• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Edit + Beta: Una

---------------------------

Bên trong xe không bật đèn, thỉnh thoảng chỉ có ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào. Sau khi Ngôn Hạ nói ra một câu khó nghe kia, không khí trong xe chớp mắt như trầm xuống. Không, cũng không thể nói như vậy, vì không khí trong xe vốn đã rất im lặng.

Biểu tình của Dụ Bạc không chút thay đổi, độ cong giữa lông mày và khóe môi vẫn như bình thường, anh rũ mắt nhìn xuống chiếc túi trong tay, đối với câu nói của Ngôn Hạ tỏ ra vẻ thờ ơ.

Ánh sáng bên ngoài đúng lúc xẹt qua hai người bọn họ, để lại mấy vệt sáng mờ mờ. Mà Ngôn Hạ sau khi nói ra câu đó thì cũng không lên tiếng nữa, cô mím nhẹ môi, đem bản thân trở thành không khí.

Rất nhanh đã về tới nhà cô, Ngôn Hạ vơ lấy túi, môi khép mở một hồi, cuối cùng nhẹ giọng nói một câu 'Xin lỗi'.

Người đàn ông trai xe trả lại túi cho cô, tay của hai người bị ngăn cách bởi một chiếc túi nên không thể tiếp xúc. Trước kia lại không giống vậy, tình cảm thời niên thiếu vô cùng nóng bỏng, chân thành, tha thiết, bất luận đang làm việc gì cũng muốn chạm vào đối phương. Là sợi tóc, vầng trán, chóp mũi hay cổ tay chỉ cần chạm vào một chút liền cảm thấy hạnh phúc.

"Em không cần xin lỗi." Âm thanh mát lạnh giống như cơn gió đêm của Dụ Bạc vang lên, "Vốn là do tôi ép em lên xe."

Thời điểm anh thấy cô xuống xe, lại nói thêm một câu chúc thật bình thường: "Đêm nay mơ đẹp."

Thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng cô tiến vào khu chung cư, rồi biến mất sau cách cửa sắt vừa dày vừa nặng, Dụ Bạc mới thu hồi tầm mắt, đầu anh hơi ngửa ra sau, lưng khẽ tựa vào ghế ngồi. Bóng tối trong xe như nuốt chửng nửa người của anh, trong đêm tối anh thì thào tự nói: "Thật ra cô ấy nói rất đúng."

Người lái xe từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, tự coi bản thân mình thành một người câm điếc.

Phía bóng tối sau lưng bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười đè nén và kỳ dị.

"Tôi chính là con người ghê tởm như vậy, quả thật là thế."

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Đứng trước cửa thang máy, Ngôn Hạ cố gắng mấy lần mới dám buông lỏng rồi cất bước ra ngoài. Hành lang trống rỗng, chỉ có một mình cô, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác bình thường của cô. Cô đem chìa khóa cắm vào ổ, trước khi cô kịp bật đèn lên, một bóng đen đã vội nhào qua.

Túi của Ngôn Hạ rơi trên mặt đất, Sữa Bò nhảy vào lòng cô, nhỏ tiếng mà nức nở.

Công tắc điện vừa bật lên ánh sáng trắng nhẹ nhàng bao phủ khắp phòng, Ngôn Hạ giống như mất hết sức lực ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô vuốt ve Sữa Bò, gượng ép bản thân nở một nụ cười.

Cô nói một câu cảm ơn với Sữa Bò. Hẳn là cô cũng nên nói một câu cảm ơn như thế với Dụ Bạc, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội.

Mỗi một lần Ngôn Hạ xuất hiện trước mặt Dụ Bạc đều là dáng vẻ kiêu ngạo rạng rỡ, cô không cho phép bộ dạng thảm hại không chịu nổi của mình hiện ra cho anh thấy, kể cả khi họ đã chia tay. Cho nên hôm nay là ngày mà cô không muốn gặp phải Dụ Bạc nhất, nhưng cố tình vẫn gặp nhau tại đó, đúng là thảm họa.

Vì vậy cô chỉ có thể dựng thẳng những chiếc gai trên người, dùng một mặt bén nhọn nhất để đối mặt với anh, một lần nữa ngụy trang bản thân thành Ngôn Hạ kiêu ngạo nhất.

"Thật ra Trình Trác Nhiên nói rất đúng, chị là một kẻ chết vì sĩ diện, tự làm khổ mình." Cô ôm Sữa Bò nhỏ giọng nói. "Chị thật sự luôn làm người khác cảm thấy khó chịu."

Nghe thấy những lời này từ chính miệng mình thốt ra, làm Ngôn Hạ không khỏi bật cười, cô buông Sữa Bò xuống, đi chuẩn bị đồ ăn cho nó.

Một buổi tối này Ngôn Hạ không ngủ, chỉ cần cô nhắm mắt lại thì trong bóng tối sẽ xẹt qua rất nhiều hình ảnh từ mơ hồ đến rõ ràng, tất cả đều là những năm tháng đen tối kia.

Cũng chẳng tốt đẹp gì.

Ngẫu nhiên, trong mớ hỗn độn đó cô còn nhìn thấy cả Dụ Bạc.

Cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi giấc ngủ, có thể nào sau khi ngủ cô sẽ nhớ đến càng nhiều hình ảnh không tốt đó hay không, hoặc sẽ thấy thêm nhiều cảnh tượng kỳ quái và đáng sợ hơn nữa. Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy tấm rèm cửa màu xanh lá đang được che kín mít, sau đó đứng lên đi tới phòng khách, tùy ý mở một bộ phim điện ảnh.

Bất kể ra sao vẫn có thêm chút âm thanh.

Tiện tay mở phần giới thiệu của bộ phim Titanic đã giữ kỉ lục phòng vé suốt mười hai năm liền, con tàu được xưng danh là vĩnh viễn không thể chìm mới khởi hành được bốn ngày đã táng thân dưới đáy biển.

Ngôn Hạ nhìn Leonardo người con trai trẻ tuổi với mái tóc vàng đang ngẩng cao đầu, chàng họa sĩ trẻ tóc vàng đã giành được tấm vé quý giá để lên tàu, trên du thuyền xa hoa ấy anh đã gặp được người mình yêu chân thành nhất. Bộ phim nhựa này đã lừa gạt bao nhiêu nước mắt của Ngôn Hạ vào cái thời thiếu nữ. Ngồi ở phòng khách trầm mặc xem phim một hồi, Ngôn Hạ ôm lấy cái gối trên sofa, ngay cả Sữa Bò đang ngủ đều không giống như mọi ngày, cứ cọ cọ vào bên chân hoặc đùi của cô.

Phim nhựa dài hơn hai tiếng dần kết thúc, cô cũng không nhớ rõ nội dung bộ phim, chỉ có ca khúc chủ đề của phim là nghe nhiều nên mới thuộc.

Ngôn Hạ lại chọn thêm một bộ phim nữa, khi trời vừa tờ mờ chạng vạng thì cơn buồn ngủ mới ập đến. Cô cuộn tròn trên sofa, nhưng giấc ngủ cũng không được yên ổn lắm, cái giấc mộng kia vẫn cứ tiếp tục đeo bám.

Trên da mặt trơn bóng có chút ẩm ướt, Ngôn Hạ mơ hồ mở mắt ra, Sữa Bò đang ở bên cạnh cúi đầu liếm nhẹ lên mặt cô.

Cô thuận tay vuốt ve Sữa Bò, mí mắt cô nặng trĩu, cổ họng thì khô khốc đều là triệu chứng của bệnh thiếu ngủ. Sofa tuy khá rộng rãi nhưng cũng không phải giường ngủ, cô vừa chống tay ngồi dậy trên ghế sofa liền cảm thấy toàn thân có chút bất ổn.

Giống như xương cốt của cô vừa di chuyển* vậy, thật khó chịu.

(*cảm thấy xương cốt bị di chuyển là cảm giác bị vẹo đốt xương sống của bộ phận nào đó trên cơ thể, do ngủ sai tư thế và địa điểm, dẫn đến hiện tượng tê cứng nhức mỏi. Ý Ngôn Hạ là vậy đó.)

Chiếc đồng hồ treo tường cho thấy cô chỉ mới ngủ gần hai tiếng, so với giờ cô thường thức dậy để đi làm còn sớm hơn nhiều.

Còn Sữa Bò thì im lặng ngồi trên ghế sofa mà nhìn cô chứ không hề phát ra tiếng động. Đem mèo và chó so sánh với nhau, vẫn là mèo yên tĩnh hơn một chút. Ngôn Hạ nhớ rằng trước kia cô út có nuôi hai con chó cảnh lông vàng trong nhà, chúng đều rất hoạt bát và tinh nghịch, mỗi lần chơi đùa cùng chúng, người mệt mỏi luôn là cô, còn chúng thì luôn mang vẻ vui sướng chưa đùa nghịch đủ.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Hôm nay Ngôn Hạ cũng không miễn cưỡng bản thân phải đi làm nên đã gọi điện thoại xin phép nghỉ.

Cô trở lại phòng ngủ, kéo toàn bộ rèm che ra, tất cả những tia nắng bên ngoài đều tràn vào trong, cảm thấy vẫn chưa đủ, cô liền đốt thêm ngọn nến thơm, và phát bài nhạc nhẹ nhàng bằng chiếc loa bluetooth. Đây là những điều cô tự tạo ra cho bản thân, một môi trường an toàn và thoải mái nhất dành cho giấc ngủ. Lần này cô ngủ một mạch thẳng đến tận chiều.

Cô để điện thoại ở chế độ im lặng nên dù có vô số tin nhắn gửi đến cũng không đánh thức được cô. Ngôn Hạ xem qua điện thoại một chút, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Thành Thải Vận nói với cô rằng sắp tới sẽ đi công tác ở Giang thành.

Thời trung học Ngôn Hạ chỉ có Thành Thải Vận là người bạn nữ thân nhất, thế nhưng cũng giống như các cặp bạn thân ở xa nhau khác, khoảng cách quá xa sẽ dần xóa nhòa đi những quen thuộc trong quá khứ. Sau khi lên đại học, Ngôn Hạ ngẫu nhiên xem lại Wechat của cô và Thành Thải Vận, lần gần nhất họ nói chuyện với nhau là một tháng trước.

Cô đã từng có tâm tư muốn để hai người lại gần gũi như xưa, nhưng nhìn vào khung chat suy nghĩ nửa ngày cũng không có cách nào để bắt đầu một chủ đề phù hợp.

Vì vậy hai người cũng chỉ có thể buông bỏ, cứ xem như bạn bè thân thiết hơn chút so với những người bạn khác.

Nhìn thấy Wechat Thành Thải Vận gửi tới, Ngôn Hạ nhấn vào giao diện khung chat rồi gõ ra một câu: 'Nếu có thời gian thì tới tìm mình, mình đưa cậu đi chơi."

Sau khi gửi đi tin nhắn này đối phương cũng chưa phản hồi lại.

Sữa Bò không biết đã vào phòng ngủ từ lúc nào, hướng về phía cô kêu to.

Lúc này Ngôn Hạ mới phản ứng kịp, cô quên cho mèo nhỏ ăn, chắc chắn nó đang đói bụng lắm rồi. Thời điểm cô xuống giường đi lấy thức ăn cho mèo, tiếng điện thoại trong tay cô liền vang lên.

Là chủ nhà cô đang thuê gọi đến.

Người phụ nữ cho Ngôn Hạ thuê nhà lớn hơn so với cô mười tuổi, cụ thể cô ấy làm công việc gì Ngôn Hạ cũng không rõ. Trong ấn tượng của cô, chủ trọ là một người tốt bụng, chỉ cần nói với cô ấy rằng phòng ở xuất hiện vấn đề gì, thì mọi thứ đều được xử lý lại thật ổn thỏa.

Bởi vị trí và giao thông nơi này, cộng thêm chủ nhà rất có trách nhiệm, nên Ngôn Hạ mới chấp nhận, dù sao căn hộ này có giá tương đối cao so với thu nhập của cô.

Lúc này, tiền thuê nhà đã được thanh toán xong, cô không hiểu chủ nhà gọi vì nguyên nhân gì.

Qua điện thoại, sau một hồi chào hỏi ngắn gọn, chủ nhà uyển chuyển mà nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.

"Nghe nói ngày hôm qua có mấy tên côn đồ xông vào tòa nhà của chúng ta, còn cầm theo dao và gậy gộc, không biết có làm cô sợ không,"

Nghe thấy câu này, tay Ngôn Hạ theo phản xạ có điều kiện mà cứng lại một chút, cô nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, sau đó nói không có.

Chị chủ kia nghe vậy liền nhẹ nhõm thở dài một hơi, "Không có việc gì là tốt rồi, con gái ở trọ một mình, cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn."

Nói xong những lời này, cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ, nói thêm rằng cháu trai mình gần đây vừa về nước, còn chưa tìm được nơi ở tốt, vừa vặn chỉ còn căn hộ mà cô đang ở. Chủ nhà còn chưa nói xong, Ngôn Hạ liền hiểu được ý tứ đó, thật sự rất dễ để phỏng đoán.

Nhưng hợp đồng thuê nhà của cô và chủ nhà còn nửa năm nữa mới hết hạn.

Ngôn Hạ tiếp lời chủ nhà: "Cho nên chị muốn để căn hộ này cho cháu trai mình ở."

Chị chủ kia cười cười tỏ ý xin lỗi, dù sao cũng là cô ấy tự ý vi phạm hợp đồng, tự nhiên cực kì dễ nói chuyện, chẳng những đồng ý hoàn trả ba tháng tiền nhà, mà còn để cô ở lại thêm một tháng, có thời gian tìm nơi ở khác. Đối với chuyện này cô ấy cân nhắc giúp Ngôn Hạ khá chu đáo, hy vọng cô có thể mau chóng chuyển đi.

Nói đến đây đại khái Ngôn Hạ đã hiểu rõ, có thể cũng chẳng có người cháu nào muốn đến đấy ở, đơn chỉ đơn giản là muốn lấy cái cớ thật hợp lí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK