Tôi khi nghe tin như muốn đứng hình, thật sự tôi không tin được sự thật vừa nghe được. Mới hôm qua anh Vinh còn đưa cho tôi giấy tờ miếng đất bên khu A đứng tên tôi.
Tôi còn nhớ như in những lời anh nói:
- Hôm anh hứa với em, anh sẽ cho em. Anh hiện giờ vừa chuyển nhà chưa đủ tiền nhưng miếng đất này anh sang tên cho em trước để em an tâm.
Tôi còn giận dỗi không lấy nhưng anh nhất định đưa tôi cho bằng được. Anh cười rạng rỡ nói là vợ chồng anh bây giờ sống hạnh phúc lắm tất cả là nhờ tôi nên kêu tôi nhận cho anh vui dù sao miếng đất này cũng sang tên tôi rồi.
Ấy vậy mà hôm nay anh đã chết, đau lòng đến mức muốn khóc thật to.
Vì bụng tôi khá to nên Viễn khômh cho tôi đi lên viện gặp anh Vinh lần cuối, lúc tôi được gặp anh chồng thì khi đó anh cũng đã êm đẹp nằm trong chiếc quan tài vuông vức kia...
Cảnh phúng viếng chỉ có chồng tôi cùng chị Mỹ để tang không khỏi làm cho người ta đau lòng....Anh đi khi còn chưa biết được chị Mỹ có thành công trong pha cấy ghép hay không?
Ba mẹ chồng tôi lại già đi một chút nữa, nhìn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà khiến tôi tê dại.
Thật sự anh chồng tôi chết là cú sốc to lớn quá với gia đình chồng tôi...
Mẹ ruột tôi đến phúng viếng, bà kéo tôi ra sau, hỏi:
- Cái giấy tờ đất con nói cho thằng Viễn biết chưa?
Tôi lắc đầu:
- Chưa mẹ.
Bà gật đầu, dặn dò:
- Con nói đi để không mắc công sau này rắc rối.
Tôi cũng định bụng là sẽ trả lại chị Mỹ nhưng sau đó là xảy ra biến cố đau thương nên tôi quên mất đi...
Sau ma chay của anh Vinh, mẹ chồng tôi bảo chị Mỹ dọn về ở chung với gia đình tôi cho tiện với đỡ buồn. Vì ba mẹ chị Mỹ chết sớm, chị ấy có bà con bên nước ngoài, lúc anh Vinh chết cũng không thể về được nên ngoài nhà chồng tôi ra thì chị chỉ còn cô Mai là bà con thân thiết nhất nhưng dù sao cô của chị cũng đã có chồng nên cũng không tiện trong việc chăm sóc cho chị.Chị Mỹ trước kia xinh đẹp là thế, bây giờ lại héo hon gầy ốm khiến ai cũng thương, có gì đau lòng hơn là nhìn chồng mình chết đi cơ chứ?
Tu bao nhiêu kiếp mới gặp được nhau, lại tu bao nhiêu đời mới có duyên vợ chồng?! Ấy thế mà hạnh phúc chưa được bao lâu thì duyên lầm lỡ, hỏi lòng người làm sao chịu đựng được trong một sớm một chiều!!!
Kể từ khi anh Vinh chết trong nhà mọi người giành hết sự chăm sóc cho chị Mỹ, ngay cả chồng tôi cũng quan tâm chị ấy nhiều hơn mọi khi. Mà tôi thì xem như đó là việc tất yếu cũng không khó chịu hay kêu ca gì mặc dù cái thai của tôi cũng đang dần lớn lên, cần được nhiều sự chăm sóc.
Mọi người luôn kêu chị Mỹ thường xuyên đi ra ngoài chơi sẽ tốt hơn, giúp cho tinh thần thoải mái mà chị Mỹ sau đó cũng nghe lời không còn ru rú trong nhà như trước nữa. Có khi chị đi chơi với bạn đến gần sáng mới về nhưng mọi người vẫn không nói gì hoặc nhiều khi chị đi uống say không về được liền gọi điện kêu chồng tôi đưa về, tôi vẫn không để ý lắm vì nghĩ chị đáng thương...
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng vì chị Mỹ đau buồn nên quan tâm chị ấy nhiều hơn là bình thường, đến sau này tôi mới biết đó là cái dại lớn nhất cuộc đời tôi.
Sau 49 ngày của anh anh Vinh thì gia đình tôi đưa chị Mỹ đi làm cấy ghép nhưng chị không đồng ý, chị nói.
- Để con đi một mình được rồi dù sao cũng đã có sẵn t*ng trùng ở bệnh viện, con không muốn làm mọi người lại lo lắng.
Mẹ chồng tôi gật đầu:
- Cũng được, con đi cẩn thận.
Chồng tôi cũng không nói gì, anh chỉ khuyên chị đừng áp lực quá, hãy để mọi thứ tự nhiên.
Mọi người nghĩ chắc do chị còn buồn nên cũng không ai phản đối, dù sao vẫn có cô Mai, cô Mai sẽ giúp cho chị.
Việc cấy ghép t*ng trùng của chồng tôi vào trứng của chị Mỹ được thành công, khi tôi bầu 9 tháng thì chị Mỹ có thai được 1 thang, cả nhà khi ấy vô cùng vui mừng mà tôi tôi cũng cảm thấy thật sự rất vui. Tôi hiểu cái cảm giác mong con, yêu con là như thế nào, nên đối với niềm vui mừng của chị Mỹ tôi chỉ có ủng hộ vui vẻ chứ chẳng mảy may suy nghĩ sâu xa.
Cho đến khi con tôi mất, tôi mới cảm thấy suy sụp....
Cái ngày dự sinh cận kề, đêm trước ngày dự sinh tôi đau bụng chuyển dạ, cả nhà tức tốc đưa tôi đi viện. Đến gần sáng tôi sinh thường nhưng đứa nhỏ đã chết trong bụng mẹ do tràn hoa quấn cổ quá chặt....
Khi biết tin, tôi đã sốc đến khiếp đi một tuần liền...
Đến khi tỉnh dậy, tôi vẫn còn nằm trong phòng bệnh của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi khiến tôi ngây dại. Đến khi ấy tôi mới biết là con tôi đã chết, đứa con vừa mới chào đời...
Tôi hận bản thân mình làm mẹ mà sao quá vô dụng, tôi lại trách sao cuộc đời tôi bất hạnh quá.. Tôi điên cuồng hét lên lại điên dại rút tất cả dây truyền dịch. Chồng tôi nghe tiếng động, anh bật dậy hô hào ba chồng tôi vào giữ chặt lấy tôi.
Viễn nhìn tôi hốc mắt anh cay xè:
- Đừng mà em, mình sẽ có đứa khác đừng hành hạ mình mà em.
Tiếng ba chồng tôi nấc quãng.
- Giao, đừng như thế con, ráng lên con.
Tôi đau quá, tôi đau đến điên dại, tôi sống tốt lắm không dám làm điều gì xấu xa sao ông Trời lại đối xử với tôi như thế? Tôi thương con tôi, thương quá đứa con tôi mong mỏi 9 tháng 10 ngày....
Mẹ tôi nghe tiếng cũng chạy vào, bà ôm lấy tôi, khóc lóc.
- Giao mẹ xin con đừng như vậy mà con, để con con nó đi thanh thản đi, con đừng như vậy mà.
Mẹ chồng tôi lúc đó chắc đi gọi bác sĩ, tôi không nói được câu gì chỉ biết lắc đầu điên cuồng.
Mãi khi bác sĩ đến tiêm liều an thần tôi mới nhẹ nhàng mà ngủ khiếp đi, trong lúc mơ màng tôi nghe được tiếng chồng tôi nấc nghẹn.
- Giao....
Ngày sau khi tỉnh dậy, tôi hứa với con với lòng rằng sẽ sống thật tốt để con tôi có thể yên tâm về người mẹ vô dụng của nó.
Ngày tôi xuất viện trở về, chị Mỹ chạy ra đón, chị ôm lấy tôi, khóc rất nhiều:
- Ráng đi bé Giao..
Tôi chỉ gật đầu, sau đó được Viễn dìu vào trong.
Vì dù con tôi mất nhưng tôi vẫn là sản phụ cho nên mẹ ruột tôi vẫn chăm sóc tôi như trong thời gian ở cữ.
Đêm nào tôi cũng khóc, lại nhìn quần áo trẻ em treo trong tủ mà khiến lòng tôi giá lạnh. Tôi khóc đến độ mắt xưng bụp, ai đến thăm cũng đau lòng.
Sau khi sinh con tôi gầy ra còn 49kg, đến hôm nay gần 1 tháng chỉ còn 43kg người gầy đến không thể nhận ra. Ấy thế mà ngực vẫn căng, sữa tuông ào ạt. Mỗi lần ngực căng vì sữa về tôi lại khóc, tôi ước gì con tôi vẫn còn sống để nó có thể uống những dòng sữa này.
Chẳng hề được ôm con cũng chẳng được nghe tiếng con khóc, có ai sinh con mà như tôi không?
Bác sĩ từng nói tràn hoa không sao, do bé nghịch quá nên bị quấn..Nhưng sao con tôi một đi không trở lại? Nó đã biết gì, nó còn chưa kịp mở mắt nhìn tôi, nhìn ba nó, còn chưa kịp khóc tiếng khóc đầu đời..
Mẹ tôi nhìn con gái khóc bà cũng khóc theo, hai mẹ con tôi cứ thế ôm nhau mà khóc...
Một tháng sau khi tôi ra cử mẹ tôi cũng về quê, tôi lại đi dạy trở lại, ai nấy đều xót cho tôi nhưng thời gian đều làm mờ đi tất cả.
Chị Mỹ có bầu đã được 5 tháng, là một bé gái, mẹ chồng tôi có chút buồn buồn nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không. Bà từ chăm tôi chuyển qua chăm chị Mỹ nhưng vẫn không quên cắt thuốc bổ cho tôi uống mỗi ngày.
Viễn thương tôi thương con nên anh thời gian này đi làm xin về rất sớm. Anh đưa tôi đi ăn uống, đi du lịch đây đó cho tôi thoải mái. Mãi đến khi con tôi mất gần 1 năm tôi vẫn chưa có bầu lại được, bác sĩ nói tôi cần điều dưỡng thêm..
Chị Mỹ khi ấy đã sinh bé Bối được 4 tháng, bé con trắng trẻo xinh xắn lắm. Nó không giống chồng tôi mấy mà lại giống y như chị, thật sự rất xinh.
Do trong họ giấu việc mượn t*ng trùng của chồng tôi nên mẹ chồng tôi luôn bảo với mọi người rằng, bé Bối là sau khi anh Vinh mất mới phát hiện ra có bầu, còn chị Mỹ thì thai to nên sinh muộn nhưng sự thật chị Mỹ sinh sớm hơn bình thường đến một tháng, là con so nhưng lại sinh quá sớm đến tôi cũng thấy ngạc nhiên..
Từ ngày có bé con, chồng tôi quấn con bé lắm vì theo anh nói thì đó là con anh trai anh cũng như cháu ruột của anh rồi. Có đôi khi tôi thấy anh chơi
với bé Bối đến vui vẻ, kế bên là chị Mỹ cười tươi tắn mà khiến lòng tôi nhoi nhói.
Tôi biết chồng tôi tốt mà, tôi biết là do tôi suy nghĩ nhiều rồi nhưng nhìn cảnh họ vui đùa với nhau tôi lại cảm thấy tôi như người thừa thãi, như thể họ mới là gia đình còn tôi chỉ là người ngoài cuộc.
Đau đớn khi con mất, ám ảnh khi nhìn Viễn vui đùa với bé Bối khiến tinh thần tôi hoảng loạn, tôi như trầm cảm trong chính suy nghĩ của mình.
Tôi càng đau đớn hơn khi thấy Viễn ngày càng gần gũi với chị Mỹ, nhiều lần tôi nói với anh, anh chỉ nói tôi suy nghĩ vớ vẩn, còn cười hì hì nói rằng:
- Em suy nghĩ linh tinh, là chị dâu anh với cháu anh mà. Xem phim nhiều vào lại hay nghĩ vớ vẩn.
Tôi nghe anh nói cũng không nói lại vì tôi cũng cảm thấy tôi không con đủ bằng chứng hay lý do gì nói họ có gian díu mà tôi lại rất sợ cái suy nghĩ lung tung của tôi là sự thật. Cho đến một hôm....
Bình thường chủ nhật tôi được nghỉ không đến trường nhưng hôm nay có vài phụ huynh gửi con do họ tăng ca đi làm, mà tôi sau khi con mất rất muốn chăm sóc các bé ở trường mầm non, điều đó làm tôi có cảm giác như tôi đang chăm sóc con trai của chính mình.
Hôm nay đi được một đoạn tôi mới nhớ mình quên điện thoại liền quay xe về lấy. Đến khi tôi mở cửa bước vào phòng liền thấy chị Mỹ đang ôm hôn chồng tôi, còn anh thì đứng yên cho chị hôn, bé Bối thì đang ngồi trên giường nghịch ảnh siêu âm của con tôi.
Tôi hoảng loạn hét lên một tiếng làm cho hai người họ giật mình.
Viễn lúi húi xô chị Mỹ ra, chạy đến chỗ tôi, anh cuốn quýt.
- Giao, anh không có... thật...
Tôi nhìn anh, nhìn người chồng tôi yêu thương, lại nhìn thấy những tấm ảnh siêu âm của con trai tôi bị vò nhăng nhúm, tôi điên tiếc giật phất đi từ tay bé Bối khiến con bé giật mình khóc khét lên.
Chồng tôi cũng vì thế mà quay sang giận dữ.
- Em làm gì vậy, nó là con nít.
Tôi đau lòng vuốt phẳng phiu ảnh của con trai bé bỏng, nước mắt rơi không ngừng.
- Đây là con tôi, là con của tôi.
Viễn nhìn thấy tôi khóc đến tê tâm tê phổi anh mới ôm lấy tôi, lại nhìn ảnh siêu âm đen trắng mờ ảo tôi nâng niu trên tay, anh mới trầm mặt, giọng nỉ non.
- Anh biết rồi, anh biết rồi.
Tôi hất tay anh ra, chỉ vào mặt chị Mỹ.
- Hai người trong phòng tôi làm cái gì? Hai người yêu nhau à?
Chị Mỹ khóc lóc:
- Không có đâu em vì chị nhớ anh Vinh quá.
Buồn cười chưa? Nhớ anh Vinh lại đi hôn chồng tôi? Đây là chồng tôi cơ mà???
- Chị nhớ anh Vinh sao hôn anh Viễn, chị thiếu đàn ông đến thế hả? Sai lầm, tôi giúp chị có con là sai lầm..
Chị Mỹ ôm lấy bé Bối khóc đến thê lương.
- Chị lỡ dại xin em đó Giao, chị và bé Bối sẽ chuyển đi. Chị xin lỗi em thật lòng xin lỗi em...
Nói rồi chị ôm bé Bối chạy lên lầu, vừa đi vừa khóc...
Đến sau này tôi mới chợt nghĩ ra, nếu như hôm đó tôi phanh phiu mọi chuyện thì có lẽ mọi thứ sẽ không tệ hại như ngày hôm nay. Nhưng trách làm sao được, ý Trời ai cản được đâu?!