Còn nữa, mặc kệ các ngươi tra được bao nhiêu, ta đều không muốn nghe! Thiếu Phong, ngươi muốn biết cái gì, trở về khách điếm ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết! Đi thôi! Hai vị, không hẹn gặp lại!”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân của Phong Vô Tình muốn giữ lại nàng: “Ngươi thật không muốn biết tin tức của những người đó sao?”
Nàng ngay cả dừng lại cũng không, đi thẳng về phía khách điếm.
Tướng Lý Trí như đang lẩm bẩm môt mình nói: “Tỷ tỷ họ Hoa này thật là một quái nhân.” Sau đó quay đầu cười nói với sư huynh, “Sư huynh, chúng ta cũng quay về khách điếm thôi.”
Vì vậy hai người kia cũng đi về phía khách điếm --- cùng nhà với hai người kia.
Khi hai người Phong Vô Tình đi vào khách điếm thì hai người Diêu Tín Hoa đang phân phó cơm tối. Tướng Lý Trí cười híp mắt bắt chuyện với Diêu Tín Hoa: “Hoa cô nương, chúng ta lại gặp mặt, thật có duyên!”
Diêu Tín Hoa cực kì kinh hãi y như vừa thấy một con chuột khổng lồ: “Ngươi!”
Tướng Lý Trí vẻ mặt bị tổn thương: “Chưa từng có nữ nhân nào nhìn thấy ta lại hoảng sợ như vậy, ai, xem ra nữ nhân đã thành thân đúng là khác biệt.” Ngay sau đó hắn lại cười nói với Diệp Thiếu Phong, “Tiểu Diệp Tử, ngươi thật hạnh phục, cưới được một thê tử hiền thục như vậy.”
Diệp Thiếu Phong nói như nặn từ trong kẽ răng ra: “Đa tạ Tướng Lý sư thúc. Phu thê chúng ta còn có chuyện cần nói, xin thứ lỗi không tiếp đón được.”
Tướng Lý Trí không thèm để ý mình bị lạnh nhạt: “Đùa phu thê bọn họ thật thú vị.”
Phong Vô Tình nhìn tiểu sư đệ tính tình trẻ con của mình: “Ngươi nha, trưởng thành rồi, cũng nên sửa lại cái tính thích trêu cợt người khác này đi.”
Hắn cười: “Ta đây là báo thù cho sư huynh a.”
“Ta không họ Hoa!” Nín nửa ngày, cuối cùng nàng cũng mở miệng.
“Hả?”
Nàng nhìn chằm chằm cốc rượu một lúc lâu, mới sửa lời: “À, nói nhầm, ta không họ Diêu.”
“Ân.”
“Ngươi thông minh như vậy, đã sớm phát hiện có phải không? Lúc ở Kinh Thành, người người đều gọi ta Hoa cô nương.”
Diệp Thiếu Phong không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.
“Không phải là ta dùng tên giả để tránh ngươi, mà đó là họ thật của ta. Ngược lại, tên ta dùng ở Thái Bình huyện mới là tên giả, bởi vì ta không muốn bị người phát hiện ra thân phận thật.”
Phong Vô Tình lấy ra một quyển sách từ trong bao quần áo, trên bìa viết bốn chữ “Tế thế vi hoài”. Sách mặc dù chưa hỏng, nhưng cũng nhìn ra được thường được người lật xem. “Năm đó lúc nàng nói tên nàng là Diêu Tín Hoa, ta liền cảm thấy giống như đã nghe qua ở đâu, nhất thời không nhớ ra được.” Mở ra tờ thứ nhất, ở giữa là một hàng chữ: tặng cho nữ nhi Dao Tín của ta. “Bởi vì lúc ấy ta chỉ một lòng muốn dưỡng thương thật nhanh, hội hợp với ngươi, cho nên cũng không suy nghĩ kĩ.”
Tướng Lý Trí nói: “Hơn nữa sư huynh cũng không nhận ra hài tử Diêu Tín Hoa muốn ngươi cứu trùng hợp lại là nhi tử độc nhất của Diệp Phục.”
“Đúng vậy. Lúc ấy thật có cảm giác ‘đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu’ (tìm hoài không thấy, vô tình lại gặp được chẳng phí công). Chúng ta tìm nhiều năm như vậy, làm sao đoán được hắn vẫn được nuôi dưỡng trong ổ khất cái không được bước chân ra khỏi nhà chứ?”
Tướng Lý Trí bật cười: “Hai người bọn họ ngược lại là ‘người cùng lưu lạc thiên nhai’ thực sự.”
Phong Vô Tình cũng cười: “Phải a, hai cô nhi cửa nát nhà tan, cư nhiên trời xui đất khiến gặp được nhau, hơn nữa còn sống vui vẻ như vậy.”
“Cha ta là một thần y. Hắn tế thế vi hoài (một lòng cứu giúp người đời), thanh danh lan xa, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng mấy lần hạ thánh chỉ muốn hắn vào cung làm ngự y. Bất quá mỗi lần đều bị cha ta lấy lí do ‘nguyện ở dân gian, làm nghề y cứu bá tánh con dân của Hoàng Thượng’ cự tuyệt. Hoàng Thượng mặc dù trong lòng mất hứng, nhưng lí do của cha ta quá đường hoàng, hắn cũng không phát tác được, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần trong cung có người mắc phải nghi nan tạp chứng lại đặc biệt đến thỉnh cha ta. Nhưng mà…” Nàng cắn môi một cái, nắm chặt quả đấm, “Cây to đón gió. Mặc dù cha ta không muốn tranh cái gì, nhưng cũng không tránh được bị người ghét hận.”
Diệp Thiếu Phong vẫn chưa có bất kì động tác nào, cũng không kêu nàng dừng lại, cũng không bước đến ôm nàng vào ngực, an ủi động viên nàng. Hắn biết, lâu như vậy Diêu Tín Hoa vẫn chưa từng nói chân tướng cho hắn biết, một là bởi vì hắn còn nhỏ, hai là bởi vì nàng không cần đồng tình.
Nhớ lại phần thống khổ nhất, nàng ngược lại cười: “Chuyện về sau không cần nói ngươi đại khái cũng đoán được --- một đêm gió lộng, đột nhiên xuất hiện một đám cường đạo xông vào nhà ta, cướp đốt giết hiếp. Một nhà ta trên dưới bao gồm tôi tớ, không người nào may mắn thoát khỏi. Ngoại trừ ta. Thân thế của chúng ta rất giống nhau chứ? Nhưng đáng tiếc là khi đó ta còn nhỏ, y thuật của cha ta chỉ học được chút da lông, chỉ có ngoại khoa còn chấp nhận được, trị bên trong ta hoàn toàn bất lực.”
Diệp Thiếu Phong đột nhiên nói: “Không giống.”
Nàng nháy nháy mắt, “Hả? Cái gì không giống?”
Hắn đứng lên, bước hai bước đến bên nàng, đưa hai tay ra, cũng không phải định ôm nàng vào ngực, mà thình lình ôm lấy cả người nàng. Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó mềm mại dựa vào ngực hắn, mặc hắn bế nàng lên giường. Hắn ngồi xuống, nàng lập tức bò sát lên người hắn, cố gắng hấp thu mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể trên người hắn.
“Không giống chỗ nào vậy?” Nàng làm nũng.
“Chỗ nào cũng không giống. Qua nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nhớ tới quá khứ của mình. Trong sinh mệnh của ta, vẫn luôn chỉ có ngươi, chỉ có ngươi làm ta vui vẻ. Nhưng ngươi không giống, ngươi tận mắt nhìn thấy người thân mình chết oan uổng, bản thân đến cùng vẫn phải mang theo kí ức đó. Thương thế của ngươi, sâu hơn ta nhiều.”
“…” Nàng chui vào ngực hắn, oán trách, “Thiếu Phong, ngươi có biết ngươi nói vậy làm ta rất muốn khóc hay không…” Không phải vì quá khứ không an bình kia, mà vì nam nhân này, nam nhân này hiểu nàng đến như vậy.
Hắn hôn tóc nàng: “Đa tạ ngươi, Tín Hoa. Mặc dù ta đã nói rất nhiều lần rồi. Không có ngươi, cũng sẽ không có ta bây giờ. Ta biết rõ ngươi thích cuộc sống phiêu bạt, nhưng đồng ý với ta, khi ngươi cần nghỉ ngơi, nhất định phải dừng trong ngực ta.”
Đúng vậy a, nàng mệt quá rồi. Nhiều năm như vậy, nàng không có một khắc nào chân chính buông xuống phòng bị, không có một khắc nào chân chính phóng túng bản thân làm một tiểu nữ nhân nhu nhược, hưởng thụ che chở. Bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Nương ơi nương, ngài trên trời có linh, nhất định sẽ vui mừng cho nữ nhi chứ?
“Chỉ là sư huynh…” Tướng Lý Trí đóng lại lồng thỏ, “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, người trong cuộc giống như cũng không muốn tính lại nợ cũ…”
“Ta biết rõ. Nhưng vô luận thế nào, ta vẫn có một phần trách nhiệm đối với truyền nhân của Hoa gia.” Phong Vô Tình đặt tay lên sách, nói.
Tướng Lý Trí thở ra một cái: “Sư huynh ngươi lần này cần phải coi kĩ người, không thể để cho nàng chạy nữa.”