• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“....”

Không khí như đọng lại.

Liền ngay cả tiếng còi tập hợp trên bãi tập cũng nghe rõ ràng như vậy.

Bỗng nhiên Lý Bất Ngôn cười “Cái kia, Diệp thủ trưởng thật biết nói đùa, ngài và Tuế Tuế cách nhau thế hệ đâu.”

Nhất định là lừa cô ấy.

“Lý tử, tập hợp rồi.” Đường Tuế Như nhỏ giọng nhắc nhở.

“Oa..” Lý Bất Ngôn ôm eo Đường Tuế Như, đầu nhỏ chôn trên vai cô. “Đường ba tuổi, nhất định cậu lừa mình. Không phải cậu vừa nói anh ấy là chú cậu sao?”

“Anh ta thật là chú mình, nhưng...anh ta nói đúng, mặc dù mình không muốn thừa nhận, mình mới 18, bỗng nhiên có một vị hôn phu, dọa người được không?” Đường Tuế Như nhỏ giọng giải thích.

“Cậu ngốc a. Vị hôn phu đẹp trai như vậy không muốn. Nếu là vị hôn phu của mình, mình mới không bị dọa đâu.” Lý Bất Ngôn buông cô ra “Tuế Tuế, ngày mai mình lại tới tìm cậu a. Vị hôn phu đẹp trai như vậy nhất định phải nắm chặt, nếu là bị người khác đào góc tường, cậu xem mình thu thập cậu thế nào.”

Lý Bất Ngôn chạy đến thao trường tập hợp.

Đường Tuế Như che mặt.

Bạn thân mười năm, làm phản chỉ trong nháy mắt.

Đường Tuế Như nhìn hai chân mình đi về, Diệp Cô Thâm đi bên cạnh cô.

Trong phòng đèn rất sáng, cô ôm áo ngủ trong ngực, ánh mắt đánh giá Diệp Cô Thâm, quả nhiên đẹp trai, ngọc diện Diêm La không phải không có đạo lý.

Lý Bất Ngôn mê trai cũng dễ hiểu.

“Chú Diệp, chú nghe qua cố sự Lan Lăng vương sao?” Ngón trỏ cô chỉ lấy cằm Diệp Cô Thâm đứng trước mặt mình “Bởi vì quá đẹp trai, trên chiến trường đều mang theo mặt nạ quỷ, chú Diệp sau này nếu như trên chiến trường,chú có thể mang mặt nạ không?”

“Sẽ không.”

Hình như cô gái nhỏ rất thích chỉ cằm, phối hợp khuôn mặt thanh thuần vô tội, thật đáng yêu.

Cô gái nhỏ quá hoàn mỹ, không đành lòng ra tay bổ nhào.

“Vậy tôi không có vấn đề gì, Diệp thủ trưởng, tôi muốn đi ngủ, có phải chú nên đi chỗ chú nghỉ ngơi?” Nếu như không phải anh nhất định mang cô về quân khu, cô không muốn chiếm lấy phòng anh.

“Anh cũng ngủ nơi này.”

“A… Chúng ta cùng chỗ...ngủ?” Cô vội vàng lùi lại mấy bước, tựa vào vách tường lạnh buốt, giọng mềm nhũn mấy phần “Chú Diệp, tôi nhát gan, trái tim cũng không tốt lắm, chịu không nổi.”

“Em ngủ giường, anh ngủ trên sàn nhà, hoặc là….” Anh dừng lại “Em nghĩ trái lại cũng có thể.”

“Đừng đừng đừng, tôi mới không muốn ngủ sàn nhà, cứng như đá.” Cô xoay người, nhanh chân tiến vào phòng tắm.

Lúc tắm rửa, cô thật không muốn cởi quần áo, ngộ nhỡ Diệp Cô Thâm bỗng nhiên xông vào làm sao bây giờ?

Cô nhất định không đánh lại anh.

Thế ra, tắm được một nửa, cô vẫn chưa yên tâm đi đến cửa phòng tắm xem một chút có khóa kỹ hay không, mới tiếp tục tắm rửa.

Sớm muộn cô bị Diệp Cô Thâm làm cho điên.

Cô nơm nớp lo sợ tắm rửa, Diệp Cô Thâm căn bản không ở trong phòng.

“Diệp Cô Thâm, lừa đảo.” Thế mà cô ngu ngốc cho rằng họ ở cùng một phòng.

Anh đã không ở, vậy liền…

Cô chầm chậm đi khóa trái cửa phòng, an tâm nằm trên giường ngủ.

Sau một tiếng, Diệp Cô Thâm xử lý chút báo cáo quân sự khẩn cấp trở lại phòng, thế mà không mở cửa được.

Phong Lệ mang đồ ăn khuya đến, thấy Diệp Cô Thâm đứng ở cửa, bà chủ nhỏ khóa trái cửa để thủ trưởng ở bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK