Song hiện thực cho cô một kích tàn nhẫn, cô liên tục lui về sau, nhưng thình lình phía sau có một đôi tay mạnh mẽ đẩy cô một cái.
Cứ thế cô lòng không cam tình không nguyện, thậm chí mang theo sợ hãi ngã vào lòng Tô Tầm.
Tô Tầm hành động rất nhanh, anh nhanh chóng nắm tay cô, sau đó ôm cô đến bên người không cho động đậy.
Nguyễn Kiều Kiều giãy giụa hồi lâu, cuối cùng, cô to gan quyết định trở tay cầm tay Tô Tầm.
Rất hữu hiệu. Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc phát hiện cái tay Tô Tầm nắm cô một cách cứng nhắc bắt đầu thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vào lúc này, sắc đỏ trong hốc mắt anh đã tiêu tan.
“Đại nhân?”
Tô Tầm hít sâu một hơi, gần như đồng thời, anh hất tay cô ra. Vẻ mặt mang theo chán ghét.
Chờ chút ——
Rốt cuộc là ai chán ghét ai?
Nguyễn Kiều Kiều chẳng hiểu sao bị ghét bỏ xoa cổ tay bầm tím, cô nghiến răng, trong lòng mắng vô số từ Fu*.
Thế giới này không tin nước mắt, cũng không tin lòng tự trọng gì. Nhưng Nguyễn Kiều Kiều bị mất mặt ngay trước mặt mọi người, thoáng cái trở thành cô muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh, cô quả thật ngượng không chịu nổi.
Tô Tầm giết sạch bọn người thú xong, thuận tiện tiếp quản khu mỏ lớn này, cuối cùng lúc dẹp đường trở về nhà, cô cũng không nói một câu với Tô Tầm.
Cô vẫn phụ trách toàn bộ chuyện ăn uống của đội ngũ, cũng chăm sóc đặc biệt cho Tô Tầm, bởi vì anh cực kỳ kén ăn. Lại là cha mẹ áo cơm hiện tại của cô, nên cô không đắc tội nổi.
Song trừ lần đó ra, cô không muốn tiếp xúc nhiều với Tô Tầm nữa.
Lúc rảnh rỗi, Sai Nhĩ sẽ giúp cô rửa chén, làm cơm.
Sai Nhĩ cảm thấy rất hứng thú với thân phận của Tô Tầm.
“Rốt cuộc anh ta là người hay người thú?”
Nguyễn Kiều Kiều cất chén đã rửa, “Việc này quan trọng sao?”
Sai Nhĩ gật đầu, lại lắc đầu, “Hình như quan trọng, nhưng nghĩ kỹ lại, dường như cũng không quan trọng.”
Quả thực Nguyễn Kiều Kiều hết biết nói gì với tên Sai Nhĩ này, “Đúng rồi, sao anh tới khu mỏ làm việc? Rốt cuộc do đâu?” Mới khiến anh phải đánh đổi mạng sống của mình.
“Mẹ tôi bệnh nặng.”
Một lúc lâu, Sai Nhĩ mới chậm rãi nói ra nguyên nhân.
Hóa ra, sau khi Nguyễn Kiều Kiều và Cẩu Bất Lý đi không lâu, bác Chó ngã bệnh. Ở thành phố Hắc Kim, mắc bệnh rồi chỉ có thể chờ chết.
Song Sai Nhĩ là một người con hiếu thảo, hắn không muốn từ bỏ.
“Tôi chỉ có mỗi mình mẹ, tôi muốn liều thử.”
“Nên anh đến khu mỏ làm việc?”
Sai Nhĩ gật đầu, nhớ lại những trải nghiệm trước đó, trong đôi mắt hắn vẫn ẩn giấu sự khủng hoảng.
“Người đến đều chết hết. Chỉ còn mình tôi, nếu không gặp bọn cô, thì tôi cũng chết.” Sai Nhĩ đã gần chạm vào cái chết, giờ nghĩ đến trải nghiệm ấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bản thân Nguyễn Kiều Kiều cũng là người suýt chết, vì khi ở thành phố Hắc Kim, mẹ con Sai Nhĩ luôn rất quan tâm bọn họ, nên dù cô hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gợi ý cho Sai Nhĩ.
“Bệnh của mẹ anh thế nào?”
Sai Nhĩ lắc đầu, lỗ tai rũ xuống, “Tôi cũng không biết, lâu rồi không nhận được tin.”
“Tiến sĩ Gấu rất lợi hại, anh có muốn tìm ông ấy không?” Nguyễn Kiều Kiều đề nghị.
Sai Nhĩ sờ sờ lỗ tai còn sót lại, mặt đỏ rực, “Thật vậy ư?”
“Đương nhiên, Cẩu Bất Lý do ông ấy chữa đấy.”
Sai Nhĩ vuốt lỗ tai đi tìm tiến sĩ Gấu, đi được hai bước, bỗng hắn quay trở lại. Đứng trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, lỗ tai kia run run, cuối cùng người thanh niên trước mặt lấy hết dũng khí, rốt cuộc lớn tiếng nói với cô: “Cô Mèo, đợi tôi trị hết bệnh cho mẹ, cô bằng lòng trở về Hắc Kim với tôi không?”
Lời này xem như tỏ tình sao? Cô luôn biết Sai Nhĩ có ý với mình, bất quá Sai Nhĩ khác loài, là một người thú ngượng ngùng, nên vẫn giấu giấu giếm giếm rất lâu chẳng nói ra. Không biết hôm nay hắn uống thuốc gì lại nói ra hết.
Nguyễn Kiều Kiều trố mắt đứng nhìn, chỉ nghe Sai Nhĩ trước mặt nói tiếp: “Tôi có sức, có thể làm việc, có thể kiếm tiền, tôi nhất định sẽ nuôi cô thật tốt.”
Nói thật, cảm giác được người ta tỏ tình không tồi, Nguyễn Kiều Kiều sống lâu thế vẫn là lần đầu tiên được người ta tỏ tình.
Nói không cảm động là giả, nhưng cảm xúc dâng trào đó chỉ lóe lên trong đầu, rất nhanh, gió lạnh thực tế đã thổi vào, vù vù vang dội.
“Xin lỗi.”
Cô rất muốn tìm một người tri âm sống qua ngày. Song rõ ràng, Sai Nhĩ không phải người đó. Bây giờ cô đang bị Tô Tầm lôi kéo, căn bản không có khả năng ở bên những người khác. Tương lai có vô số khả năng, nhưng đều không phải là hiện tại.
Sai Nhĩ ủ rũ cúi đầu, lưu lại Nguyễn Kiều Kiều đứng tại chỗ thở dài. Giống như đã làm tổn thương một chàng trai có trái tim thuần khiết vậy.
“Tiếc lắm hả?”
Giọng nói lạnh như băng từ sau lưng truyền đến, không cần nghĩ cũng biết là Tô Tầm.
Cái người này không soi mói sẽ khó chịu mà.
Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu lại, cung kính cúi đầu, “Đại nhân.”
Tô Tầm lạnh lùng quét mắt nhìn cô, lại nhìn Sai Nhĩ đã đi xa, bỗng nhiên mắng: “Con người quả nhiên lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ!”
“…”
Nguyễn Kiều Kiều nắm chặt nắm tay, giống như muốn đánh người. Nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, còn có thực lực, nên Nguyễn Kiều Kiều đành nhịn.
Đối với Nguyễn Kiều Kiều, khoảng thời gian này Tô Tầm như đứa trẻ ấu trĩ. Vừa muốn trêu cô, nhưng chưa nói được hai câu đã nổi trận lôi đình.
Không chỉ thế, anh còn thích giận chó đánh mèo. Chẳng hạn như Sai Nhĩ.
Đáng lẽ Chuột Đệ coi trọng năng lực của Sai Nhĩ, hơn nữa Sai Nhĩ theo Tô Tầm mấy ngày, chắc cũng phát hiện ra một ít bí mật.
Đội ngũ của Tô Tầm toàn là dân âm hiểm, nhất định sẽ tận dụng hết mức tác dụng của Sai Nhĩ, triệt để ép khô giá trị thặng dư của hắn mới diệt khẩu hắn.
Chẳng qua rõ ràng Tô Tầm không vừa mắt Sai Nhĩ, lúc nào cũng soi mói.
Đầu tiên, tiến sĩ Gấu vì Nguyễn Kiều Kiều đặc biệt làm gà nướng, mà đồng ý trở về thành phố Hắc Kim sẽ chữa bệnh cho bác Chó. Song về sau không biết làm sao bị Tô Tầm biết được, sau đó giận dữ, còn đoạt gà nướng của tiến sĩ Gấu.
Thứ hai, không phải Sai Nhĩ muốn gia nhập đội ngũ quen thuộc à, có điều đột nhiên Tô Tầm nói muốn thử thách gì đó, ngày ấy, Sai Nhĩ bị đánh gần chết.
Rất lâu sau, Nguyễn Kiều Kiều thấy tính tình Tô Tầm càng nóng nảy, bèn trốn đi xa xa.
Không ngờ cô trốn như thế, Tô Tầm càng nóng nảy hơn. Ngay cả thuộc hạ xung quanh thấy anh cũng đi vòng.
Hôm nay tiến sĩ Gấu lèo nhèo tìm đến Nguyễn Kiều Kiều, “Cô Mèo, cô không thấy gần đây tính khí đại nhân hơi tệ à?”
Nguyễn Kiều Kiều cười lạnh, tay đang phết cánh gà cũng chẳng dừng lại, “Anh ta tốt tính khi nào chứ?”
“Cũng đúng.”
Tiến sĩ Gấu thở dài, “Thực ra dạo này tính tình đại nhân rất không ổn định. Hình thú cũng ngày càng thường gặp.”
Nguyễn Kiều Kiều hừ lạnh, “Liên quan đến tôi hả?”
Tiến sĩ Gấu than thở, “Tôi rất lo lắng, đại nhân cứ tiếp tục như vậy sẽ chết mất. Đúng rồi, tôi vẫn rất tò mò, ở trong khe núi rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì, tại sao cơ thể đại nhân biến thành dáng vẻ kia?”
“Dáng vẻ kia?”
“Tiềm năng trong cơ thể giống như được kích thích, tràn trề năng lượng, khỏe mạnh hơn trước đây. Biểu hiện bên ngoài là mắt biến thành màu đỏ, tâm trạng trở nên cực kỳ cực đoan, cực kỳ khát vọng máu tươi và bạo lực. Tôi nói này… đây thực sự không phải triệu chứng tốt.”
Nguyễn Kiều Kiều khẽ mím môi, bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện nghiêm túc.
“Đồng tử lúc dạng thú trước đây của anh ta không phải đỏ sao?”
“Cô nói khi anh ta biến thành hình thú mắt liền đỏ?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, lời ít mà ý nhiều kể một lượt chuyện xảy ra tại khe núi.
“Tôi cho rằng đó là hình thái bình thường của anh ta.”
“Đương nhiên không bình thường!”
Tiến sĩ Gấu sờ khuôn mặt mập mạp, “Khó trách mấy số liệu gần đây tôi theo dõi anh ta đều xảy ra biến hóa dữ dội, hóa ra khi biến thành hình thú đã bắt đầu thay đổi. Lẽ nào trong khe núi thực sự có thứ gì khiến anh ta biến hóa?”
Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên một hình ảnh.
“Khe núi hẳn không có vấn đề lớn gì. Ông xem tôi có sao đâu. Tôi nghĩ hình như do mũi tên kia. Sau khi anh ta bị mũi tên kia bắn trúng lập tức hóa thành thú, dựa theo lời ông giải thích, thì tâm trạng mất khống chế…. giống như mất lý trí ấy.”
“Mũi tên đó tôi đã nghiên cứu, chứa thành phần để đối phó với người thú. Dùng khoáng thạch tinh luyện trộn với kịch độc làm ra, nhưng trước đây đại nhân từng trúng, đâu xảy ra chuyện thế này. Rốt cuộc là do đâu mới phát sinh thay đổi đó?”
Nguyễn Kiều Kiều cũng nghĩ mãi không ra, sau tiến sĩ Gấu thân thiện báo cho cô biết.
“Tuy tôi chẳng biết tại sao đại nhân không kiềm được tâm trạng, nhưng rõ ràng anh ta rất nghe lời cô. Nếu không, cô hi sinh chút đi!”
“Đừng có mơ!” Nguyễn Kiều Kiều từ chối.
Tiến sĩ Gấu cười ngây thơ, “Đừng mà, loài người các cô không phải có câu: Cô không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục ư?” Híp đôi mắt nhỏ, trên khuôn mặt mập mạp của tiến sĩ Gấu toàn là tính toán, “Bằng không tôi hứa với cô sẽ chữa dứt bệnh cho mẹ tên người thú mất tai kia…”
“Haha, ông tưởng tôi là thánh mẫu hả? Chuyện của người khác liên quan gì tới tôi.”
“Đúng là loài người vô tình.” Tiến sĩ Gấu lầm bầm, “Vậy tôi hứa dạy cho Cẩu Bất Lý y thuật, được chưa?”
“Thành giao!”
Nguyễn Kiều Kiều vỗ vỗ cái tay mập mạp của tiến sĩ Gấu, “Một lời đã định. Chữa cho mẹ Sai Nhĩ xong, còn dạy Cẩu Bất Lý chúng ta y thuật, hai chuyện thiếu một cũng không được.”
“Loài người gian trá!”