Diêu Thiên bỗng nhiên đưa tay ôm lấy nàng, cảm thấy ôm người trong ngực vẫn không đủ, ôm thật chặt!
Kinh Kinh không biết mình phải nói cái gì, mà Diêu Thiên cũng không nói. Hai người cứ giằng co như vậy một đoạn thời gian, đều không nói một chút gì.
Cuối cùng bị ôm Kinh Kinh không thoải mái bắt đầu giãy giụa, cũng lên tiếng, nói: "Ngươi buông ra..."
Diêu Thiên nói: "Ngươi không trốn tránh ta... ta sẽ buông ra."
Kinh Kinh chưa bao giờ nghĩ tới Diêu Thiên còn có thời điểm vô lại như vậy, nàng thế nhưng ngẩn ra, nói: "Không phải là ta trốn tránh ngươi, là ngươi trốn tránh ta mới đúng."
Diêu Thiên Kinh hỏi: "Khi nào?"
Kinh Kinh lớn tiếng, hàm chứa vô hạn uất ức nói: "Chính là ngày đó, ngươi luôn quay đầu đi nhìn ta một lần cũng không chịu."
Diêu Thiên giờ mới hiểu được vì sao người nào đó rời đi, nhớ lại tình hình lúc ấy quả thật mình làm việc có chút không đúng. Một nữ tử vừa mới hiến thân cho ngươi vốn là hết sức khẩn trương sợ hãi, thế nhưng hắn lại bởi vì tâm tư của chính mình mà không cách nào nhìn thẳng nàng, mới gây ra kết quả như vậy. Không khỏi nói: "Như vậy, nha đầu trái lại nên trừng phạt ta đấy. Nhưng là ngươi không cần hiểu lầm, lúc đó ta làm vậy cũng không phải là lạnh nhạt ngươi, chẳng qua là cảm thấy mình còn mặt mũi gặp ngươi."
Kinh Kinh thật không nghĩ tới hắn lại nghĩ như vậy, nàng từ từ quay đầu lại nói: "Thật chứ?" Nói xong hai hàng nước mắt trong suốt liền chảy xuống.
Diêu Thiên gật đầu nói: "Dĩ nhiên là thật." Thấy nàng không còn giãy giụa nữa hắn buông lỏng tay, sau đó xoay người ôm người vào trong ngực, nói: "Lúc đó là ta kích động đã làm sai chuyện, cho nên..."
Kinh Kinh thở dài, rốt cuộc ngã ở trong ngực hắn khóc lớn nói: "Ngươi thật không phải là ghét bỏ nơi đó của ta không có bộ lông sao?"
Diêu Thiên còn chưa từng nghĩ đến mình cũng có thời điểm đỏ mặt, hôm nay nghe được nàng hỏi như vậy mặt lập tức nóng bừng, nói: "Không có, làm sao sẽ..." Thật không biết tại sao nha đầu này lại nghĩ như vậy.
"Vậy cũng không có bởi vì thân phận của chúng ta không được thế nhân (người đời) không chấp được mà không quan tâm ta?"
"Không có..." Nếu chuyện đã xảy ra, mình nên nghĩ biện pháp giải thích. Hơn nữa nàng và nhi tử cũng không có trở thành sự thật, cũng không tính là phu thê chân chính.
Kinh Kinh nghe hắn nói như vậy khóc càng dữ tợn hơn, nói: "Vậy tại sao ta phải nhịn đau rời đi!"
Diêu Thiên thở dài nói: "Nha đầu về sau phải tin tưởng ta, biết không?"
Kinh Kinh mắt rơi lệ gật đầu, nói: "Biết, A Cha!"
Diêu Thiên vừa mới buông lỏng tâm tình lại bị hai chữ của nàng mà nhấc lên, cau mày nói: "Sau này gọi tên ta, không cần kêu cái gì A Cha nữa."
Kinh Kinh lau nước mắt nói: "Gọi quen rồi."
Diêu Thiên cũng nghĩ thế, từ khi nàng vào phủ luôn gọi mình như vậy, nếu muốn một buổi sáng sửa đổi quả thật không dễ. Hai người lại thân mật một lát, Kinh Kinh dựa vào trong ngực Diêu Thiên, Diêu Thiên ngồi ở trên giường.
"Làm sao ngươi tìm được ta?" Chính mình thế nhưng bay đấy, từ lúc rơi xuống đất đến bây giờ chỉ mới hai ngày, hắn làm sao đã tìm được?
Diêu Thiên nói: "Trước kia vì giúp hoàng thượng lên ngôi ta xây dựng liên lạc và cơ sở ngầm ở toàn bộ các nơi của quốc gia, chỉ cần phân phó bọn họ gia tăng chú ý sự xuất hiện của ngươi, rất nhanh sẽ nhận được tin tức."
Kinh Kinh biết quốc sư đại nhân rất lợi hại, người toàn bộ quốc gia đều nói như vậy. "Vậy ngươi làm như thế nào để chủ nhân nơi này cho ngươi tới gặp ta?"
"Nơi này... Chuyện nơi này ngươi không cần phải biết, tóm lại ta đã làm giao dịch với Vân Trạch, hắn giao ngươi ra, ta bỏ qua cho toàn bộ người nhà bọn họ."
"Ngươi cũng không thể gây bất lợi cho bọn họ, bọn họ đều là người tốt."
"Đúng vậy, tốt đến trước kia đuổi giết ngươi và ta."
Kinh Kinh không ngờ Diêu Thiên lại biết, nàng đảo mắt, nói: "Ít nhất Vân phu nhân là người rất tốt."
Diêu Thiên lúc này mới nhớ tới phải tính sổ, cười nói: "Nghe nói, ngươi cùng trở về với cái Nhị thiếu gia đó?"
Kinh Kinh cảm giác ánh mắt Diêu Thiên không tốt, vội vàng nói: "Bởi vì cửa thành đóng, nên ta gặp được hắn, người đó không tệ, không muốn nhìn ta bị đói lại cho ta ăn, sau đó còn dẫn ta về nhà."
Diêu Thiên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gầy nhiều, dọc đường đi chắc là chịu không ít khổ rồi. Vì vậy nói: "Thật sao?"
Kinh Kinh lại nói: "Lúc ấy hắn nói chúng ta không có giết hắn, cho nên hắn muốn báo ân."
Diêu Thiên nheo mắt lại, nụ cười lại càng sâu nói: "Thật sao?"
Kinh Kinh gật đầu liên tục, nói: "Vâng, thật sự là vậy."
Diêu Thiên nhớ đến Vân Phỉ này, tuy không thể nói chuyện nhưng con người lại vô cùng tuấn tú, tuổi tác còn nhỏ. Hắn và Kinh Kinh đứng ở một chỗ, ngược lại nhìn xứng đôi hơn chút. Hơn nữa Thiên Ly nói, võ công của hắn rất cao, lại có thể phát giác được Thiên Ly ở đó. Diêu Thiên tuy chỉ luyện một chút võ công đơn giản, nhưng cũng biết hơn phân nửa nữ tử chắc chắn sẽ ảo tưởng quái dị với những hiệp khách giang hồ kia, không biết Kinh Kinh đối với hắn... Cúi đầu, thấy nha đầu kia đang chọc hai đầu ngón tay với nhau, cũng không biết nghĩ tới điều gì ngay cả nhìn hắn cũng không dám.
Kinh Kinh là vừa chọc hai đầu ngón tay với nhau vừa nói thầm, trước kia Diêu Thiên rất thương yêu đấy, nhưng từ sau khi hai người hợp làm một biểu hiện của hắn thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt vừa nôn nóng vừa bức người, giống như nàng làm chuyện gì thật có lỗi với hắn vậy.
"Nha đầu đang suy nghĩ gì?" Ngón tay Diêu Thiên véo nhẹ cằm của nàng, cho dù một khắc hắn cũng không nguyện ý nàng suy nghĩ tới nam nhân khác.
"Ta, cái gì cũng không nghĩ." Áp bức? Kinh Kinh trừng mắt nhìn, nam nhân nếu như nghiêm túc có phải đều đáng sợ như vậy hay không.
Hai người đang giằng co với nhau, đột nhiên cửa mở ra, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước cửa. Kinh Kinh biết rõ thẹn thùng đấy, nàng đột nhiên đứng lên, nhưng chân mềm nhũn lại bị Diêu Thiên kéo ngồi lên trên đùi hắn. "Ta nhớ đã từng nói với Vân Trạch, không cho bất luận kẻ nào tới đây." Một tay Diêu Thiên ôm thắt lưng Kinh Kinh, một tay xoa xoa tay nhỏ bé của nàng nói.
Tư thế này làm cho Kinh Kinh cảm thấy, Diêu Thiên cao quý lúc trước đều là giả vờ, đây rõ ràng là cách công tử nhà quyền quý đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.
Vân Phỉ nhíu nhíu mày, sau đó ra hiệu với Kinh Kinh. Mấy ngày ở chung, Kinh Kinh hiểu ý tứ của hắn. Có lẽ hắn hỏi nàng có phải là tự nguyện hay không, bởi vì nhi tức bình thường đều không tình nguyện làm như vậy với công công. Kinh Kinh đỏ mặt, nói: "Ta..." Nếu như nói ta là tự nguyện, đây chẳng phải là chứng minh lúc chính mình làm đều là vì muốn công công nhà mình đến? Nếu như nói không phải tự nguyện, chỉ sợ Vân Phỉ sẽ thật sự động kiếm. Diêu Thiên mặc dù rất lợi hại, nhưng là phương diện võ công nhất định không bằng nam tử đối diện.
Trong lúc Kinh Kinh đang do dự thật ra đã làm cho Vân Phỉ hiểu, bởi vì nàng ngã ở trong ngực Diêu Thiên không giãy giụa, bị mình hỏi còn muốn rụt cả người vào. Ngẫm lại nàng vì cứu Diêu Thiên lại cõng hắn chạy trốn, nữ tử như vậy trên đời lại có mấy người? Hắn cười với nàng một tiếng, sau đó vỗ vỗ tim của mình.
Kinh Kinh lý giải là, nếu như sau này có chuyện chỉ cần tới tìm hắn... "Cám ơn." Nàng thật thích Vân Phỉ, mặc dù không thể nói chuyện nhưng nụ cười thật ấm áp, người cũng không tệ, trừ nghề nghiệp có chút làm cho người ta sợ ra, cả người giống như mặt trời mới mọc, có thể cho người ta ôm, làm cho người ta sưởi ấm.
"Ngươi thật hiểu ý tứ của hắn." Một người câm tùy ý hoa tay múa chân mấy cái nàng lại hiểu được mà đáp lời, tình huống như thế có thể nào không khiến người ta hoài nghi giữa bọn họ có cái gì?
Vân Phỉ vừa muốn rời đi, nghe Diêu Thiên nói như vậy hắn lập tức hiểu ý, vội vàng vỗ vỗ mình lại chỉ chỉ Kinh Kinh, sau đó dùng sức khoát tay.
Diêu Thiên cười lạnh. Kinh Kinh nhỏ giọng nói: "A Cha, ý tứ của hắn là chúng ta không có gì."
Diêu Thiên đột nhiên đứng lên, Kinh Kinh bị hắn ôm cũng đứng trên mặt đất, chỉ là thắt lưng vẫn ở trong tay nhân gia (người ta). "Đi ra ngoài..." Diêu Thiên quát nhỏ.
Vân Phỉ nhìn Kinh Kinh một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Diêu Thiên ôm Kinh Kinh trong ngực, nói: "Hồi Kinh."
Kinh Kinh lại đứng lại, nàng nghĩ đến Diêu Viễn Từ đang ở nhà vẫn nhớ tới tiểu tiên nữ! Nếu như lần này trở về, nàng còn muốn thân phận thiếu phu nhân? Bọn họ đã hợp hai làm một rồi, chính là phu thê.
Diêu Thiên cau mày nói: "Ngươi còn muốn ở nơi này với Vân Phỉ sao?"
Kinh Kinh ngẩng đầu nhìn Diêu Thiên, sau đó nói: "Sau khi ta trở về vẫn sẽ tách khỏi ngươi, hay là thế này cũng tốt."
Diêu Thiên giật mình, nói: "Tại sao muốn tách ra?"
Kinh Kinh cúi đầu nói: "Ta làm cho thiếu gia viết hưu thư cho ta, ta sớm đã không phải là Thiếu phu nhân quốc sư phủ."
Diêu Thiên vốn là muốn trở về phải nói thế nào với Diêu Viễn Từ để cho hắn cam tâm tình nguyện viết hưu thư, nhưng nghe Kinh Kinh nói như vậy không khỏi hết sức kinh ngạc nói: "Ngươi như thế nào làm được?" Kinh Kinh nói: "Thời điểm hắn cưới Tố Vân ta giúp hắn, cho nên đòi hắn tới."
Diêu Thiên cười nói: "Không ngờ ngươi lại có phần tâm tư này." Không đúng, lúc ấy bọn họ còn chưa có phần tình cảm cấm kỵ này, vì sao nàng muốn hưu thư? Kinh Kinh nghe hắn khích lệ khẽ mỉm cười, lập tức lại nghe Diêu Thiên lạnh lạnh nhạt nói: "Thì ra là đã sớm muốn rời khỏi quốc sư phủ?"
Kinh Kinh lập tức nói: "Là muốn rời đi, chỉ là không bỏ được A Cha... Không phải, là không bỏ được... Diêu Thiên ngươi."
Trong lòng Diêu Thiên lập tức thoải mái như uống mười tám ly tiên lộ (nước tiên), nói: "Thật đúng như thế sao?"
Kinh Kinh gật đầu nói: "Nếu không ta sớm rời khỏi quốc sư phủ, cũng là bởi vì không bỏ được ngươi mới lưu lại."
Diêu Thiên không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ nha đầu này đã sớm có tình cảm với mình, chỉ là bởi vì tương đối u mê với chuyện cảm tình mới có thể như vậy? Nếu là như vậy, ngược lại chính mình biết quá muộn. Hắn vỗ vỗ đầu của nàng cười nói: "Nếu đã có hưu thư, ta coi như liều mạng vị trí quốc sư này khó giữ cũng sẽ đón ngươi vào phủ, lấy thân phận quốc sư phu nhân."
Kinh Kinh không ngờ chuyện dễ dàng như thế, trong lòng lại có một tia giãy giụa, nói: "Nhưng là..." Sau khi vào phủ có thể sẽ gặp lại Diêu Viễn Từ, đến lúc đó trả lời như thế nào?
Diêu Thiên lại không cho nàng lưu lại, nói: "Trên đường ta sẽ tự nghĩ biện pháp, tóm lại rời đi trước lại nói." Hắn cứng rắn lôi kéo nàng ra ngoài, kết quả ngay cả nói lời từ biệt với sư tỷ cũng không được.
Bên ngoài đã sớm chuẩn bị xe ngựa, Diêu Thiên lần này hết sức không kiêng dè cùng xe với Kinh Kinh, chỉ để lại mấy cận vệ bên ngoài chờ để dễ hành động. Ra khỏi thành, bên ngoài hoa trên núi rực rỡ, Diêu Thiên phân phó xe ngựa đi chậm, vừa đi vừa ngắm cảnh. Nhưng Kinh Kinh vừa ngắm cảnh lại vừa đỏ mặt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diêu Thiên, sau đó lại nhìn hoa dại bên đường. Diêu Thiên im lặng, đây là đang so xem hắn có đẹp mắt hơn hoa dại hay không? "Cái đầu nhỏ này lại đang nghĩ cái gì?" Diêu Thiên thương yêu nhìn nàng một cái, cười hỏi.
Mặt Kinh Kinh càng đỏ nói: "Mọi người đều nói có chuyện kia chính là phu thê, chúng ta sau này sẽ là phu thê sao?"
Diêu Thiên biết nàng đơn thuần, vì vậy gật đầu nói: "Vô luận người ta nói như thế nào, ta Diêu Thiên nhất định sẽ lấy ngươi làm vợ."
Kinh Kinh xoa xoa tay nói: "Vậy ta nhất định chờ đến ngày đó, ngược lại đáng giá." Vừa đau lại kỳ quái, nàng thiếu chút nữa không nhịn được mà trốn.
Diêu Thiên nghe nàng nói như vậy không khỏi rung động trong lòng, đưa tay kéo tay của nàng, nói: "Là ta không đúng, biết ngươi là lần đầu cũng không thể nhịn xuống, bị thương sao?"
Kinh Kinh lắc đầu nói: "Không có, chính là đau... đau đớn hai ngày." Nàng giơ hai ngón tay lên lại hạ xuống, chọc cho Diêu Thiên vừa thương vừa yêu, hận không thể triền miên một lần nữa.
Diêu Thiên ôm chặt nàng, nói: "Thật sao? Về sau thì sẽ không lại đau nữa..."
"Cái gì?" Kinh Kinh đột nhiên giống như xù lông nhảy dựng lên, đầu thiếu chút nữa đụng vào buồng xe.