Nguyễn Kiều Kiều căm thù sự nịnh hót của mình, nhưng nói xong, rõ ràng cô nhìn thấy cái đuôi to của Tô Tầm đung đưa càng mạnh hơn.
Điểm này của người thú rất tốt, biểu đạt sự yêu thích của mình khá thẳng thắn.
Nguyễn Kiều Kiều quyết định lại sờ cái đuôi to của Tô Tầm một cái, thuận tiện để bí mật này thối rữa trong bụng. Đồng thời cô sâu sắc giác ngộ một việc —— chỉ e về sau muốn rời khỏi Tô Tầm khó càng thêm khó.
Tối đó, Nguyễn Kiều Kiều không biết mình ngủ từ lúc nào. Bất quá cô ngủ rất thoải mái, giống như ôm cái đuôi xù của Cẩu Bất Lý vậy, cả người đều rất dễ chịu.
Lúc thức dậy, cô phát hiện mình ôm Tô Tầm, mà đối phương mở to đôi mắt màu da cam nhìn cô không chớp mắt, thấy cô tỉnh dậy, anh khẽ híp mắt một cách nguy hiểm.
Ặc ——
Nguyễn Kiều Kiều cuống quít lui về phía sau, “Đại nhân, anh dậy rồi à?”
Sự nguy hiểm trong con ngươi Tô Tầm nhanh chóng biến mất, lại trở về hờ hững như thường ngày. Anh gật đầu, quét Nguyễn Kiều Kiều từ trên xuống dưới một lần, không hiểu sao bật ra một câu.
“Không tồi.”
“?” Cái gì không tồi.
Tô Tầm thỏa mãn đung đưa đuôi, “Cô ra ngoài đi!”
Mặc dù lợi dụng xong đá người ta ra ngoài ngay, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cầu còn không được ấy.
Cô co cẳng bỏ chạy, dọc đường suýt chút nữa đụng phải tiến sĩ Gấu mập mạp.
“Đại nhân, anh dậy rồi?” Tiến sĩ Gấu cười hì hì, bày vẻ mặt hóng hớt.
Ánh mắt Tô Tầm đảo một cái, con ngươi màu da cam lập tức biến thành màu đen bình thường, cái đuôi đong đưa kia trước khi tiến sĩ Gấu tiến vào đã thu lại.
“Ừ.” Nét mặt anh thản nhiên, tiến sĩ Gấu thu nụ cười chế nhạo, “Tôi tới kiểm tra vết thương. Ừm… không hổ là đại nhân, vết thương khép rất nhanh.”
“Ừ.” Tô Tầm gật đầu, thu gom quần áo, đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm từ thân thể mềm mại của Nguyễn Kiều Kiều, anh híp mắt một cái.
“Thời kỳ động dục của phụ nữ là lúc nào?”
“…” Tiến sĩ Gấu suýt bị nước miếng của mình sặc chết. Ông lắp bắp, “Đại nhân…”
Tô Tầm cúi đầu, dường như hơi ảo não, “Tôi không ngửi được mùi động dục trên người cô ta.”
Tiến sĩ Gấu: “…”
Hắng giọng một cái, tiến sĩ Gấu không ngại khoe khoang chuyên nghiệp của mình.
“Đại nhân, theo điều tra, loài người không có thời kỳ động dục, có lẽ không gọi bằng cái tên này. Tuy nhiên theo tôi được biết, thời khắc nào đàn ông cũng động dục, mà phụ nữ chỉ cần trêu chọc cũng có thể động dục bất cứ lúc nào. Đặc biệt đối với phụ nữ, khoảng thời gian rụng trứng là lúc động dục cao nhất.”
“Trêu chọc?” Tô Tầm dễ dàng bắt được chữ mấu chốt.
“Đúng. Cách làm cụ thể là dùng bộ phận sinh dục của ngài cọ xát bộ phận sinh dục của phụ nữ.” Cọ xát, lấy tốc độ ma quỷ.
Tô Tầm cái hiểu cái không, tiến sĩ Gấu hết sức hài lòng. Bất quá lý luận này ông xem trong một quyển sách cũ ơi là cũ, không hề trải qua thực tiễn.
Không biết thực tiễn sẽ hiệu quả như thế nào, có điều đâu liên quan gì tới ông.
Kế đó, Tô Tầm lại nghĩ tới một chuyện.
“Mấy tên ám sát đâu?”
“Đều chết hết rồi.”
Tô Tầm cười lạnh, “Hắn làm dứt khoát cứng rắn thật.”
Tiến sĩ Gấu nghiêm mặt, “Hắn dùng thuốc đối phó thú nhân với ngài, có lẽ cũng biết rõ thân phận của ngài rồi. Xem ra hắn đang gấp rút diệt trừ ngài.”
Tiến sĩ Gấu suy nghĩ một chút, cực kỳ khó xử, “Tháng sau là thời kỳ động dục của ngài. Nếu lúc này trở về, chỉ sợ sẽ bị phát hiện ít manh mối. Đại nhân, ngài thấy sao?”
Ánh mắt Tô Tầm nhìn nơi hư không xa xôi, con ngươi đen như mực giống như cố định ở nơi nào đó. Tiến sĩ Gấu nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều ngoài cửa sổ.
Cô Mèo xinh đẹp đang nắm lỗ tai Cẩu Bất Lý, đứa bé đáng thương kêu ô hú ô hú, nhưng đối phương cũng không chút buông lỏng, hùng hùng hổ hổ kéo đi.
Đáng thương thật đấy! Loài người bạo lực quá! Ông vẫn thích phụ nữ người thú xinh đẹp thôi.
Chẳng qua giờ phút này, tiến sĩ Gấu xoay đầu lại chợt thấy ánh mắt Tô Tầm —— lại có thể mang theo sự hâm mộ.
Tiến sĩ Gấu cảm thấy cả người gấu đều không tốt. Lẽ nào đại nhân đè nén quá lâu, không thể lặng lẽ bùng nổ, cũng chỉ có thể biến thái trong im lặng?!
“Bảo Chuột Đệ tiêu diệt cả nhà đó đi.”
Tô Tầm lạnh lùng nói thế khiến tiến sĩ Gấu phục hồi tinh thần, “Đại nhân, hắn rất yêu thương cả nhà đó, diệt sạch có được không?”
Tiến sĩ Gấu lo lắng sẽ dẫn tới đối phương phản pháo.
Tô Tầm cười lạnh, “Hắn đã bất chấp giết tôi rồi. Tôi giết mấy tên nhãi con của hắn có gì không hay chứ.”