Cô tức giận ném những thứ xung quanh, lúc đó rất muốn xin lỗi Lâm Hải Đường nhưng lại nói ngược với suy nghĩ trong đầu. Thật ra, Tiêu Mặc Linh đã muốn từ bỏ, là do bản tính cao ngạo nên mới thế. Hơn nữa, cô không thể bỏ ngoài tai lời cảnh cáo Tiệp Tích Ngôn, ai mà biết được khi tức giận anh sẽ làm gì? Tiêu Mặc Linh mím môi, thở ra một hơi để hả giận. Lúc lỡ tay làm Lâm Hải Đường ngã xuống, tim cô đập rất nhanh, như muốn lọt ra ngoài. Cảnh tượng Tiệp Tích Ngôn ôm cô nằm dưới sàn, khiến Tiêu Mặc Linh hiểu rõ, trong tim anh mãi mãi không có vị trí của cô...
Đúng lúc Tiêu Hoằng bước vào,nhìn con gái đang giận dữ đoán chừng nguyên nhân là Tiệp Tích Ngôn. Ông nhíu mày cất tiếng "Linh Nhi."
Tiêu Mặc Linh quay mặt nhìn ông,Tiêu Hoằng lại nói "Chuyện ta nhờ con sao rồi."
"Con không làm nữa."
"Cái gì? Sao con lại..."
"Tiệp Tích Ngôn vốn không yêu con. Hà cớ gì con phải mù quáng theo đuổi?" Cô đã đủ mất mặt rồi. Ông còn muốn cô bị anh giết chết mới hài lòng?
Tiêu Hoằng thực sự bị chọc giận, đến nỗi khuôn mặt bỗng chốc tối sầm. Tiệp Tích Ngôn đã điều tra ra vụ mua bán hàng lậu của ông, còn thêm việc ông có tình thu mua cổ phiếu của các công ty xí nghiệp nhỏ của tập đoàn Tiệp Ngôn. Họa đã đến , lý nào ông lại đứng yên chịu trận. Tiêu Hoằng hạ giọng nói "Linh Nhi...con phải cứu ta, Tiệp Tích Ngôn đã điều tra ra ta là người đứng sau mấy vụ thu mua các cổ phần của Tiệp Ngôn, nếu cậu ta đưa ra tòa. Ta sẽ chết đấy. Con gái, giúp bố một lần này thôi."
Tiêu Mặc Linh mím môi, ông điên hay sao mà dám làm việc đó? Tầm ảnh hưởng của tập đoàn Tiệp Ngôn rất lớn, nếu chuyện này lộ ra, ông không chỉ phá sản mà còn phải ngồi tù. Dù sao cũng là bố ruột, cô không thể giương mắt nhìn ông chết mà không cứu. "Bố muốn con phải làm thế nào?"
Tiêu Hoằng mừng rỡ "Con chỉ cần trở thành con dâu của Tiệp gia. Bằng cách này...."
"Bố điên sao?" Tiêu Mặc Linh hét lên, việc như thế ông cũng có thể làm?!
"Con chỉ giả vờ thôi, không cần làm thật. Linh Nhi...giúp bố một lần, một lần thôi."
Tiêu Mặc Linh hết cách đành gật đầu chấp nhận. Để cứu ông...cô không còn cách nào khác...
***
Lâm Hải Đường cùng Tiệp Tích Ngôn xuất viện về nhà. Tuy cô không thấy gì nhưng vẫn có thể chăm sóc cho anh, Tiệp Tích Ngôn rất thích cảm giác này, ngày nào cô cũng ngay sát bên cạnh, hôm nay lợi dụng lúc bố mẹ không có ở nhà, Tiệp Tích Ngôn bắt đầu giở giọng "Vợ... anh muốn đi tắm."
"Ừ. Em ngồi chờ."
"Giúp anh tắm."
"Sao?!" Lâm Hải Đường sửng sốt. Hằng ngày, anh vẫn thường tự tắm, bây giờ là ý gì. Hai bên mặt cô ửng đỏ, nói tiếp "Anh... tự tắm đi."
Tiệp Tích Ngôn cười khẩy, giả vờ đau nhức, mệt mỏi "Vợ à, vai anh lại đau rồi."
"Đừng bịa đặt."
"Hôn thì hôn rất nhiều, sờ cũng đã sờ qua, em phải có trách nhiệm với cuộc đời anh chứ."
Lâm Hải Đường bật cười, anh đang nói ngược rồi. Tiệp tổng, anh đang cố tình sao? Tiệp Tích Ngôn lại tiếp tục than vãn "Hải Đường, anh cần gì phải nói dối em?!"
Nghĩ đi nghĩ lại Lâm Hải Đường vẫn là không thể nuốt trôi cái thể loại tắm chung một bồn. Dù cho là vợ chồng đi chăng nữa. Tiệp Tích Ngôn cảm thấy không thể thương lượng, cuối cùng là ưy hiếp "Em có hai lựa chọn: Một, chúng ta tắm chung. Hai, chúng ta 'lên giường'."
Chọn cách nào cũng không được. Lâm Hải Đường dở khóc dở mếu. Này, Tiệp đại thần, anh như vậy chẳng phải rất có lợi sao? Cô thương lượng "Em tắm cho anh, nhưng anh không được làm bậy."
"Được." Tiệp Tích Ngôn gật đầu. Khóe môi nhếch lên. Đợi cô pha nước, tay ung dung cởi quần áo, sau đó bước vào bồn, cơ thể to lớn khiến nước bị tràn ra ngoài, anh cười tươi "Bà xã, vào đây."
Lâm Hải Đường đỏ mặt, dù cho có là người mù nhưng khi tiếp xúc cơ thể vẫn không tránh khỏi xấu hổ. Tâm tư Lâm Hải Đường gào thét, không dám cởi quần áo. Tiệp Tích Ngôn vươn tay kéo cô vào bồn, bàn tay linh hoạt rũ bỏ quần áo của cô. Lâm Hải Đường giật bắn mình "Tích Ngôn...?!"
"Là tại em chậm chạp."
Khi cơ thể trắng nõn không vướng bụi trần hiện ra trước mặt, Tiệp Tích Ngôn không khỏi rung động. Lớp nước mỏng vương trên mái tóc đen huyền, làm chúng rũ xuống khuôn mặt trái xoan, khiến người nhìn bị mê hoặc. Khoảnh khắc Lâm Hải Đường ngước mặt lên, tim anh như trật một nhịp, thẩn thờ nhìn thẳng đôi mắt màu xanh nhạt, đôi đồng tử xinh đẹp lấp lánh xuất hiện một vết cắt mờ do tai nạn kia. Biết rõ cô không thấy anh, nhưng sao vẫn có cảm giác xúc động và mất mặt như thế?! Hai gò má anh dần trở nên phiếm hồng, tầm mắt di chuyển xuống xương quai xanh xinh đẹp, cùng bộ ngực căng đầy vì cô chống tay xuống đáy bồn tắm nên tạo ra khe rãnh, bờ ngực bị ép càng trở nên mê người.
Lâm Hải Đường lùi lại, tay ôm chặt cơ thể. Nha, người đàn ông này rõ ràng là có ý đồ, sao cô lại dễ dàng tin lời anh như thế. Chỉ muốn quay lại khắc đó, cự tuyệt đến cùng. Tiệp Tích Ngôn khẽ cười, tiếng cười tà mị khiến người nghe run sợ. Đột nhiên bị hôn, Lâm Hải Đường như bao lần trước mở căng mắt. Bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng thẳng như tấm ván trơn mượt, chạy thẳng xuống bờ mông căng mịn hại Lâm Hải Đường hét lên, mắng anh "Tích Ngôn, anh không giữ lời."
Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, nhìn bộ dáng rõ ràng đang tức giận của cô nhưng tâm cực kỳ sảng khoái "Anh hứa với em điều gì cơ?"
"Không làm bậy."
Anh cười chế giễu "Anh có nói hứa sao?"
"Anh?!" Lâm Hải Đường tức giận, được, cứ coi như cô vừa nãy sơ suất, còn bây giờ thì đừng hòng chạm vào cô.
Nhưng cô đã quên mất, anh là ai? Tiệp đại thần một tay che trời muốn làm gì cô có thể quản sao? Nói không cho là được à? Tiệp Tích Ngôn trực tiếp đem cô ôm vào lòng, tay kia xoa nắn nơi tròn trịa, sẵn tiện ăn chút đậu hũ. Lâm Hải Đường kêu lên một âm. Người nào đó dừng lại, ngắn gọn truyền một câu bên tai "Bảo bối, ngoan ngoãn bị ăn đi."
Lâm Hải Đường chau mày, mím môi, nhăn nhó, khuôn mặt cũng muốn biến dạng, đỏ ửng như trái cà chua chỉ chờ người đến thưởng thức "Anh rõ ràng vai không đau. Gạt người. Bỉ ổi."
Tiệp Tích Ngôn một chữ cũng không phủ nhận "Bỉ ổi ?! haha... Bỉ ổi mới có thể đem em nuốt trọn vào bụng."
Cô lặng người, trong đại não anh chứa thiên ngôn vạn ngữ?! Lời cô nói đều đáp lại trong vài giây? Nguy hiểm a, có phải cô nhận ra điều này quá trễ? Là kiếp trước không biết rõ hay anh không lộ bản chất thật? Lâm Hải Đường kiên định cự tuyệt "Không cho phép."
Người phụ nữ này, hôm nay lá gan không nhỏ. Tiệp Tích Ngôn mặc kệ cô cho hay không, tay vẫn tiến xuống dưới, chạm vào điểm mẫn cảm, vì ở trong nước nên sớm đã trơn mượt, ngon tay anh thuận thế ra vào, Lâm Hải Đường giữ chặt tay anh, thở dốc "Tiệp Tích Ngôn... anh... mau dừng lại."
Tiệp Tích Ngôn xem lời nói cô như gió thoảng bên tai, hàm răng trắng đều giày xéo đỉnh phiếm hồng, không lâu trở nên căng cứng. Tấm lưng mềm chạm vào cạnh bồn tắm lạnh lẽo, cơ thể vì anh mà uốn éo. Mắt đen sắc bén sáng lên khi ngón tay cảm nhận dòng dịch ấm bên dưới đang tuôn ra. Anh cười tà "Thật muốn dừng sao?"
Lâm Hải Đường xấu hổ, gằn giọng mắng "Anh... thực đáng ghét."
"Haha... đáng ghét thế nào?" Vừa nói, thêm một ngón tay chạy vào nơi u cốc trơn mượt, Lâm Hải Đường giật nảy người thở dốc, bộ dáng này đối với anh rất thuận mắt. Càng tăng thêm dục hỏa. Vẫn là muốn chính miệng cô nói muốn anh. Nhịp điệu ngón tay nhanh dần. Đôi môi đỏ tươi gấp gáp phun khói, khó khăn cất tiếng "Khó chịu quá... anh... dừng lại..."
Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, cắn vành tai cô "Khó chịu? Vậy để ông xã giúp em thoải mái."
Hai từ "ông xã" thật khiến người ta hạnh phúc cùng khốn khổ, Lâm Hải Đường rì rầm vài tiếng, đến nước này còn có thể đùa giỡn? Tiệp Tích Ngôn dụ dỗ "Em muốn anh làm gì?"
Lâm Hải Đường quả thật bị anh làm mất mặt, cắn răng nghiến lợi nói "Dừng... lại."
"Nói dối... nếu em không thành thật anh sẽ không bỏ qua."
Lâm Hải Đường bị bức ép, chẳng lẽ anh muốn cô nói những lời xấu hổ kia? Cô lí nhí như tiếng muỗi "Ưm... muốn... anh..."
Tiệp Tích Ngôn trong lòng cực kỳ thoải mái, tiếp tục đùa cợt "Sao?"
"Mau... anh... anh..."
"Được... là em nói." Rút tay ra, nâng người cô dậy. Đem cơ thể mảnh mai trực tiếp xâm chiếm. Lâm Hải Đường cắn chặt môi dưới, cơ thể vì sụe di chuyển của anh mà nhấp nhô, nước trong bồn cũng vì thế mà tràn ra ngoài. Tiệp Tích Ngôn liếm đỉnh hồng phiếm, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt mịn màng. Ôm cô trong lòng, cả thế giới trước kia bị bài xích nhanh chóng biến mất. Anh không cần lo nghĩ quá nhiều, đối với Lâm Hải Đường, cô chỉ có một ước mơ nhỏ chính là cùng anh sống đến răng long đầu bạc, gia thế địa vị, tất cả đều không cần, ngay cả ảnh sáng cũng không quan trọng.
Tiệp Tích Ngôn hôn cô, đem hơi thở mạnh mẽ dung nạp mọi thứ. Lâm Hải Đường hai mắt ngấn lệ, cô vẫn là chưa chịu được trầm luân hoan ái này. Dù trong lòng có sung sướng, hạnh phúc nhưng đau đớn còn hơn thế. Cơ thể cô có phải là trọng sinh bị thiếu sót không? Ví dụ như là để lạc mất một ít linh khí nên cơ thể vốn dĩ khỏe mạnh đột nhiên trở nên ốm yếu..
Cô thở dốc, thực sự đạt cực hạn, hối thúc anh "Tích Ngôn... nhanh... em... sắp không chịu được."
Tiệp Tích Ngôn nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, vô cùng thương hoa tiếc ngọc, lực nước rút bất chợt nhanh dần, đem mọi yêu thương chất chứa trao hết cho cô....
...
Cao trào qua đi, Lâm Hải Đường bất lực thở dốc trên vai anh. Đây gọi là tắm? Cô sắp mệt chết rồi. Tiệp Tích Ngôn dang tay ôm cô bước ra bồn tắm. Dùng khăn lông lau khô người cô, khoác cho hai người áo tắm bằng lụa êm ái rồi đặt cô ngồi trên giường. Lâm Hải Đường quá mệt nên không còn sức quan tâm anh muốn làm gì. Đột nhiên nghe thấy tiếng máy sấy, hơi nóng làm cô rụt cổ lại. Tiệp Tích Ngôn bật cười "Ngoan... anh sấy tóc cho em rồi ngủ."
Lâm Hải Đường ngồi im lặng, cảm giác thật dễ chịu, cô lớn như thế đây là lần đầu được người khác ngoài mẹ sấy tóc cho, hơn nữa còn là Tiệp Tích Ngôn, không tránh khỏi cảm động.
Chải tóc xong, Lâm Hải Đường nằm trong vòng tay kiên cố của Tiệp Tích Ngôn, đột nhiên cất tiếng "Tích Ngôn..."
"Hử?" Người nọ trả lời bằng âm mũi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
"Đợi sau khi mắt sáng, em sẽ nấu cơm cho anh. Mỗi ngày ba bữa."
"Ừ." Tiệp Tích Ngôn cười khẽ, nghe mẹ nói cô nấu ăn rất ngon, chắc do di truyền từ Lâm mẫu. Ngày trước, chỉ cần là món cô làm, Tiệp Tích Ngôn tuyệt nhiên sẽ không động đũa vào. Nghĩ lại có chút hối hận....
p.s: Truyện này trẫm đã viết xong, định đào hố mới. đang phân vân nên viết thể loại nào đây? Sủng, ngược, điền văn, hắc bang??? Mọi người nói xem.