“Mẹ, hôm nay mẹ ngủ với Tiểu Hàm nhé.” – Cậu ngồi trên ghế, vừa ăn trái cây vừa nói.
Nghe xong, Tiệp Tích Ngôn lập tức phản đối “Không được, mẹ phải ngủ với bố. Con lớn rồi, tự lo đi.”
“Không thích. Mẹ, ngủ với con, ngủ với con.”
“Thằng nhóc này….”
Thấy tình hình không ổn, Lâm Hải Đường vội lên tiếng "Được rồi, hôm nay mẹ ngủ với hai người." Hai bố con bọn họ sao cứ tranh cãi? Tiệp Tích Ngôn rõ ràng đã đàn ông trưởng thành, vậy mà cứ tranh chấp với con trai của mình. Tiệp Tích Ngôn cảm thấy thằng nhóc này đang muốn tranh giành vợ với anh. Biết vậy lúc đó bảo cô sinh con gái là xong. - -
"Nhóc con, chúng ta chơi bóng rổ. Nếu con thắng, tối nay và cả ngày mai cho con ở cạnh mẹ."
Tiệp Tích Hàm nghi ngờ, ngẫm nghĩ một chút, tính toán thật kỹ liền gật đầu "Được, nhất ngôn cửu đỉnh."
Anh nhếch miệng cười, kỹ thuật chơi bóng rổ của anh nếu nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Lâm Hải Đường lắc đầu, chầm chậm đi ra sân. Vợ chồng Tiệp Minh đang ngồi ngoài sân uống trà, thấy thế cũng đến xem. Nhưng cảnh tượng này thật không thể chấp nhận được, Tiệp Tích Ngôn là đàn ông trưởng thành, thân hình cao ráo, kỹ thuật tất nhiên nhanh nhẹn, chiếm ưu thế. Còn Tiểu Hàm, chỉ mới sáu tuổi, sao có thể đấu lại anh??
Lâm Hải Đường đứng nhìn, ừm…quả không hổ danh là con trai anh, tài ném bóng cũng không tồi. Khóe miệng cô giương lên, thật hiếm khi thấy hai bố con bọn họ chơi đùa cùng nhau.
Tiểu Hàm dần mất sức, nếu cậu không ghi điểm sẽ bị thua mất. Mắt liếc nhìn xung quanh, cậu cất giọng “Mẹ!”
Nghe tiếng hét của con trai, Tiệp Tích Ngôn vội quay lại, thừa dịp, cậu chạy đến giành lấy bóng, ném thẳng vào rổ. Tiệp Tích Ngôn đứng sững người, nhìn Tiểu hàm vui mừng nhảy cẩng lên, chạy đến ôm lấy chân Lâm Hải Đường “Mẹ, mẹ, hôm nay mẹ ngủ với Tiểu Hàm…haha…”
Tiệp Tích Ngôn say sẫm mặt mày, thằng nhóc chết tiệt, dám lừa anh? Lúc nãy nghe cậu hét lên ,còn tưởng cô xảy ra chuyện không ngờ… Nhìn bộ dạng của anh, mọi người đều bật cười. Tiệp Minh cất tiếng trêu chọc “Haha…Tích Ngôn, không ngờ con trai con còn cao tay hơn…hahaha….”
Tiệp Tích Ngôn gằn giọng “Tiệp Tích Hàm, con dám chơi xấu?”
“Bố có nói là không được chơi xấu đâu, bố đã hứa rồi, thua phải chịu đấy.” Tiểu Hàm nhăn mặt, tay vẫn ôm lấy chân Lâm Hải Đường.
Lâm Hải Đường mỉm cười, bế cậu lên “Được được, hôm nay mẹ ngủ với Tiểu Hàm. Vào rửa tay rồi ăn cơm nào.”
Tiệp Tích Ngôn không cam tâm, trong lòng không ngừng trách oán. Khốn khiếp, sao tôi lại sinh ra thằng con trời đánh như thế? Sao nó không phải là con gái? Trời ạ, sao tôi vô phước có thằng con thế này chứ?
Buồi tối ăn cơm, trên bàn ăn, mặt Tiệp Tích Ngôn đen hết một nửa, chỉ chờ phát hỏa. Còn Tiểu Hàm thì rất vui vẻ. Lâm Hải Đường ngồi giữa hai bố con anh, dở khóc dở cười. Đến khi rửa chén cũng bị con trai giành mất việc giúp cô lau chén. Tiệp Tích Ngôn bất mãm ngồi trên ghế xem phim.
Lau chén xong, Lâm Hải Đường cùng con trai vào phòng đọc sách, Tiểu Hàm kéo áo cô “Mẹ, bố hình như đang rất không vui, thật tuyệt.”
Cô khó hiểu “Sao vậy”
“Bố hình như không thích con, chỉ yêu mẹ. Nên con nghĩ nếu có thể cùng bố tranh giành mẹ thì sẽ thu hút được chú ý của bố. Nhưng con cũng rất thương bố Tích Ngôn.” Tiểu Hàm lí nhí nói. Từ khi hiểu chuyện, cậu toàn ở cùng ông bà nội, lâu lâu mới cùng bố mẹ đi chơi. Chỉ có bố là luôn bên cạnh mẹ, hầu như rất ít khi chú ý đến Tiểu Hàm. Sinh nhật của cậu, bố cũng không nhớ, chỉ có mẹ tặng quà. Trong lòng Tiểu Hàm thực sự rất buồn.
Lâm Hải Đường xoa đầu cậu, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé mũm mĩm, thì ra lâu nay Tiểu Hàm luôn tủi thân như vậy. Nhưng cậu không biết rằng, mỗi năm, Tiệp Tích Ngôn đều âm thầm tổ chức sinh nhật cho cậu, quà của cô chính là do anh chọn. Ngoài mặt luôn nghiêm khắc với con trai nhưng anh cũng rất quan tâm nó. “Tiểu Hàm, bố rất thương con, chỉ là bố không biết cách thể hiện ra bên ngoài thôi, đợi mẹ nói chuyện với bố. Dành vài ngày rãnh rỗi, cùng Tiểu Hàm đi du lịch, có thích không?”
Hai đôi mắt tròn đen láy sáng rực, híp mắt cười tươi “Thật ạ? Con rất thích.”
“Được…Tiểu Hàm ngoan. Con ngủ trước đi nhé.”
“Ưm..” Tiểu Hàm ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, hai mắt nhắm nghiền.
Cô khẽ thở dài, mở cửa đi ra ngoài. Nhìn anh nhăn nhó xem tivi, nhưng tâm trạng lại để ở nơi khác “Tích Ngôn.”
Tiệp Tích Ngôn quay lại, kéo cô ngồi vào lòng “Thằng nhóc đó ngủ rồi sao?”
Lâm Hải Đường nhíu mày “Anh đó, Tiểu Hàm chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh thôi.” Cô biết, nguyên nhân chính là do cô, lần đó mất mạng vì sinh hạ cậu. Nếu không nhờ kỳ tích sẽ không sống lại, bác sĩ nói đây là hiện tượng “chết lâm sàng (1)”, là một điều rất may mắn. Sau đó, anh rất khó để có thể gần gũi với con trai mình. “Tích Ngôn, Tiểu Hàm vẫn còn là đứa trẻ, nó chỉ muốn được anh yêu thương.”
(1)Chết lâm sàng là hiện tượng tim bệnh nhân đã ngừng đập, não không có tín hiệu hoạt động, song không có nghĩa là người đó đã bị chết, mà đó chính là một trạng thái thứ ba của con người ngoài trạng thái sống và chết. Ở trạng thái chết lâm sàng này, các tế bào trong cơ thể con người vẫn còn sống.
Chết lâm sàng là một trong những trạng thái kỳ lạ hiếm gặp ở con người, song lại là một trong những vấn đề ẩn chứa nhiều điều bí mật mà các nhà khoa học luôn muốn khám phá, tìm hiểu.
Tiệp Tích Ngôn trầm tư, sau đó thở dài “Anh biết rồi, anh tất nhiên là yêu thương nó nhưng, nếu nó không tranh giành em với anh thì được.”
“Anh..” Thật hết nói nổi…
“Lại đây.” Tiệp Tích Ngôn cất tiếng, mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ. Cô quay sang, nhìn thấy Tiểu Hàm đang núp sau cửa, chạy ra ngoài, nhào vào lòng cô. Tiệp Tích Ngôn gằn giọng “Này…”
“Cảm ơn bố.” – Tiểu Hàm cười khúc khích.
Anh nhíu mày: “Vậy tại sao ôm mẹ?
“Bố muốn ôm con à? Nam nam thụ thụ bất tương thân đấy.”
“Nam nữ mới thụ thụ bất tương thân. Tránh xa mẹ con ra.” – Tiệp Tích Ngôn lôi Tiểu Hàm ra, nhăn nhó nói.
Lâm Hải Đường bật cười, nếu gia đình cô ồn ào một chút cũng không sao. Hai người bọn họ không lạnh lùng với nhau là được.
Tiệp Tích Ngôn nghe lời cô, sắp xếp công việc ổn thỏa, sau đó đặt vé máy bay đi du lịch ở Hawaii. Tiểu Hàm đang giúp bố mẹ xếp quần áo, thuận miệng hỏi “Mẹ, mẹ muốn nằm giường đôi hay giường đơn? Con thì sao cũng được.”
Vừa nghe xong, Tiệp Tích Ngôn liền cất tiếng “Bố mẹ một phòng, con phòng bên cạnh.”
“Bố, chúng ta chơi bóng rổ nhé.”
Anh mỉm cười “Bố sẽ ném con vào rổ.”
“Xì..” Tiểu Hàm bĩu môi.
Lâm Hải Đường từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, mặc cho hai bố con anh tranh cãi. Cô lên tiếng chỉ thêm rối, cậu không biết, Tiệp Tích Ngôn đã đặt sẵn resort rất tiện nghi để cả nhà cũng ở sao? Biết Tiểu hàm thích biển, anh mới chọn Hawaii hơn nữa còn mua hẳn du thuyền để chở cậu đi chơi…
Tiệp Tích Ngôn thừa lúc Tiểu Hàm sang bên nhà chính, cúi đầu hôn môi cô, cất tiếng “Bà xã, em thích giường đơn hay giường đôi?”
Lâm Hải Đường đỏ mặt, ý tứ của anh chắc chắc không có gì tốt đẹp, tốt nhất không nên trả lời, Tiệp Tích Ngôn bật cười “Anh thấy giường đôi rộng rãi tiện lợi hơn.”
"Lần này có Tiểu Hàm, anh đừng làm bậy."
"Nhốt nó trong phòng là được."
"Anh...!?"
Tiệp Tích Ngôn ôm cô vào lòng, nét mắt ôn nhu dịu dàng "Anh đã làm đúng lời hứa với em, chăm sóc con, cả nhà chúng ta cùng nhau đi du lịch. Anh, sẽ không bao giờ thất hứa."
Lâm Hải Đường mỉm cười "Cảm ơn anh." Trong lòng quả thật rất xúc động...
Sáng sớm, Tiểu Hàm phụ giúp mẹ xách hành lý ra xe, vô cùng phấn khích. Sắp xếp xong, tài xế lái xe đưa bọn họ ra sân bay, Tiểu Hàm vui vẻ ăn bánh nướng, lâu lâu lại đút cô một cái.
Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, thằng nhóc này rõ ràng đang muốn gât chiến với anh mà. Chạy được một khoảng, Tiệp Tích Ngôn liếc sang bên cạnh, thấy cậu đã ngủ gật, suy nghĩ một chút mới nói "Đưa nó cho anh, em cũng ngủ đi. Khi nào đến sân bay anh sẽ gọi."
Lâm Hải Đường gật đầu, cẩn thận để Tiểu Hàm nằm trong lòng anh. Có lẽ, anh còn yêu thương con hơn cả cô. Tiệp Tích Ngôn nhìn chằm chằm khuôn mặt bụ bẫm trắng mịn, khóe miệng bất chợt giương lên. Lâm Hải Đường khẽ cười nói nhỏ "Anh thật ra còn yêu Tiểu Hàm hơn em."
Tiệp Tích Ngôn lắc đầu, điềm nhiên nói "Em sai rồi, là: Anh yêu em còn nhiều hơn nó."
"Haha..." Lâm Hải Đường cười tươi, nói thế nào anh cũng phủ nhận được. Không sao, chỉ cần cô biết là đủ....