Hạ Liên đẩy ra cỏ dại ở xung quanh, muốn tới gần hơn để xem cho kỹ, Hạ Ý lại ngăn cản bước chân của nàng: "Cẩn thận."
"Sẽ không sao đâu." Sóc Dương là người đầu tiên phát hiện cái giếng cạn, vừa nãy hắn đã kiểm tra: "Xung quanh không có cơ quan, chỉ là cái giếng bình thường. Nhưng thuộc hạ rất tò mò, không biết dưới giếng có huyền cơ gì."
"Trước không nên hành động thiếu suy nghĩ." Hình như Hạ Ý cũng không định sai Sóc Dương xuống dò xét cái giếng này: "Trước tra xét mọi nơi xung quanh, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào."
"Vâng."
Sóc Dương tiếp tục đi thăm dò những nơi khác, Hạ Liên đi theo Hạ Ý trở lại hành lang.
Kiến trúc và kết cấu Thanh trạch có chút khác so với những nơi mà nàng từng nhìn thấy, không phải kiểu phía trước phòng khách phía sau nơi ở, mà là phòng chính nhà kề, sau khi qua hai đoạn hành lang gấp khúc thì tới chỗ phòng ở. Phòng phía đông và tây đối xứng nhau, mỗi phòng đều có hai cửa sổ.
Đây là nhà được xây từ tiền triều nên vẫn giữ lại quy cách tiền triều. Nhìn từ góc độ khác thì chính tòa nhà này đã là một đồ cổ rồi, chứng kiến ân oán mấy đời, trải qua tang thương trăm năm.
Hạ Liên nghĩ, đây là một tòa nhà cổ có chuyện cũ.
Không lâu sau, hai người gặp lại Sóc Dương. Tòa nhà tuy lớn nhưng cũng rất trống vắng, bọn họ kiểm tra một lần cũng không tốn quá nhiều thời gian.
"Thuộc hạ đã tra xét từng chỗ một trong hậu viện, không có chỗ nào đặc biệt, cũng chỉ có cái giếng kia là có chút khả nghi."
"Ta biết rồi." Hạ Ý khép hờ mắt, hình như đang suy tư.
"Đại thiếu gia, có cần xuống giếng tra xét hay không?"
"Trước không cần." Hạ Ý đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn qua bầu trời giăng đầy mây đen: "Trời đã tối rồi, hơn nữa lại sắp có mưa lớn, ngày mai lại tiếp tục."
"...Vâng." Trong lòng Sóc Dương có chút nghi hoặc, nhưng nếu Hạ Ý đã phân phó như vậy thì hắn cũng không dám có bất cứ hoài nghi nào.
Ầm ầm
Đúng lúc này, bỗng có tiếng sấm vang lên. Sắc mặt Hạ Liên có chút tái nhợt, nàng cắn môi thật chặt.
"Chúng ta tìm chỗ tránh mưa trước đa." Hạ Ý nói, đi tới chỗ túp lều ở hậu viện, nói với hai người còn lại: "Đến nơi này."
Hạ Liên và Sóc Dương đi theo Hạ Ý vào trong lều, nơi đây có ba mặt là tường, có thể tránh gió tránh mưa, trên nền trải chiếu. Địa thế Duyện Châu thiên nam, ngày hè cực nóng bức, cho nên rất nhiều nhà dân đều tạo ra một nơi thế này, có tường chắn gió, có cửa liếp che mưa và thông gió, nền trải chiếu, ngủ ở đây mát mẻ hơn rất nhiều so với trong phòng, cũng sẽ không gây khó chịu.
Chiếu vẫn được xem là sạch sẽ, nhưng dù gì thì vẫn có chút bụi bặm. Sóc Dương quét dọn đơn giản một chút cho sạch sẽ.
"Đêm nay nghỉ ngơi tại đây trước đi." Hạ Ý cởi xuống áo ngoài của mình, trải trên chiếu, tiếp đó nói với Hạ Liên: "Muội ngủ ở đây."
Mặt Hạ Liên đỏ lên: "Muội, muội không yếu ớt như thế, không cần làm vậy..."
Hạ Ý lại không rối rắm chuyện này với nàng, chỉ đi qua bên kia nằm xuống. Áo ngoài của hắn im lặng trải dưới đất cạnh nàng.
Hạ Liên đột nhiên cảm thấy, nếu mình còn từ chối nữa thì đúng là có chút già mồm. Vì vậy dứt khoát sang đó, nằm lên y phục của hắn.
Y phục còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn. Trong nháy mắt, Hạ Liên lại bất giác nghĩ ngợi lung tung, chẳng có chút tí ti mệt mỏi nào. Không biết hiện tại là giờ nào, nàng nghe tháy tiếng mưa rơi. Trong đêm mưa, tiếng mưa rơi và tiếng hô hấp của người đan xen nhau, tạo ra một nhịp điệu khó nắm bắt, vang vọng mãi bên tai nàng, cùng với tiếng đập của trái tim.
Sóc Dương đưa lưng về phía hai người, ngồi canh gác ở cửa chứ không nằm xuống. Thân là thị vệ, lúc nào hắn cũng nhất định phải bảo trì cảnh giác, huống chi là ở nơi thế này. Đối với hắn mà nói, đây nhất định là một ban đêm không chợp mắt.
Thật ra Hạ Liên cũng có một chút sợ hãi.
Nàng cũng đã được nghe nói rất nhiều những tin đồn không bình thường ở đây. Khác với Hạ Doanh thích sự kích thích mạo hiểm, Hạ Liên yêu thích sự an ổn, cũng không được xem là một người gan lớn. Chuyến đi này, nàng cũng do dự thật lâu mới đưa ra quyết định.
Bởi vì, nàng muốn khám phá ra bí mật của Khuynh Thành.
Nàng tuyệt đối không tin, một nữ tử như vậy sẽ để lại cái gọi là "nguyền rủa" gì đó ở nơi mà nàng ta đã sống. Nàng tin chắc Khuynh Thành sẽ không hại người, lại càng không nên chịu những đồn đãi rợn người này.
Nàng nhất định phải điều tra rõ chân tướng.
Nhưng có đôi khi, tin tưởng là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác
Ví như, nàng tự nói với bản thân nhất định phải dũng cảm, không được sợ hãi, thế gian này không tồn tại quỷ thần... Nhưng khi thật sự đến nơi này rồi, nói không sợ hãi là nói dối. Buổi chiều vừa vào trong nhà này, nàng đã cảm nhận được hơi thở u ám đập vào mặt, không rõ bắt nguồn từ đâu nhưng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Còn có đêm nay, lúc này, gió đêm và mưa to khiến cửa sổ cũ rách phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, giống như là tiếng khóc quỷ mị, làm cho người ta chìm vào cơn ác mộng sâu trong nội tâm.
Ầm ầm
Lại là một tiếng sấm sét.
Cơ thể Hạ Liên run rẩy.
Ký ức khiến người ta nghẹn thở lại kéo tới một lần nữa, tại trong căn lều u ám này, dường như nàng đã trở lại sơn động tối đen đó, tiếng cười tà nịnh của nam nhân vang lên bên tai, hắn hung hăng bóp chặt cổ nàng, khiến hô hấp và trái tim nàng đều đau đớn.
"Không... không cần..."
Nàng còn nhớ rõ, đêm hôm đó cũng mưa lớn như thế này, cũng là tiếng sấm thê lương thế này.
Đó là bóng đè cả đời nàng, mỗi lần nhớ lại cũng lệ rơi đầy mặt, là bóng ma cả đời cũng không thoát khỏi được.
...
Hình như Hạ Liên đã ngủ.
Nhưng hình như nàng đang trong cơn ác mộng.
Cơ thể nàng run rẩy, vẫn run rẩy liên tục.
Hạ Ý im lặng nhìn nàng.
Nàng đưa lưng về phía hắn nên hắn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng. Nhưng hắn biết rõ, nàng rất sợ hãi.
Sợ hãi – rõ ràng là sợ hãi như vậy, tại sao còn muốn đi theo đến nơi này?
Nàng khác với Hạ Doanh, tham gia loại chuyện quỷ dị này cũng sẽ không làm nàng cảm thấy hưng phấn kích thích.
Rõ ràng... sợ hãi như vậy mà.
Chỉ là vì... một đáp án trong lòng hay sao?
Trông nàng rất nhu nhược thậm chí không có chủ kiến, nhưng sâu trong xương tủy lại quật cường hơn bất cứ ai.
Ầm ầm
Lại là một tiếng sấm.
Thiếu nữ run rẩy càng dữ hơn.
Tại thời khắc này, nàng trông bất lực và yếu đuối như vậy, yếu đuối đến mức tựa như chỉ một tiếng sấm đã có thể chấn vỡ thân thể mềm mại của nàng.
...
Hạ Liên lại mơ thấy hắn.
Rất lâu rồi nàng chưa từng mơ thấy hắn. Hắn chỉ xuất hiện ở trong mộng lúc nàng tuyệt vọng nhất, cho nàng một cái ôm ấm áp.
Nàng không biết mình đang mơ hay tỉnh, chỉ biết là mình đang run rẩy.
Tiếp đó, nàng cảm nhận được hơi thở của hắn, từng chút từng chút một tới gần nàng.
Hắn khẽ ôm nàng từ phía sau, động tác vô cùng ôn nhu – ôn nhu giống như lần đó vậy.
Nàng không kìm được quay người lại ôm hắn, ôm sít sao thân thể hắn, tham lam nhận sự ấm áp của hắn, giống như con cá trên cạn khát vọng nước biển vờn quanh.
Hắn ôm nàng chặt hơn, nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
...
Nắng sớm mờ mờ, Hạ Liên tỉnh lại trong tiếng gió thổi lá rơi.
Nàng nhớ tới giấc mơ đêm qua, chân thật như vậy, cho tới bây giờ dường như nàng còn cảm nhận được hơi thở của hắn, dường như vẫn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời đi.
Hạ Liên nghĩ, đây chẳng qua chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Nàng đứng dậy, túm lấy chiếc áo khoác được trải làm chiếu đêm qua. Đột nhiên, đầu óc nhất thời nghĩ tới.
Nếu nàng không nhớ lầm, Hạ Ý hơi có bệnh sạch sẽ, bộ y phục này bị nàng làm nhăn nhúm thế này, nhất định hắn sẽ ghét bỏ, có lẽ về sau cũng sẽ không mặc lại nữa.
"Nhị tiểu thư, bên này."
Tiếng gọi của Sóc Dương bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Hắn lấy một chút nước sạch, ba người rửa mặt đơn giản một phen. Hạ Ý đổi một cái áo khoác khác, vẫn lạnh lùng trong trẻo như cũ. Hạ Liên nghiêng đầu nhìn bóng dáng thon dài của hắn, không hiểu tại sao, trong nháy mắt đó, bóng dáng hắn lại trùng điệp với bóng dáng người trong mộng của nàng.
Không không không, đừng suy nghĩ lung tung.
Hạ Liên cười khổ, gần đây, nhất định là mình bị chuyện của Khuynh Thành làm cho đầu óc mụ mị, lúc nào cũng toát ra một ít ý niệm linh tinh trong đầu.
Hạ Ý nhận thấy ánh mắt của nàng, bỗng đột nhiên quay đầu, nàng bất ngờ bắt gặp ánh mắt của hắn.
Mặt Hạ Liên đỏ lên, vội cúi đầu xuống: "Đại ca, muội trước cất y phục của huynh nhé, sau khi về cho người giặt xong thì trả lại huynh."
"Không cần, vứt đi."
Đáp án trong dự liệu.
Hạ Liên không nói gì nữa, nhưng nghĩ một lát vẫn quyết định cất lại giúp hắn.
Dù sao, hoàn cảnh trưởng thành của nàng khác với hắn. Bộ y phục này có giá trị xa xỉ, nàng không nỡ lãng phí, nếu hắn không cần thì bố thí cho những người nghèo không có cái mặc cũng tốt hơn là cứ vứt bỏ như vậy.
"Đại thiếu gia, tối hôm qua không có kẻ khả nghi nào xuất hiện." Sóc Dương báo cáo với Hạ Ý: "Thuộc hạ đã tự mình nhìn cả đêm rồi."
Hạ Ý gật đầu: "Xem ra dự đoán trước kia của ta cũng có căn cứ."
"Vậy bây giờ, có nên cho bọn họ hành động hay không? Hay là... dò xét cái giếng kia trước đã?"
"Đi tra xét giếng cạn trước đã." Hạ Ý nói, ánh mắt chuyển hướng Hạ Liên: "Muội cũng muốn xuống hả?"
Hạ Liên cắn môi, kiên định gật đầu: "Vâng."
Nếu nàng đã đến rồi thì muốn chứng kiến tận mắt tất cả. Nếu không thì ở lại kinh thành chờ tin tức là được, cần gì phải tới đây một chuyến?
"Được."
Hạ Ý đáp ứng khiến Hạ Liên và Sóc Dương đều có chút kinh ngạc. Lúc đầu hai người còn tưởng rằng, Hạ Ý sẽ nói:"Rất nguy hiểm, muội không được xuống, chờ ở phía trên." Hoặc những lời tương tự như vậy.
Thế nhưng hắn lại đồng ý.
Ba người cùng nhau đi hướng hậu viện, tới cạnh cái giếng. Sóc Dương cúi xuống nhìn thoáng qua, đoán độ sâu của giếng: "Không đến một trượng, không sâu, đi lên đi xuống cũng rất dễ dàng."
Nói xong thì lập tức nhảy lên miệng giếng rồi nhảy xuống giếng.
Đuốc được đốt lên, hắn nhìn xung quanh một vòng rồi đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc vạn phần.
"Đại thiếu gia, đây..."
Hạ Ý khẽ cau mày: "Phía dưới có cái gì?"
...
Trong giếng có cái gì?
Hạ Doanh rất tò mò, không thể chờ được mà lật sang trang kế tiếp, muốn biết rốt cục thì Khuynh Thành đã nhìn thấy cái gì.
Tờ giấy có chút dễ rách, trong lúc lật giấy thì toát ra tiếng vang nho nhỏ.
...
Năm xuân Đinh Dậu, mùng bốn tháng năm
Đây là một cái giếng cạn.
Ta đi xuống nhìn thoáng qua, cái giếng này không sâu, vẫn chưa tới một trượng. Chỉ độ cao thế này thì dù là người tập võ nào cũng có thể thoải mái đi lên đi xuống, cho nên tất nhiên cũng không làm khó được ta.
Ta nhảy xuống từ miệng giếng, trong nháy mắt khi mũi chân chạm đất thì bỗng cảm nhận được sự mát mẻ.
Có chút u ám.
Nhưng ta dẫn theo cây đuốc. Khi đuốc sáng lên, không gian nhỏ hẹp của đáy giếng lập tức được chiếu sáng.
Kết quả lại làm ta sợ hết hồn.
Ta nói sai, đây không phải là "không gian thu hẹp", người ta thường nói: Con ếch ngồi đáy giếng chỉ có thể nhìn thấy bầu trời to bằng miệng giếng. Nhưng người bên ngoài giếng nhìn xuống đáy giếng, lẽ nào lại không phải như thế sao?
Ta vốn tưởng rằng, đấy giếng cũng chỉ là một không gian bé tí mà thôi, cho đến giờ phút này...
Quan niệm của ta đều bị lật đổ.
Ta cảm thấy được, nếu như nói ra thì nhất định không có người tin tưởng. Thậm chí nếu không phải là ta tận mắt nhìn thấy thì bản thân ta cũng không thể tin tưởng hết thảy trước mắt.
Dưới cái giếng nhỏ bé này lại ẩn giấu một tòa cung điện ngầm.
Thậm chí nó chiếm diện tích còn lớn hơn cả tòa nhà này, giống như rễ cây đại thụ, kéo dài cực xa tới những nơi mà bạn không thể nhìn thấy được.
Dựa theo tính tình của ta, càng là bí ẩn thì ta càng phải thăm dò đến tột cùng.
Huống chi, ta có "pháp bảo" trong tay, không cần sợ hãi.
Cho nên ta quyết định, ta muốn vào trong xem một chút, trong địa cung này đến tột cùng cất giấu huyền cơ gì.
*