Năm năm sau, đám cưới của Trần Lạc và Tần Tử Ngữ được ấn định trên một hòn đảo phía nam.
Đó là đảo của nhà họ Ân, lúc đầu bọn họ cũng không biết, sau khi xin gặp chủ nhân đảo mới biết là của nhà họ Ân.
Vốn định thay đổi địa điểm tổ chức hôn lễ, nào ngờ Ân Tiện lại đồng ý.
Tôi hỏi anh: "Tại sao anh đồng ý vậy?"
"Tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật thôi nào." Anh trả lời tôi như vậy, trong đầu tôi đầy nghi ngờ.
Vẫn chưa tới sinh nhật của tôi mà.
"Anh muốn làm gì đấy?"
"Xả giận cho em."
Anh nói trút giận cho tôi, tôi không hiểu, cho đến ngày cưới của nhân vật chính, tôi mới hiểu ý anh.
Anh tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng bên cạnh đám cưới cho tôi.
Từ địa điểm tổ chức cho tới danh sách khách mời, tất cả đều là những người nổi tiếng và quý tộc, hoàn toàn cướp đi spotlight của đám cưới, trực tiếp đè đầu cưỡi cổ bọn họ.
Không có gì bất ngờ, tôi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Tử Ngữ và Trần Lạc.
Sau đó trên truyền thông còn thêm mắm dặm muối, âm thầm trào phúng một phen.
Tôi lướt tin nhắn trên điện thoại di động, nhìn Ân Tiện bên cạnh cười ra tiếng: "Anh trẻ con thật đấy."
"Em không vui sao?"
"Vui chứ."
Mấy năm nay, Tần Tử Ngữ luôn muốn chứng minh mình sống tốt hơn tôi.
Tôi không quan tâm, luôn coi thường cô ta.
Con người, trọng tâm của cuộc sống là chính mình, không phải so sánh với những người khác.
Đến khi nhân vật chính kết hôn, tình tiết trong truyện cũng đã hết, đã đi đến kết cục.
Tôi còn lo lắng, có phải khi kết thúc tôi sẽ trở về thế giới ban đầu hay không.
Nhưng không, tôi vẫn ở đây và tiếp tục sống với thân phận Lâm Vãn Nguyệt.
Tôi lại cảm thấy hơi may mắn.
Bởi vì tôi không thể bỏ rơi Ân Tiện, tôi thích anh ấy, cũng đã quen với việc sống cùng anh ấy.
Tôi sợ, tôi sợ rằng tôi thực sự đi rồi, anh ấy sẽ làm tổn thương bản thân mình.
Nghĩ đến đây, ngực tôi sẽ đau.
May mắn thay, tôi vẫn có thể ở bên cạnh anh.
"Đang nghĩ gì đó?" Ân Tiện xoay đầu tôi lại.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, không vui vì tôi thất thần khi đang bên cạnh anh.
Tôi cười ngọt ngào với anh: "Đang nghĩ về anh đó."
"Nghĩ gì về anh?"
Tôi nhào vào trong ngực anh, ôm anh: " Ân Tiện, em muốn ở bên anh mãi mãi."
Bàn tay ấm áp của anh rơi vào sau gáy tôi: “Vậy hãy vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không được rời đi."
Tôi nắm lấy tay anh, ngoéo tay, đóng dấu.
Ước định xong, quãng đời còn lại bên nhau đến hết đời.
[Hoàn]