Tôi phải dưỡng thương mấy ngày, khi trở lại trường học mới phát hiện những người tổn thương tôi ngày đó đã biến mất.
Thôi học rồi.
Nghe đồn là nhà của bọn họ xảy ra chuyện.
Tôi nhìn người nằm ngủ trên bàn bên cạnh mình, tâm trạng phức tạp.
Bọn họ xứng đáng bị như thế, nhưng tôi lại có chút sợ hãi.
Ân Tiện là một người tàn nhẫn lạnh lùng.
Thậm chí tôi cũng không thể hiểu được tâm tư của cậu ấy đối với tôi.
Cậu ấy thật sự thích tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy là lạ.
Mỗi ngày tôi vẫn đi mua bữa trưa cho cậu ấy như bình thường.
Vào những ngày mưa, chúng tôi hẹn ăn trong căng tin.
Cậu ấy đến lớp học tự chọn khác, còn tôi một mình đến căng tin để mua cơm trưa cho cậu ấy.
Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên tôi và Ân Tiện cùng nhau ăn cơm ở căng tin.
Lúc lên tầng hai căng tin, tôi bị người ta kéo từ sau lưng, xoay người lại đụng phải ánh mắt tràn ngập giận dữ của Trần Lạc.
"Có phải cô nói gì đó, phá hoại hôn ước của tôi và Tử Ngữ không."
"Tôi không thích cô đâu, cũng tuyệt đối không kết hôn với cô, cô ch ế t tâm đi!"
"Người tôi yêu chỉ có Tần Tử Ngữ, cho dù em ấy không có quyền thừa kế, tôi cũng sẽ không vứt bỏ em ấy."
Trần Lạc nói dồn dập, mới đầu tôi còn không hiểu gì, sau đó đã hiểu rõ, cười nhẹ.
Nói trắng ra thì quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Tần là quan hệ lợi ích, ngày hôm qua Tần phu nhân đã nói rõ ràng, chỉ có tôi mới có thể thừa kế tài sản và cổ phần của bà.
Tần Tử Ngữ là con gái nuôi, có thể cho cô ta tiền bạc phú quý cả đời, nhưng cô ta sẽ không có quyền thừa kế nhà họ Tần.
Vừa nói ra lời này, ba mẹ Trần Lạc lập tức thay đổi sắc mặt.
Muốn tôi và Trần Lạc đính hôn, Tần Tử Ngữ bật khóc ngay tại chỗ.
Mình không có bản lĩnh phản kháng mệnh lệnh của ba mẹ, ngược lại chạy tới trách tội tôi.
Tôi nhìn Trần Lạc và Tần Tử Ngữ cách đó vài bước, hít sâu một hơi.
"Cậu có bệnh hả, cậu yêu cô ta là chuyện của cậu đi nói với tôi chi vậy."
"Có bản lĩnh thì cậu đi nói với ba mẹ chỉ nhìn lợi ích của cậu kìa, tức giận với tôi làm gì."
"Còn nữa...."
Tôi còn chưa dứt lời, Tần Tử Ngữ đã tới nắm lấy tay tôi, nước mắt chảy dài.
"Vãn Nguyệt, cậu đừng cướp Trần Lạc được không, tớ xin cậu."
Tôi muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta cứ kéo lấy tôi.
Tôi giận đến nhức cái đầu, ai thèm Trần Lạc của cô ta, tôi còn chê xui xẻo đây này.
Hai người bị trói chặt nhau dùm cái!
"Tôi không thích Trần Lạc, cô buông tay được chưa!"
"Vãn Nguyệt, cậu quả nhiên hận tớ, cho dù không thích cũng phải cướp của tớ."
Đám người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai.
Hành vi hoa sen trắng này của Tần Tử Ngữ làm tôi bực bội.
Đột nhiên, có một tiếng động lớn, một cái đĩa rơi từ tầng hai xuống.
Đám đông hét lên liên tiếp.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn người chậm rãi đi xuống từ cầu thang lầu hai, yên tĩnh lại.
Ân Tiện giẫm lên bậc thang đi xuống từng bước, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng.
Cậu ấy đi tới bên cạnh tôi rồi dừng lại, Tần Tử Ngữ lập tức rụt tay lại, trốn đến bên cạnh Trần Lạc.
Mọi người đều tập trung vào tôi và cậu ấy.
Một tay Ân Tiện ôm lấy eo tôi từ sau lưng, lười biếng nói, "Em ấy không thích cô."
"Lâm Vãn Nguyệt là người của tôi."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều kinh hô.
Vẻ mặt Tần Tử Ngữ không thể tin được, Trần Lạc cũng sửng sốt, sắc mặt tái mét.
Được boss lớn chống lưng, tôi tràn đầy tự tin.
Trả lời: "Hai người các người nghe cho kỹ, tôi không thèm Trần Lạc cậu đâu, ánh mắt của tôi không kém như vậy."
"Còn có Tần Tử Ngữ, cho tới bây giờ tôi chưa từng cướp bất cứ thứ gì của cô cả, là cô chiếm đoạt tất cả của tôi."
"Tôi là thiên kim nhà họ Tần, sinh ra đã thế rồi."
Nói xong, tôi không thèm nhìn sắc mặt hai người bọn họ, lôi kéo Ân Tiện đi lên lầu hai.
Trút giận xong, tôi ăn một bữa ăn no say, cực kỳ đã.
Ân Tiện bất động nhìn tôi, tôi nghi hoặc liếc cậu ấy một cái.
"Hôm nay cậu không đói sao?"
"Thật bực bội." Khi nói ba chữ này, cậu ấy đưa tay lau khóe môi tôi.
Động tác rất thân mật, ánh mắt lại là đen nhánh nặng nề.
"Để bọn họ đều biến mất, em nói xem có được không?"
Động tác nhai trong miệng của tôi chậm lại, nhìn vào mắt cậu, trong lòng căng thẳng theo.
"Cậu nói biến mất, là ý mà tớ đang nghĩ sao?"
Ân Tiện không trả lời, nhưng đáp án đã rõ ràng.
"Tớ ghét bọn họ, nhưng tớ không muốn bọn họ biến mất, không đến mức đó."
Tôi thử khuyên nhủ cậu, tôi rất ghét nam nữ chính, nhưng còn không đến mức dính đến mạng người.
Hơn nữa dù sao cũng là nhân vật chính, mang theo hào quang, gi/ế/t nhân vật chính thì thế giới này có thể sẽ loạn.
Bản thân Ân Tiện cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Khóe môi cậu khẽ cong, trong ánh mắt không có ý cười, cậu mất hứng.
Đây là điều tôi đã nhận ra trong lúc quen cậu, những cảm xúc được thể hiện qua hành động nhỏ của cậu.
Tôi gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cậu, dỗ dành: "Ăn cơm đi, đừng nhắc đến bọn họ nữa nhé."
"Ngon lắm, cậu thử xem."
Cậu cắn miếng thịt dưới sự khuyên bảo ân cần của tôi, thấy tâm trạng Ân Tiện khôi phục bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày qua tiếp xúc với cậu ấy, tôi thấy cậu ấy khó đối phó hơn tôi nghĩ, thậm chí còn nguy hiểm.
Tôi nghi ngờ cậu bị rối loạn cảm xúc.
Không thể kết nối với những thứ xung quanh, đứng nhìn mọi thứ giống như một người ngoài cuộc.
Khái niệm thiện và ác của cậu xoay quanh niềm vui và sự tức giận của chính cậu.
Chỉ đặc biệt “nhiệt tình” với tôi.
Ví dụ như ăn cùng tôi, thích ôm tôi, còn có nắm tay tiếp xúc tứ chi.
Cậu thường nói với tôi một câu, "Chỉ có em mới ấm áp."
Tôi không có bộ não yêu đương, lúc tôi nghe được lời này cũng không thấy ngọt ngào gì.
Mà tôi cảm thấy hơi đáng sợ.