• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tan_hye
Diêu Thiên bất đắc dĩ, hắn chỉ nằm yên xuống nghe tiếng Kinh Kinh đọc sách. Hắn cảm giác càng ngày càng mệt, dĩ nhiên cũng cứ như vậy ngủ thiếp đi. Chỉ là, hắn nằm mơ, trong mơ là đêm động phòng của hắn và phu nhân hắn, hắn đè nàng ở dưới thân thể trong lòng thấp thỏm bất an hôn nàng. Nhưng là, mặt phu nhân có chút mơ hồ. Cũng đúng, đã qua nhiều năm như vậy hắn cũng đã quên mặt của nàng rốt cuộc là như thế nào rồi. Suy nghĩ một chút thời gian mình và nàng chung đụng vốn là có hạn, quên cũng là bình thường. Nhưng là, theo đầu càng ngày càng thấp, hắn nhìn thấy mặt phu nhân thế nhưng biến thành bộ dáng con dâu. Hắn bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, vậy mà trực tiếp tỉnh lại.
Ngồi dậy nhìn lên, nha đầu ngốc kia vẫn chưa đi, mà nằm ngủ thiếp đi ở bên giường của hắn, sách đã rơi trên mặt đất. Xoa xoa mồ hôi trên trán, nhất định là gần đây luôn là nghĩ tới chuyện của nàng, cho nên mới có giấc mơ quái lạ này. Diêu Thiên không đành lòng Kinh Kinh nửa nằm trên mặt đất chịu tội như vậy, cho nên đứng lên muốn gọi người tới đỡ nàng lên giường, ra bên ngoài đi một vòng mới phát hiện thời gian không còn sớm, bọn hạ nhân chỉ sợ sớm đã đi nghỉ. Chỉ có Linh nhi nha hoàn của Kinh Kinh vì nhiệm vụ mà ngủ ở trong phòng, Linh Nhi là một tiểu cô nương cũng không đỡ nổi nàng đi! Hắn chỉ có thể đi vào trong phòng chính mình, từ từ bế Kinh Kinh lên. Vốn là nhìn nàng tròn tròn cho là rất nặng, nhưng ôm một cái đứng lên lại không tốn sức chút nào. Chỉ là phải ôm tới đâu đây? Đi gian phòng của nàng thì quãng đường quá dài sợ bị người chỉ trích, xem ra chỉ có thể để cho nàng ngủ tạm ở thư phòng. Đặt nàng nằm ở nơi mình vừa mới ngủ, sau đó đắp chăn cho nàng. Làm xong mọi chuyện, hắn trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi. Nhưng ngủ thiếp đi vậy mà lại là giấc mơ kia, chỉ là giấc mộng này so với vừa rồi còn chân thật hơn, thậm chí trong mộng hắn còn đang cởi Hồng Y (áo cưới màu đỏ của cô dâu) cho con dâu. Tỉnh lại chính là cảm giác tội ác, chỉ cảm thấy gần đây nên cách xa nàng một chút, tránh cho lại mơ giấc mơ kỳ quái này.
Nhưng mà, một ngày hoàng thượng lại truyền khẩu dụ tới đây, nói từ sau khi Viễn Từ kết hôn thì vẫn chưa nhìn thấy phu thê bọn chúng. Viễn Từ coi như bỏ qua, chỉ cô dâu mới thì không thể không gặp, dù sao cũng là người một nhà. Cho nên, để cho Diêu Thiên mang nàng vào cung, hơn nữa cũng mời mấy người lão hữu tới. Đây chẳng qua là hoàng thượng sợ từ sau ngày Diêu Thiên xưng 'thần', bởi vì sau ngàn phen thăm dò biết hắn hiện tại thật sự yêu thương người con dâu này, cho nên liền sai người chuẩn bị một bữa tiệc, chỉ đợi thưởng thêm cho nàng vài thứ để cho Diêu Thiên hết giận. Diêu Thiên tự mình suy đoán, cũng biết suy nghĩ của hắn, nếu biểu đệ có tiền cho người nhà mình vậy thì đi. Cho nên để cho Kinh Kinh chuẩn bị một chút, hai người liền vào cung.
Kinh Kinh vẫn là lần đầu tiên vào cung không khỏi sợ.
Diêu Thiên cười nói: "Không cần phải lo lắng, bọn họ đều rất hiền hoà, không dám đả thương hại ngươi, huống chi còn có ta ở đây." Nếu như bọn họ dám, vậy liền thu hậu toán trướng rồi.
Kinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười nói: "Đa tạ A Cha."
Diêu Thiên thấy nàng cười một tiếng thì lại nghĩ tới cảnh trong mộng, lập tức tập trung ý chí đưa mắt ra bên ngoài xe ngựa.
Cảnh tượng trong hoàng cung rất đẹp, nhất là lần này cũng coi như bữa tiệc lớn, rất nhiều quan viên mang theo gia quyến mà đến hết sức náo nhiệt. Nhưng mà bọn họ đều cảm thấy rất kỳ quái, tất cả mọi người đều biết hoàng đế Thiên Vinh là một người keo kiệt, để cho hắn bỏ tiền mời bách quan thật đúng là khó có được.
Thông Thiên Điện! Chỗ ngồi của mọi người đều đã sắp xếp xong xuôi, bọn thái giám dẫn các vị đại thần đến chỗ ngồi, mà chỗ ngồi của Kinh Kinh thì ở bên cạnh Diêu Thiên. Bởi vì hai người không phải quan hệ phu thê, cho nên ở giữa ngăn cách bởi một cái bàn trống, bởi vì ba bàn nối nhau thì có vẻ cách nhau quá xa. Mà đối diện chỗ bọn họ ngồi chính là Lôi Tử và phu nhân, tiếp theo chính là Lôi Báo.
Đây là lần đầu tiên Kinh Kinh nhìn thấy Lôi phu nhân, màu da hơi đen, là nữ nhân thanh tú. Mắt rất lớn, nét mặt nghiêm túc. Thật là một người đáng sợ, so với Lôi Tử thì nàng còn giống một tên tướng quân hơn. Đang suy nghĩ có người cao giọng thét to: "Hoàng thượng giá lâm." Kinh Kinh ở nhà đã học tập cách hành lễ, vội vàng đứng lên quỳ hành lễ với bóng dáng màu vàng từ từ đi tới. Nàng đời này ngay cả sư phụ cũng chưa từng quỳ xuống, thầm nghĩ mặt mũi hoàng đế này nhưng là lớn nhất.
Hoàng thượng Thiên Vinh cười nói: "Mau mời đứng lên."
Tất cả mọi người đứng lên, chờ hoàng thượng ngồi xong mới có thể ngồi xuống.
Thiên Vinh liếc mắt nhìn Kinh Kinh, ăn mặc trang điểm cũng không có bao nhiêu xinh đẹp, trên người mập mập vẫn có chút trẻ con, cả người tròn tròn ngược lại tương đối đáng yêu. "Đây chính là nàng dâu Viễn Từ sao? Không tệ không tệ, người tới thưởng hai mảnh Ngọc Như Ý, một đôi Kim Bình quả, một trăm cuộn tơ lụa, 100 lượng vàng." Càng nói càng đau lòng, nhưng nụ cười của Thiên Vinh không thay đổi.
Diêu Thiên và Kinh Kinh đồng thời đứng lên, nói: "Tạ hoàng thượng ban thưởng."
Người con dâu này và cha chồng nàng đều cùng một dạng, nhận thưởng không quỳ. Quả nhiên là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, thôi, nếu bọn họ quỳ hắn lại phải bỏ ra ngoài nhiều hơn. Thiên Vinh vội nói: "Không cần không cần, bắt đầu ca múa đi!" Ca múa bắt đầu, món ăn cũng dâng lên.
Kinh Kinh vốn rất hứng thú với những món ăn trong hoàng cung, nhưng khi bưng lên nàng nàng có chút ngơ ngẩn. Đường đường Hoàng đế thiên triều thế nào lại dùng món ăn đơn giản như vậy để chiêu đãi đại thần, ngay cả quốc sư phủ cũng không bằng. Vậy mà... Vậy mà còn có cải trắng đậu hũ!!! Nhưng là, mắt thấy những đại thần này cũng thành thói quen, hoàn toàn không để ý. Nàng quay đầu nhìn công công mình, đang ăn một khối đậu hũ. Nàng giựt giựt khóe miệng, cũng gắp một khối lên ăn. Mùi vị bình thường, không mặn không lạt.
Đột nhiên, hoàng thượng hạ tay có một quý phi nói: "Nghe nói nàng dâu này của quốc sư tài học hơn người, mấy ngày trước còn lấy một ca khúc thắng một tài nữ Lôi khanh gia, chẳng biết nô tì có may mắn cũng được lắng nghe hay không?"
Kinh Kinh nghe xong lời này, cũng biết nữ nhân này tuyệt đối là cố ý.
Quả nhiên, hoàng thượng cười nói: "Nếu Vân phi muốn nghe như vậy... Quốc sư đại nhân, cái này!"
Người xem làm thế nào? Diêu Thiên nói: "Bài hát quê mùa mà thôi, không thể vào tai quý phi nương nương được."
Cự tuyệt, hoàng thượng quay đầu nhìn phi tử của mình, ngươi cũng đừng nhiều chuyện. Nếu muốn báo thù cho đệ đệ ngươi tìm Lôi Tử kia đi, nhà hắn dễ khi dễ chút. Nhưng quý phi nương nương chỉ nhận định là lỗi của quốc sư nên đệ đệ của mình Hoa Lạc Vân mới không trúng cử, nhìn đệ đệ đang ngồi nơi xa, thế nào cũng cảm thấy đáng tiếc. Vì vậy nói: "Nếu đã đánh bại một bên tự nhiên có chỗ tinh diệu, dù chỉ là bài hát quê mùa cũng có âm thanh tự nhiên, Diêu thiếu phu nhân, ý của ngài là?"
Kinh Kinh vừa nghe cầu lăn đến cạnh mình rồi, vội đứng lên khẩn trương nói: "Đa tạ quý phi nương nương thưởng thức, chỉ là sau đêm đó A Cha đã nói ta quá khoe tài năng cần thu lại tâm tính, cấm ta lại hát bài hát đó rồi, xin quý phi nương nương tha thứ."
Diêu Thiên âm thầm gật đầu, không ngờ nha đầu còn nhớ rõ chuyện ngày đó đồng ý với mình, không tệ không tệ. Vân Quý phi vừa nghe hai người đều cự tuyệt nàng, trong lòng có chút bực mình. Nghĩ lại lại nói: "Như vậy bữa tiệc này mất thú vị rồi, không bằng để cho những người trẻ tuổi kia chơi một trò chơi như thế nào?"
Trong lòng Hoàng thượng vô hạn bi thương, ái phi của mình như thế nào lại muốn làm cho nàng dâu nhà quốc sư bêu xấu đây? Nếu thật bêu xấu, vậy hắn chẳng phải là muốn phiền toái, như vậy thứ phải bỏ ra còn nhiều hơn bữa tiệc này. Nhưng yêu cầu của ái phi lại không thể không đồng ý, vì vậy nói: "Trò chơi gì?"
"Đánh trống đối thơ!" Vân Quý phi cười nói.
Gần đây thiên triều lưu hành một trò chơi, quy tắc là tất cả người chơi trò chơi ngồi thành một cái vòng tròn, do người ngoài gõ trống. Tiếng trống vang lên thì những người này truyền nhau một đóa hoa, trống dừng đóa hoa này truyền tới trong tay của người nào thì phải đọc lên một câu thơ, dĩ nhiên lúc này sẽ có người gõ tiếng trống trầm, có thời hạn, trong thời hạn không làm ra thơ chính là thua phải lui ra.
Hoàng thượng giựt giựt khóe miệng, hắn nhìn về phía quốc sư đại nhân, thấy trên mặt biểu huynh là tầng tầng Hàn Băng. Đại sự không tốt, sẽ xảy ra chuyện. "Nhưng là..."
"Hoàng thượng, do nô tì đánh trống lớn, quốc sư đại nhân đánh trống trầm như thế nào?" Ngụ ý, đã cho bọn họ cơ hội ăn gian, như vậy cũng không được?
"Các vị, các ngươi thấy thế nào?" Hoàng thượng bất đắc dĩ, đá sai lầm đến quốc sư đại nhân cho quần thần.
Quần thần sợ hãi, nhưng Lôi Tử không có đầu óc kia lại cười nói: "Rất tốt, Lôi Báo ngươi tới." Lôi Tử nói xong ngẩng đầu lên vừa đối mặt với Diêu Thiên, thấy hắn nở một nụ cười rực rỡ với mình. Toàn thân hắn run lên ngay cả ly rượu cũng rơi trên mặt đất, khóe miệng cứng ngắc hỏi phu nhân nói: "Không... Không nên nói sao?"
Lôi phu nhân liếc hắn một cái, nói: "Nói chuyện không dùng đến não, lần này cho ngươi chịu."
Lôi Tử hối hận muốn chết, nhưng lời nói ra ngoài đã không thể thu về được rồi. Chỉ nghe quý phi nương nương cười nói: "Vậy mau chuẩn bị một cái bàn lớn, hai mặt trống."
Trong lòng Kinh Kinh than thở, lần này chỉ sợ sẽ làm mất thể diện công công rồi. Quay đầu nhìn Diêu Thiên, thấy hắn gật đầu với mình một cái, ý tứ trong ánh mắt thế nhưng nàng lại hiểu. Không sao, thật sự không nghĩ ra được thì nhận thua cũng được. Trong lòng Kinh Kinh ấm áp, dựa vào việc công công quan tâm mình như vậy, cuộc tranh tài này cũng không thể thua. Nàng ở trong tay áo nắm một quả đấm, trong lòng nói: "Kinh Kinh cố gắng lên."
Nhưng lời này nàng vô tình nói ra rồi, còn bị Diêu Thiên nghe được. Hắn âm thầm lắc đầu, nha đầu này còn nói cái gì cố gắng lên, nghĩ những người trẻ tuổi này đều được giáo dục rất tốt, mà nàng mới học chữ được mấy ngày.
Đang suy nghĩ, Kinh Kinh đã đứng lên một mình bước về phía cái bàn tròn. Diêu Thiên cảm thấy sống lưng của nàng thẳng tắp, một chút cũng không giống dáng vẻ sợ hãi. Xem ra, người con dâu này của mình cũng không nhát gan như mặt ngoài vậy. Đang suy nghĩ, Kinh Kinh ai yêu một tiếng, thì ra là đi quá thẳng không có nhìn đường phía dưới đụng vào góc bàn rồi. Ánh mắt hắn thoáng qua ý cười, thì ra là mới vừa là phô trương thanh thế.
Người trẻ tuổi có thể tới bữa tiệc này thật ra không nhiều lắm, đi lên cũng chỉ có năm sáu người. Trong đó bao gồm Lôi gia Lôi Báo và Hoa Lạc Vân. Nữ tử cũng có một, ăn mặc giống thiếu phụ, nàng và tướng công mình ngồi ở một chỗ, gương mặt hồng hào.
Quý phi nương nương và Diêu Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tay cầm dùi đánh trống của mình nhìn trong sân. Kinh Kinh cũng không có ý định chú ý bên cạnh là ai, chỉ là nghĩ lại quý phi nương nương là hướng tới mình, như vậy có thể trận thứ nhất chính là nàng. Mắt thấy hiện tại hoa đang ở trong tay Lôi Báo, thứ hai chính là mình. Lúc đang khẩn trương, tiếng trống vang lên. Nàng lập tức liền nhận được hoa, do dự một chút phát hiện trống vậy mà không ngừng, nàng mừng rỡ trực tiếp cầm hoa đưa đến trong tay vị kế tiếp, bởi vì thật sự quá nhanh nên hoa và tay mình cùng trực tiếp đưa cho người ta. Người trẻ tuổi kia chạm tới tay của nàng ngẩn ra, một hồi lâu mới phát hiện hoa lại đang trong tay mình mà tiếng trống lại ngừng. Tiếng trống trầm đồng thời vang lên, hắn chau mày, tỷ tỷ đây là đang làm khó mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK