Ngoài dự liệu của Hạ Liên là, đại sư Không Duyên là một nam tử trẻ tuổi. Lúc trước nàng vẫn tưởng là, được gọi là đại sư thì nhất định là một lão nhân đức cao vọng trọng.
Trên mặt hắn che mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt. Hạ Liên đoán hắn còn trẻ tuổi là bởi vì giọng nói của hắn rất trong trẻo, hơn nữa dáng người thon dài cao ngất, gần như cao bằng Hạ Ý.
Hạ Doanh rất tò mò khuôn mặt dưới mặt nạ của hắn, Ngu Chiêu lại giải thích: "Đại sư Không Duyên từng có một lần ngoài ý muốn mà bị phá hủy dung nhan, cho nên vẫn mang mặt nạ, nhiều năm qua chưa từng tháo xuống."
Hạ Doanh nghe vậy mới thôi.
Đại sư Không Duyên bắt đầu làm siêu độ trông rất thật, thắp nhang, rung chuông chiêu hồn, ánh nến lúc sáng lúc tối. Hạ Liên im lặng ngồi ở một bên, nhìn hắn ta vung kiếm gỗ đào, không biết tại sao, ánh mắt nàng bất giác nhìn sang Hạ Ý.
Không ngờ lại bắt gặp phải ánh mắt của hắn.
Không ngờ là hắn... cũng đang nhìn mình.
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Liên chuyển mắt, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía đại sư Không Duyên.
Tiếp theo, kiếm gỗ đào chỉ vào Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu mặt không đổi sắc, chỉ im lặng nhìn.
Mọi người ngừng thở, thầm nghĩ trong lòng: hướng chỉ của kiếm gỗ đào trong tay đại sư Không Duyên, chẳng lẽ đang ám chỉ điều gì?
Tỷ như, có quan hệ tới cái chết của Oanh Nhi.
Rất nhanh, cổ tay Không Duyên lại chuyển động, mũi kiếm chỉ sang Hạ Văn ở phía bên phải Ngu Chiêu.
Mắt mọi người nhìn theo hướng của kiếm gỗ đào, cũng chuyển từ Ngu Chiêu tới Hạ Văn.
Hạ Văn lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn thoáng qua Ngu Chiêu ở bên cạnh, lại liếc nhìn Không Duyên.
Kiếm gỗ đào tiếp tục dịch chuyển, tiếp đó lại chỉ vào hướng Hạ Doanh.
Cứ như vậy, Không Duyên nắm kiếm trong tay, bắt đầu từ Ngu Chiêu, theo thứ tự hướng phải xoay một vòng tròn, tất cả mọi người ở đây đều bị kiếm chỉ qua một lần, cuối cùng, dừng lại ở người bên trái Ngu Chiêu – Hạ Liên.
Nếu như Ngu Chiêu là bắt đầu, vậy thì Hạ Liên chính là người cuối cùng trong vòng tròn.
Hiện tại, kiếm gỗ đào của Không Duyên chỉ hướng Hạ Liên.
Hạ Liên ngước mắt, đối mắt với Không Duyên.
Nàng không biết dung nhan của Không Duyên dưới mặt nạ như thế nào, nhưng nàng có thể nhìn thấy hai mắt hắn – đuôi mắt khẽ nhếch lên thành mắt hoa đào, bất cứ lúc nào đều trông như liếc mắt đưa tình.
Nếu không phải nghe Ngu Chiêu nói là khuôn mặt dưới mặt nạ của hắn đã bị hủy, nàng nhất định sẽ cam thấy, dưới mặt nạ bạc của hắn giấu một dung nhan trẻ tuổi tuấn mỹ độc nhất vô nhị.
Nhưng bây giờ Hạ Liên cũng không có tâm trạng mơ màng gì cả.
Bởi vì kiếm gỗ đào của Không Duyên đã chỉ vào nàng rất lâu, lâu hơn so với người khác.
Càng đáng hận là, nàng nhìn thấy sự vui vẻ mơ hồ trong đôi mắt đào hoa của hắn.
Khi những người khác xì xào bàn tán, kẻ quá khích còn bắt đầu nghị luận: "Lẽ nào người hại chết Oanh Chi lại là Nhị tiểu thư?" những lời nói vô căn cứ này. Hắn vẫn ra vẻ như chưa từng nghe thấy, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào mắt nàng, như cười như không. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy, trong ánh mắt này ẩn ẩn mang theo một loại tâm tình...
Đùa giỡn.
Đúng, đùa giỡn.
Vị được tôn xưng là "thiên sư" này, một bên phô trương thanh thế làm phép trong Hạ phủ, một bên còn dùng ánh mắt đùa giỡn Nhị tiểu thư Hạ gia.
Hạ Liên trợn mắt nhìn hắn một cái, vừa định quay đầu sang chỗ khác thì hắn lại động.
Không Duyên đột nhiên bay trên không trung, khi rơi xuống đất thì đã biến thành tư thế đưa lưng về phía Hạ Liên.
"Mời các vị yên tâm, vừa rồi bần đạo đã câu thông với Oanh Nhi cô nương, Oanh Nhi cô nương nói là, đêm đó nàng ta đúng thật là vô ý rơi xuống nước, cũng không có tiểu nhân hại nàng ta, nàng ta chỉ là lưu luyến Hạ phủ, cho nên mới hiện thân ở ban đêm. Hiện tại được ta khuyên, nàng ta đã đầu thai chuyển thế, Hạ phủ cũng trở lại yên bình rồi."
Không Duyên nói rất nghiêm trang, nếu không có ánh mắt đùa giỡn lúc trước kia, nàng cũng muốn tin.
Đại sư gì chứ, rõ ràng chính là kẻ lưu manh!
Không Duyên nói xong, đột nhiên xoay người, có ý khác nhìn thoáng qua Hạ Liên.
"Vị tiểu nương tử này... Bần đạo có chuyện muốn nói riêng với ngài, không biết có thể tìm một chỗ nói chuyện không?"
"Ta?" Hạ Liên tức giận: "Ta rất tốt, cũng không cần làm phiền đại sư nhọc lòng đoán mệnh cho ta."
"Lời ấy sai rồi." Không Duyên thở dài một tiếng: "Vị tiểu thư này, rất nhiều việc, chưa chắc ngài đã khám phá ra được, nhưng bần đạo có thể đề điểm chút ít cho ngài."
"Thế à, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Hạ Liên đột nhiên muốn biết, đến cùng thì trong hồ lô của Không Duyên này muốn bán thuốc gì. Hắn và Ngu Chiêu là đồng bọn là điều không thể nghi ngờ rồi, Ngu Chiêu hao phí tâm tư giúp hắn vào Hạ phủ, nhất định là còn có kế hoạch tiếp theo. Đã vậy thì chi bằng xem, đến cùng thì hắn muốn diễn vở kịch gì.
Hơn nữa, nếu hắn đã đề xuất lời này trước mặt tất cả mọi người thì chắc chắn sẽ không dám làm gì quá đáng.
"Tiểu nương tử đúng là thông tình đạt lý." Không Duyên nói xong, tay đưa ra với những người khác tỏ ý "mời": "Vậy làm phiền các vị thí chủ tạm thời tránh một chút. Yên tâm, bần đạo tuyệt đối sẽ không mạo phạm vị tiểu nương tử này."
Sau khi những người khác rời phòng, Hạ Liên có chút đề phòng nhìn Không Duyên.
Không Duyên đột nhiên nhếch môi cười: "Sao thế, sợ ta ăn ngươi à."
Hạ Liên có chút lạnh nhạt đáp lại: "Tiểu nữ có thói quen sợ người lạ."
Không Duyên tiến một bước lên phía trước, kéo gần khoảng cách hai người lại: "Đó là ngươi chưa hiểu ta, nếu ngươi hiểu ta thì không những sẽ không sợ ta, không chừng còn yêu ta nữa đấy."
Khi đó Hạ Liên quả thật phải nghi ngờ mình nghe lầm, đây là... lời được nói ra từ trong miệng một vị được gọi là đại sư sao?!
Quả thật là không thể nói lý.
"Tại sao lại tỏ ra kinh ngạc." Không Duyên nhếch môi tiếp tục kề sát nàng: "Chẳng phải ngươi đã sớm cho rằng, ta căn bản không phải là đại sư gì, chỉ là đồng bọn phối hợp diễn trò với Ngu Chiêu mà thôi sao."
Trái tim Hạ Liên dường như đập lỡ một nhịp, không biết do hắn quá mức kề sát mình, hay bởi vì bị hắn đoán trúng suy nghĩ. Nàng cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, vừa định xoay người lại, hắn lại duỗi tay ra giữ tay nàng. Nhưng vì nàng xoay người quá nhanh nên hắn chỉ bắt được ống tay ống của nàng.
"Ngươi không cần sợ ta, ta không phải là người xấu. Ít nhất... Ta không tệ hơn đại ca của ngươi đâu." Hắn kéo ống tay áo của nàng: "Tên thật của ta cũng không phải là Không Duyên."
"Ngươi tên gì cũng chẳng có quan hệ gì đến ta." Hạ Liên lạnh lùng rút tay về: "Nhưng nếu ngươi dám làm gì bất lợi cho Hạ gia, ta sẽ..."
Mắt hoa đào của nam tử như cười như không: "Sẽ làm thế nào? Lấy thân báo đáp?"
Hạ Liên thấy hắn lại đùa giỡn mình, lập tức vừa xấu hổ vừa giận giữ, mặt đỏ lên: "...Đại sư, mời chú ý lời nói và hành động của ngài!"
Hắn còn muốn tiến lên một bước, bỗng nhiên lại có một miếng "ám khí" bay ra, hắn xoay người vừa trốn thì bỗng chốc đã kéo ra khoảng cách với Hạ Liên.
Lòng Hạ Liên đột nhiên run lên, là ai?
Nhìn sang hướng cạnh cửa, chỗ đó lại rỗng tuếch.
Trong nháy mắt nam tử rơi xuống đất, một hòn đá nhỏ cũng rơi trên mặt đất.
"Có chút thú vị." Nam tử đột nhiên lộ ra nụ cười như có chút suy nghĩ. Đây là lần thứ hai hắn nhận được "ám khí", lần đầu là khi hắn dùng kiếm gỗ đào chỉ vào Hạ Liên.
Hắn cũng không có lòng đùa giỡn Hạ Liên, vốn chỉ định thăm dò nàng, nhưng không ngờ bản thân hắn bình thường có thói trăng hoa, mà Hạ Liên lại là một nữ tử nội liễm cổ điển, thế nên đã chọc giai nhân không vui.
Nhưng thật sự ngoài ý muốn là, hai lần, đều có người che chở nàng trong bóng tối.
Người kia, dùng phương thức "trầm mặc" cảnh cáo hắn, không được có ý đồ gì với nàng.
Thật thú vị.
"Ngươi đến cùng là ai?"
"Tóm lại ta không phải là người mà nàng nghĩ." Giọng nói của hắn có chút thâm ý: "Nếu không, không chỉ nàng mà tất cả người trên dưới Hạ phủ, hiện tại chỉ sợ đã đều ngã xuống rồi."
Hạ Liên khẽ chau mày lại: "Ngươi có ý gì?"
Nam tử lại cười không đáp, hỏi: "Nàng có muốn xem một màn kịch vui hay không?"
"Vở kịch vui?"
"Đi theo ta."
Hạ Liên vẫn luôn rất đề phòng với người này, nhưng lại muốn biết hắn và Ngu Chiêu định làm gì. Nhìn từ biểu hiện lúc nãy của hắn thì hình như hắn không thể hoàn toàn được coi là người của Ngu Chiêu. Huống chi đây là Hạ phủ, nha hoàn đầy tớ khắp nơi, giữa ban ngày ban mặt, có cho thì chắc hắn cũng chẳng dám làm gì.
Nam tử xoay người rời khỏi phòng. Hạ Liên theo sau, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách an toàn. Nhưng nàng tuyệt đối không đoán được, nơi cuối cùng hắn dừng lại đúng là gian phòng đó.
Cách một đoạn bàn đá xanh và đường nhỏ, dường như nàng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát của lá trúc. Là ở chỗ đó, trong tòa tiểu viện độc lập này trồng một hàng thúy trúc, màu xanh lục đến giờ chưa từng phai màu.
"Đây là..."
Hạ Liên không biết tại sao hắn muốn dẫn nàng tới chỗ này, bởi vì nơi này là cấm địa Hạ phủ. Từ ngày đầu tiên bước vào Hạ phủ, Hồng Đào đã nói với nàng, chỗ này không ai được phép đặt chân tới, ngoại trừ Hạ Ý.
"Nàng có muốn biết... bí mật liên quan tới tiểu viện này hay không?"