Rồi nụ hôn của anh rơi xuống, không hề nhẹ nhàng, như muốn nuốt chửng tôi vào bụng vậy.Một lát sau, vì thiếu oxi, tôi đẩy anh ra.
“ Anh Giang…”
Nghe thấy thế, anh dừng lại một lúc, sau đó những nụ hôn của anh lại rơi xuống, nhưng lần này nó rất nhẹ nhàng khiến tôi như đắm chìm trong đó. Cả người tôi nhẹ bẫng, mặc anh dẫn dắt.
Bỗng nhiên anh ngừng lại, giọng khàn khàn hỏi tôi:
“ Em thành niên chưa?”
Tôi vội gật đầu lia lịa.
Giang Chí Đình nghe vậy không nói gì, anh vùi đầu vào cổ tôi cười. nụ cười chỉ có ở anh khiến tôi mê muội.
Tôi tưởng chừng mọi thứ dừng lại nhưng không, một trận mưa hôn rơi xuống, từng cái, từng cái nối tiếp nhau, kéo dài từ cổ đến tai tôi, từ sau tai đến xương quai xanh.
Tôi như chiếc lá lênh đênh trên dòng sông, dập dìu trong cơn sóng do chính anh tạo ra.
Bàn tay anh vòng ra sau lưng tôi, sự ấm áp của tay anh khiến tôi run rẩy.
“ Có thấy đau không?”
Tôi không kìm được kêu lên: “ Nhột lắm…”
Anh bật cười, thở dài đầy bất lực: “ Đúng là cô gái ngốc nghếch.”