Kể từ hôm va chạm với nhau ở trước cổng trường, Viễn không đến tìm tôi nữa. Anh có đến đón bé Bối nhưng cũng chỉ nhìn tôi từ xa, tôi đối với Viễn đã không còn tình cảm gì. Có chăng là tôi thấy thương cảm và có lỗi khi giấu anh về cu Min. Nhưng lực bất tòng tâm, tôi không muốn sa vào vũng lầy trước kia nữa.
Hôm nay như mọi hôm, sáng tôi đi làm sớm, trưa lại về một chút với cu Min, đến chiều lại tan ca sớm một chút. Nhưng hôm nay do có bé ở lại vì bố mẹ bận việc, tôi phụ trách em nhỏ ấy nên phải ở lại trông em đến khi nào bố mẹ đến đón em thì thôi.
Tầm 6 giờ chiều, bố bé nhỏ mới đến đón, tôi thở phào, cuối cùng cũng được về với cu Min. Đi ngang qua lớp bé Bối, thấy con bé mặt đờ đẫn ngồi ôm gấu bông dựa vào tường. Cô giáo của bé thì đi qua đi lại hình như có vẻ khẩn trương lắm. Tôi định đi luôn nhưng khi thấy tôi bé Bối lại reo lên.
- Mẹ mẹ.. ơ không cô cô..
Tôi khựng lại nhìn con bé, con bé cũng cười rạng rỡ nhìn tôi. Về phía cô giáo của bé thì mừng ra mặt.
- Giao, em quen với bé Quỳnh hả?
Tôi cười nhạt, trả lời không mặn mà gì:
- À không, có quen một chút.
- Thế thì may quá, em trông con bé đến khi người nhà con bé đến đón được không?
Tôi liền từ chối:
- Không được đâu..
Chưa kịp nói hết câu, chị ấy đã năn nỉ đáng thương:
- Giúp chị một hôm, hôm sau chị trông giúp em. Con bé nhà chị sốt cao quá, đang đưa đi cấp cứu rồi mà giờ còn vướng bé Quỳnh.. Em giúp chị đi, chị thật sự gấp lắm.
Tôi nhìn chị ấy, lại nhìn bé Bối đang nhìn tôi với ánh mắt mong đợi.. Biết làm sao bây giờ, nếu từ chối thì còn ra thể thống gì nữa. Nhưng nếu thế chẳng may tôi gặp lại gia đình chồng tôi thì sao??!!
- Giao, chị xin lỗi em trông giúp chị một lát thôi, bố con bé sắp đến rồi, chị phải đi ngay, chị đi nhé.
Vẫn chưa kịp trả lời thì chị ấy đã đi mất, bộ dạng gấp gáp kinh khủng. Ừ thôi thì tôi trông một lát, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Con bé ngồi đằng kia, tôi lại đứng đầy này, cố tránh tiếp xúc với con bé. Nếu nói đúng, tôi là giáo viên ở đây thì cũng sẽ có trách nhiệm bảo vệ các em học sinh. Khi nãy nếu muốn từ chối e là cũng không được.
- Cô, cô không thích Bối sao?
Nghe con bé hỏi, tôi giật mình.
- À không đâu, cô hơi mệt.
Con bé dùng ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, môi xinh he hé:
- Cô..bố Viễn nói cô là mẹ cháu đúng không cô?
- Không, cô không phải mẹ cháu.
Con bé nghe đến đây lại mếu máo muốn khóc... Tôi nhìn con bé thật kỹ, xinh lắm, con bé đáng yêu nữa. Thật sự tôi không cố ý làm con bé buồn...
- Sao thế Bối? Cô không phải mẹ con nhưng cô là cô giáo của con mà.. Nhưng mẹ con đâu?
Bé Bối ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn tôi, giọng non nớt:
- Bố bảo mẹ đi rồi, mẹ không cần Bối nữa.. Mẹ bỏ đi rồi cô ạ!!
Bỏ đi rồi sao? Sao lại thế nhỉ, chị Mỹ chị ta đi đâu? Sao lại bỏ con mình ở lại mà đi được chứ?
Định hỏi thêm thì nghe tiếng Viễn.
- Bối, bố đến đây, con chờ bố lâu không?
Tôi quay sang nhìn Viễn, anh ta cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
- Giao, sao em cũng ở đây?
Tôi cười nhạt:
- Tôi trông giúp cô của Bối, anh đến rồi thì tôi về đây. Sau này anh đừng đến đón trễ nữa, tội con bé.
Đang định đi thì Viễn bắt lấy tay tôi, tôi vùng tay anh ra, thái độ không vui vẻ gì.
- Viễn, anh đừng động tay chân với tôi, tôi thưa anh đó.
Gương mặt Viễn trầm buồn, giọng anh nhẹ nhàng:
- Anh không có ý gì, anh chỉ muốn hỏi thăm em thôi..
Tôi cười nhạt nheo:
- Có gì cần hỏi thăm, tôi với anh là những người cũ của nhau. Tôi đã có gia đình riêng, anh cũng vậy, cho nên chúng ta chẳng còn gì để nói.
- Giao, anh không yêu ai kể từ khi em rời đi..
Tôi muốn cười ra tiếng:
- Thì sao? Không yêu ai thì sao? Bé Bối gọi anh là bố thì là thế nào?
Giọng Viễn gấp gáp:
- Mỹ... cô ấy bỏ đi rồi, sau khi em rời đi cô ta cũng đi định cư nước ngoài. Sau khi đi bỏ lại bé Bối trước cửa nhà anh..anh đành nuôi con bé..
Tôi ngạc nhiên, thật sự vô cùng ngạc nhiên, tôi không nghĩ Mỹ lại có thể tệ hại được đến như thế. Bé Bối là con của chị ta dứt ruột đẻ ra cơ mà, nói bỏ là bỏ sao?
- Giao, anh hiểu rõ bản thân anh đã làm ra những việc gì, anh cũng không xin em quay lại với anh. Anh nghĩ kĩ rồi, chỉ cần em sống tốt là anh cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Anh mang nợ em, kiếp này anh dùng quãng đời về sau để trả cho em.. Hình.. anh ta cũng là một người đàn ông tốt, nếu.. nếu sau này em cảm thấy không hạnh phúc.. có thể tìm đến anh.. anh vẫn chờ..
Nói rồi Viễn đưa bé Bối rời đi, tôi không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn theo bố con anh. Trong lòng tôi bây giờ có cảm xúc gì nhỉ?
À có một chút chua xót, chua xót của những gì tôi đã từng chịu đựng. Viễn nói rất dễ nghe rất tình cảm nhưng tôi không tin. Trên đời này, một lần vấp ngã đã khiến lòng tôi thêm cứng cỏi biết bao nhiêu rồi, một lần hứa hẹn suôn ấy thì chứng minh được gì cơ chứ?
Đàn ông chung quy là bỏ đi rồi mới thấy không ai tốt bằng vợ. Cái kiểu tiếc nuối khi không có được thì luôn dùng mọi cách để mà có được, chuyện đó đâu phải tôi chưa từng chứng kiến qua.
Thôi, chuyện cũ rồi, người cũng đã cũ rồi!
Hình dạo gần đây đi công tác suốt, anh bảo anh chuẩn bị thi thăng cấp nên phải đi học nâng cao rất nhiều, rồi chuyện ở cục cũng chồng chất chờ anh giải quyết. Tôi cũng không yêu cầu anh giành thời gian cho tôi hay cu Min, công việc của anh vẫn là quan trọng.
Nhưng nói đi nói lại thì lâu ngày không gặp Hình, tôi cũng có chút nhớ mong. Mặc dù mỗi ngày anh vẫn giành thời gian facetime cho mẹ con tôi. Chắc do ở cạnh quá lâu, bây giờ rời đi nên thấy thiếu vắng..
Tôi..đã từng biện minh đủ lý do để phản bác cảm xúc của tôi về Hình. Nghĩ lại vẫn thấy khi ấy buồn cười thật..
Sáng đi làm tôi nhận được một lãng hoa hồng rất to, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Hôm nay không phải sinh nhật tôi, cũng không phải ngày phụ nữ, vậy thì ai tặng hoa??
Nhận lãng hoa vào trong, tôi bị các chị đồng nghiệp chòng ghẹo mãi.
- Cô Giao, bồ bé tặng cho sao, úi chào gọi mách anh cảnh sát mới được..
Tôi phủi tay, cười trừ, trong lòng cũng có hồi hộp.
Trên lãng hoa có một tấm thiệp, bên ngoài có ảnh cu Min chụp studio khi được 1 tuổi, tim tôi có chút đập rộn ràng.
" Giao chúc mừng kỷ niệm 2 năm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.. Em đừng nghĩ anh dùng trò trẻ con để tán tỉnh em..Thật sự thì khi yêu anh cũng không nghĩ mình sến sẩm đến như thế.... Nhưng em cứ xem đây là tấm lòng của anh, anh thật sự rất chân thành với tình cảm của anh giành cho em.
À nhớ lấy giấy bút ghi lại cộng cho anh 1 điểm đầu tư nhé. Thương em, thương cu Min! ❤ "
Ôi, người đàn ông này.. sao lại như thế chứ?
Tôi chẳng biết thế nào nữa, chỉ cần thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, cảm giác lại lâng lâng như người trên mây.. Rất dễ chịu!!
Ôm bó hoa vào trong, tôi lấy điện thoại nhắn cho anh một tin đơn giản nhưng đủ nghĩa:
- " Cảm ơn anh, hoa rất đẹp nhưng em chưa yêu anh! "
Vài phút sau điện thoại tôi ting ting mấy tiếng, mở ra xem là gương mặt mếu máo của Hình kèm dòng tin nhắn:
- " Anh khóc. Nhưng không sao, anh rất lỳ, thương em! "
Tôi phì cười, bình thường dẻo mồm, đến khi tán gái còn thêm tính ăn vạ chai lỳ nữa. Thật là.. hết nói nổi mà!!!
Hình vẫn đi công tác thêm 2 tuần nữa mới có thể về, gần cuối 2 tuần lại xảy ra chuyện..
Cu Min khi sáng sốt nhiều, trước khi đi làm tôi có bảo với mẹ xin nghỉ để trông cu Min nhưng bà không chịu. Bà bảo trẻ con đứa nào không sốt mọc răng mọc xương, không cần lo quá, cứ đi làm có gì bà gọi.
Tôi có chút lo lắng nhưng thấy con vẫn chơi bình thường nên không nghĩ nhiều, cố hôm nay xin đi làm về sớm. Cu Min trộm vía rất ít khi bệnh vặt mà thằng bé lại rất lỳ đòn, có đau có mệt vẫn không quấy khóc như những đứa trẻ khác.
Đến chiều đang lấy xe ra về thì bà gọi đến, tay chân tôi chẳng hiểu sao run rẩy giống như có linh cảm sẽ có việc không hay xảy ra.
- Alo Giao ơi, đến bệnh viện ngay đi con, cu Min nhập viện đang cấp cứu rồi.. mẹ sợ quá.. huhu..
Tiếng mẹ tôi vang vọng trong điện thoại khiến thần kinh tôi như muốn ngưng trệ, tôi hoảng loạn:
- Sao..sao lại thế.. mẹ.. mẹ... cu Min sao?
Bà lấp bấp:
- Bác sĩ bảo thằng bé đang có dấu hiệu ngưng thở.. co giật... bác sĩ đang cấp cứu.. con đến mau đi Giao ơi..
Toàn thân tôi run lẩy bẩy đứng còn không vững nữa, muốn dắt xe thật nhanh ra ngoài để đến bệnh viện với con nhưng không thêm nào đi được.
- Giao em sao vậy?
Tiếng của Viễn từ sau vọng đến, tôi hốt hoảng:
- Không có gì, tôi không sao.
Nhưng khi đi được vài bước tôi gần như muốn ngã quỵ vì run rẩy.. Thằng bé đang còn cấp cứu trong bệnh viện mà sao tôi lại yếu đuối thế này.. tôi là người mẹ đáng trách mà.
- Giao, em bệnh sao để anh đưa em về hay để anh gọi chồng em đến..
Tôi níu lấy Viễn, lấp bấp:
- Viễn anh giúp tôi đưa tôi đến bệnh viện A..Tôi sẽ trả tiền xe cho anh, anh mau đi, mau đi..
Viễn nhìn thấy tôi gấp gáp, anh vội dắt xe tôi vào trong gửi bảo vệ. Tôi nhanh chóng ngồi vào ghế sau, Viễn tức tốc đưa tôi đến bệnh viện.
Trên xe tôi ấn gọi cho Hình.
- Alo anh..anh đến bệnh viện ngay đi, cu Min..em sợ quá..
- Được được, khi nãy mẹ gọi cho anh rồi. Em đừng gấp, đi taxi đến đừng lái xe nguy hiểm lắm..
Tôi không nghĩ nhiều, buộc miệng nói:
- Viễn, anh ta đưa em đi nhờ..
Đầu dây bên kia im lặng tầm mấy giây, sau đó vẫn là giọng lo lắng:
- Ừ cẩn thận, anh đang đến, đừng lo đừng lo.
Viễn ngồi phía trước hỏi tôi:
- Cu Min làm sao hả Giao?
Tôi run rẩy trả lời:
- Tôi không rõ nữa, khi sáng thằng bé có sốt nhưng không cao, đến khi nãy mẹ gọi bảo cu Min nhập viện rồi.. tôi lo quá!
Viễn trấn an tôi:
- Không sao đâu, thằng bé có Trời Phật độ hộ mà em đừng lo quá.
Tôi gật đầu, mong sao cu Min bình an..