Cô gái nhỏ mặc một cái áo màu hồng nhạt cao thắt lưng, vạt áo khảm một viền ren trắng, tóc màu nâu hơi cuộn rơi vào trong tai, nổi bật khuôn mặt trái xoan càng thêm tinh xảo, con ngươi trong veo nhìn bọn họ.
“Ăn cơm đi.” Rất lâu cha Đường mới nói ra ba chữ.
“Không nói gì sao? Như vậy đã ăn cơm rồi?” Đường Tuế Như cầm cái microphone đen ở sau lưng ra “Tôi phỏng vấn một chút Đường Thạc tiên sinh, xin hỏi dưới tình huống ngài không nói với con gái, đã gả con gái đi có ý gì? Ngài có gì muốn nói với con gái ngài sao?”
Diệp Cô Thâm ngồi đối diện bọn họ, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười nhạt, nha đầu này quả nhiên rất thú vị.
Mặt Đường Thạc tối đen, nhưng đối diện với khuôn mặt nhỏ của con gái, lập tức lộ ra nụ cười “Tuế Tuế, đây là ông nội cùng ông nội Càn quyết định, nhưng là đời ba của hai nhà đều là con trai nên liền rơi xuống trên người tiểu bối các con, Cô Thâm tuổi trẻ tài cao, dáng dấp đẹp trai, con không đồng ý cái gì, con còn trèo cao cậu ấy.”
Tay nhỏ Đường Tuế Như nổi gân xanh, nghiêng cái đầu nhỏ “Con không muốn trèo cao không được sao? Huống chi nhà chúng ta lại không phải chỉ có con là con gái, sao không gả chị họ! Chị ấy đều 22, có thể lĩnh chứng hợp pháp, con cùng chú Diệp ở một chỗ, còn phải đi cửa sau! Sao các người lại hứng thú với chuyện phạm pháp đâu?”
Ba Đường giải thích nói “Nào có phạm pháp, con gái nước Mặc Viêm 18 tuổi có thể kết hôn, chính sách mới, lập tức sẽ công bố.”
“Chính phủ có người không tầm thường a.” Đường Tuế Như ngẩng cao cằm “Con mặc kệ, chủ ý của các ông nội, cũng không phải con gái Đường gia chỉ có con, chị họ cũng vậy! Huống chi, con cũng không phải bác sĩ, chị họ mới là chuyên nghiệp, về sau chị ấy mới là người thừa kế, cưới con có chỗ tốt gì.”
Lúc ba Đường đang xoắn xuýt, sau lưng Đường Tuế Như truyền đến tiếng Diệp Cô Thâm “Coi trọng em.”
Coi trọng cô?
Microphone trong tay Đường Tuế Như rơi trên mặt đất.
“Ai..” Mu bàn chân ba Đường bị nện a, thấy con gái bảo bối nhà mình ngây người, ngay cả trách cứ cũng không đành lòng, cố nén đau đớn.
“Bác bị thương.” Diệp Cô Thâm kéo cổ tay nhỏ của Đường Tuế Như “Lần sau cẩn thận một chút.”
“Bác? Các người cùng vai a/” Đường Tuế Như quát chói tai, mặc dù cô mơ hồ, nhưng không đến mức không rõ bối phận.
Diệp Cô Thâm kéo cô ngồi ở bên người, giải thích “Chúng ta kết hôn, cũng không thể gọi cha em là anh, tự nhiên phải đổi.”
“Chú còn đổi?” Cô mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn anh “Chú Diệp, cháu phát hiện chú diễn thật nhiều, chú coi trọng cháu chỗ nào, cháu đổi còn không được sao?”
Nam nhân gặp cô ba ngày nói coi trọng cô!
Mà lại khuôn mặt đẹp trai, tiếng nói lạnh lùng chân thành như vậy, cô đều tưởng thật.
“Toàn thân cao thấp, từ thân thể tới tâm hồn.”
Đây là để cô nhảy vào hố lửa toàn thân cháy hỏng? Hơn nữa còn phải biến dị mới không phải Đường Tuế Như hoàn chỉnh như bây giờ.
“Ba, bác cả con có phải là chuyên gia bệnh tâm thần không, con cảm thấy chú Diệp cần đi xem một chút.” Đường Tuế Như cười tủm tỉm nhìn Diệp Cô Thâm “Chú Diệp, cháu mượn điện thoại chú dùng một chút, có được hay không?”
“Muốn chuyển số điện thoại bác cả em?” Diệp Cô Thâm bình tĩnh hỏi lại.
“Sao chú biết.”
“Năng lực trinh thám của tôi cũng không tệ lắm.” Diệp Cô Thâm lấy điện thoại màu đen đưa cho cô “Dãy số tất cả mọi người nhà em anh đều có, không bằng em dùng điện thoại anh gọi dãy số em.”