---------------------------
Trình Trác Nhiên bị thương không nghiêm trọng, ít nhất mỗi ngày cậu đều cập nhật trạng thái trên vòng bạn bè, người nào không biết rõ còn tưởng cậu ta đi du lịch ở nơi nào đó trên thế giới, hoàn toàn không giống một bệnh nhân bị thương nặng.
Công việc của Ngôn Hạ bắt đầu bận túi bụi, nhân viên bên phòng trưng bày bảo tàng mĩ thuật mãi đến một tuần lễ sau mới liên lạc với cô, cô đã hoàn thành giai đoạn đầu của việc khảo sát, sau đó nắm rõ đại khái sơ đồ phác thảo. Trong tuần này, cuối cùng Ngôn Hạ cũng gặp được chủ nhân của buổi triển lãm tranh sắp tới – Thang Đức. Người đời luôn cho rằng một nghệ thuật gia trời sinh đã có sự khác biệt với người thường, những người này có cách thể hiện đẳng cấp bất đồng qua vẻ bề ngoài. Ví dụ như tóc dài, dáng vẻ khuôn mặt phóng khoáng cùng với trang phục, trang sức quái dị.
Hoặc có thể những điều này đều không chính xác, cái quan trọng nhất chính là làm cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác "Oa, chắc chắn người này làm về nghệ thuật".
Nhưng Thang Đức không giống vậy, lần đầu gặp mặt, dù là ai cũng không tưởng tượng ra, chỉ một bộ dạng bình thường như vậy, người đàn ông trung niên mặc bộ đồ vải vóc phổ thông này lại là một nghệ thuật gia.
Thang Đức cầm bản phác thảo sơ đồ thiết kế của cô, đưa ra đánh giá về thiết kế toàn bộ tranh triển lãm theo thành dạng hình tròn.
"Giống như những ngôi sao đang xoay tròn quanh một hành tinh, như một sự vĩnh hằng, hướng về một địa điểm đã định." Thang Đức đánh giá thiết kế của cô, "Chủ ý về điểm nổi bật này không tệ, nhưng đây không phải ý nghĩa tôi muốn biểu đạt."
Cách đánh giá chung của khách hàng luôn có những ý kiến muốn bác bỏ hoàn toàn những thiết kế của cô.
Nhưng Thang Đức không giống với họ, ông rất nghiêm túc mà nói cho Ngôn Hạ biết vì sao thiết kế của cô làm ông chưa hài lòng. Không nói chung chung, không dùng những ngôn từ tế nhị, mà nói cụ thể hóa từng chi tiết nhỏ.
Sau khi thảo luận công việc xong, Ngôn Hạ nói với Thang Đức: "Không biết đã có ai từng nói với ngài rằng nhìn ngài thật sự không giống một họa sĩ?"
Tính tình Thang Đức rộng rãi, cũng vui vẻ nói chuyện phiếm cùng cô: "Có rất nhiều người đã nói qua, thậm chí vợ tôi còn đề nghị về việc thay đổi cách ăn mặc để phù hợp hơn với thân phận của tôi."
"Chỉ là tôi đều từ chối, tại sao tôi phải biến thành họa sĩ trong mắt người khác?"
Ngôn Hạ cười rộ lên, cô hâm mộ sự tùy ý của Thang Đức.
Sau khi từ biệt Thang Đức, cô ở lại phòng trưng bày trong chốc lát, suy xét lại thiết kế. Tấm rèm cửa màu trắng chạm vào tay cô, không có gió, không biết vì sao rèm cửa lại bay lên. Mà mãi đến khi nó bay lên, Ngôn Hạ mới phát hiện phía sau rèm cửa sổ, thế mà lại không có cửa sổ.
Cô lui về phía sau vài bước, nhìn thấy tấm rèm trắng từ trên cao chậm rãi hạ xuống, cứ có loại cảm giác ánh mặt trời đang xuyên thấu qua, hẳn là lợi dụng ánh sáng và góc độ mới tạo ra được. Là một thiết kế cực kì khéo léo. Cô ở đây quan sát hồi lâu, mãi đến khi có âm thanh trò chuyện mơ hồ từ xa xa truyền đến, cách cô ngày càng gần.
Bây giờ là thời gian phòng trưng bày đóng cửa, theo lý thuyết thì ở đây có rất ít người. Cô đi dọc theo con đường từng đi qua để trở về, lúc xuống lầu, cô có chút cảm giác mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc đối diện với tầm mắt của người đứng phía trên.
Đôi mắt màu đen giống như vực sâu trầm tĩnh.
Dụ Bạc hướng về phía Ngôn Hạ mà gật đầu.
Ngôn Hạ ngẩn ra một chút, ở nơi này cũng có thể gặp được Dụ Bạc, thật sự là quá trùng hợp.
Anh không đi một mình, đi cùng còn có ba người khác, trong đó có người cầm một bức tranh trên tay, dùng tấm vải đen phủ kín, không thấy rõ nội dung. Có thể là tới mua tranh, trong đầu Ngôn Hạ xét qua một suy nghĩ như vậy.
Cô đang nghĩ thì không ngờ cánh cửa bên cạnh bỗng dưng mở ra nên cảm thấy hơi kinh hãi một chút. Nhân viên quản lí bảo tàng đẩy cửa ra. Anh ta đã thay đổi đồng phục của nhân viên phòng tranh thành bộ quần áo cá nhân nhẹ nhàng. Đầu tiên anh ta nói lời xin lỗi với Ngôn Hạ, vì không đoán được trước cửa còn có người. Rồi sau đó lại tò mò hỏi: "Sao cô còn ở đây a, ngài Thang Đức đã rời khỏi phòng tranh từ lâu."
Không phải là quá hoảng sợ nên thời gian mấy chục giây cũng đủ để bình tĩnh, Ngôn Hạ gật gật đầu, giải thích: "Tôi ở lại đi dạo, nhìn một chút xem có thể tìm được linh cảm hay không."
Nhân viên quản lí gật đầu hiểu rõ. Anh ta là một người hay nói, thấy ánh mắt Ngôn Hạ nhìn đám người trên lầu kia vài lần, liền có đề tài để nói tiếp.
"Bọn họ tới mua tranh, nghe nói là dung mấy trăm vạn mua bức tranh đầu tiên của ngài Thang Đức."
Thang Đức có một tác phẩm tên 'Thiếu nữ thiên nga' nổi tiếng nhất được hoàn thiện vào năm ông 40 tuổi, từ đó về sau, tranh ông vẽ ra đều là nước lên thì thuyền lên. Nhưng đối với tác phẩm đầu tiên này, Thang Đức tự mình khẳng định rằng nó không cất chứa giá trị gì.
Mấy trăm vạn này, tuyệt đối là giá cao.
Nhân viên quản lí còn chưa bộc lộ hết những gì anh ta muốn nói, tiếp tục nói cùng Ngôn Hạ: "Người mua còn cực kì có quyền lực, thực chất bức tranh này cũng là tác phẩm của đợt triển lãm tranh lần này, mua bán thì cũng phải đợi sau khi kết thúc buổi triển lãm. Nhưng người ta lại mua đi ngay trước lúc triển lãm, buổi triển lãm tranh lại phải tiến hành điều chỉnh."
Anh ta lải nhải nói một chút điều nghe đồn về Dụ Bạc. Qua lời nhân viên quản lí miêu tả, hình tượng Dụ Bạc trở nên ngang ngược, không nói đạo lí, còn rất có tiền.
Cái hình tượng này thích hợp áp dụng với đại đa số thương nhân. Nhưng không thích hợp với Dụ Bạc.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Cùng nhân viên quản lí trò chuyện hồi lâu mới ra khỏi phòng tranh, bên ngoài không biết đã có hạt tuyết bay bay từ khi nào. Chính xác mà nói, là mưa tuyết.
Thời tiết như vậy thật sự khắc nghiệt, nhiệt độ không khí lại thấp nên việc đi ra ngoài cũng trở nên khó khăn. Bây giờ vừa lúc là thời điểm tan tầm, trên ứng dụng đặt xe hiển thị trước cô vẫn còn hơn một trăm cái tên của người chờ xe.
Ngôn Hạ thở dài một hơi, hôm nay về đến nhà không biết phải muộn thế nào. Nếu không phải Trình Trác Nhiên gặp tai nạn xe cộ, hẳn là lúc này có thể đưa cô về nhà. Mưa tuyết đón gió, tùy ý tung bay đến bất kì góc nào, Ngôn Hạ đứng dưới mái hiên chỉ cách cửa ra khoảng vài bước chân, vậy mà chúng nó vẫn cứ bướng bỉnh bay vào, đậu trên tóc của cô.
Cô hơi cúi đầu, vỗ vỗ lên tóc, thời điểm thu tay lại đã đụng lên áo của người bên cạnh.
"Xin lỗi." Theo phản xạ có điều kiện Ngôn Hạ nói một câu xin lỗi, sau đó mới giương mắt nhìn người đang đứng bên cạnh.
Ngôn Hạ không phải tiếc rẻ biểu đạt cảm xúc và suy nghĩ của mình với người khác, thời điểm còn ở bên Dụ Bạc, cô không ngừng nói rằng anh mặc quần áo màu trắng đen rất đẹp mắt, cực kì tôn lên màu da và khí chất của anh.
Đương nhiên, mặt khác cũng là do nhan sắc Dụ Bạc thích hợp, có bộ dáng ưu việt hơn người cho dù mặc vải bố cũng rất thời thượng.
Dụ Bạc mặc áo khoác bành tô màu xanh đen, loại màu sắc này rất giống với màu đen, trên cổ áo là cái cổ màu trắng lạnh, không giống như lần trước gặp có màu sắc nhợt nhạt của bệnh tật.
"Không có gì."
Một câu xin lỗi một câu tha thứ, giống như trẻ con tập nói theo mẫu rất tiêu chuẩn. Ngôn Hạ không biết vì sao, đột nhiên có loại xúc động muốn bật cười, dù rõ ràng không có chút hàm ý hài hước nào tồn tại trong đó.
"Anh hết bệnh rồi sao?" Giống như hai người xa lạ không quen thuộc, Ngôn Hạ dò hỏi một câu có vẻ không đau không ngứa.
"Khỏi hẳn." Dụ Bạc nói, anh tạm dừng khoảng chừng một giây, hoặc là thời gian ngắn hơn, hỏi ra câu tiếp theo, "Em đang đợi xe sao?"
Ngữ điệu ôn hòa giữ lễ nghĩa, phương thức nói chuyện quen thuộc, phảng phất như khiến cô quay về thời cao trung ngay tức khắc, khoảng cách thời gian trôi qua mấy năm nay dường như thu hẹp lại, hóa thành hư vô. Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng.
"Ừm, đang đợi xe." Cô nói.
Giữa làn mưa tuyết, có một chiếc xe dừng trước người bọn họ, thân xe màu đen, logo của xe là hình tam giác có chữ M. Ngôn Hạ nhận ra đây là xe Dụ Bạc ngồi lúc bọn họ gặp mặt lần trước. Cửa xe bên phía ghế điều khiển mở ra, có người bung dù vội vàng đi đến, anh ta đem dù che trên đầu Dụ Bạc, gọi một tiếng ông chủ.
Dụ Bạc lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn Ngôn Hạ, anh nói: "Tôi đưa em về?"
Đây có lẽ chỉ là một câu hỏi dò lễ phép.
Ngôn Hạ lắc đầu: "Tôi đoán chừng xe cũng sắp tới rồi."
Giây tiếp theo, đáng lẽ Dụ Bạc nên gật đầu, đón lấy chiếc ô người kia đang che cho anh, lên xe rời đi. Nhưng là hiện thực không giống trong tưởng tượng của Ngôn Hạ.
"Vừa rồi tôi đã nhìn được." Dụ Bạc không nhúc nhích, "Cách thời gian xe em đặt phải đợi còn rất lâu."
Ngôn Hạ nhớ lại, cô không tắt đi âm thanh của ứng dụng thuê xe, trước khi Ngôn Hạ đặt xe nó sẽ tự động nhắc nhở cách thứ tự đặt hàng còn mấy người, còn cả thời gian đặt xe bao lâu mới có thể thành công. Dưới tình huống như vậy, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy lúng túng, hơn nữa còn ở trước mặt Dụ Bạc.
Dụ Bạc cầm lấy chiếc ô trong tay người vừa bung ô giúp anh, chiếc ô có cán dài màu đen, chỉ cần ấn cào cán ô thì chiếc ô liền tự động bung ra. Dụ Bạc dùng chiếc ô này che mưa, che đủ cho hai người.
"Tôi đưa em về nhà, được không?" Giọng điệu trưng cầu mang theo chút ôn nhu không dễ phát hiện.
Phương thức tốt nhất để hóa giải sự xấu hổ này chính là làm bộ không thèm để ý hoặc là nói sang chuyện khác, tất nhiên Ngôn Hạ vô cùng quen thuộc hai cách làm này.
"Tôi cho rằng anh sẽ giống như lần trước, trực tiếp rời đi." Tuy rằng ngay từ đầu người cố ý giả bộ không quen biết là cô.
Không đợi Dụ Bạc nói thêm gì, cô lại nói câu cảm ơn, Ngôn Hạ không dưới một lần tự nói với bản thân là không nên từ chối đi nhờ xe, nếu không có khả năng cô sẽ bị cái thời tiết ác liệt này vây ở bảo tàng mĩ thuật rất lâu. Hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì nên không cần rối rắm đến mức cả đời không qua lại với nhau vì chuyện này.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Xe Dụ Bạc rất thoải mái, không chỉ có ghế dựa bên trong xe mà tài xế còn có kĩ thuật, Ngôn Hạ cơ hồ không cảm giác được chút xóc nảy nào. Bên trong xe bật máy sưởi, không khí trong xe ấm áp, ngồi lâu sẽ khiến người ta mơ màng buồn ngủ, đặc biệt là khi hoàn cảnh rất yên tĩnh.
Không chỉ có Dụ Bạc và Ngôn Hạ, ngay cả tài xế cũng chỉ hỏi một câu địa chỉ nhà lúc Ngôn Hạ lên xe, sau đó không nói thêm chuyện gì. Ngôn Hạ rũ mi mắt, nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa xe, đáng tiếc ập vào mắt đều là mưa tuyết, khung cảnh thành phố bị một mảnh mưa tuyết mơ hồ đan chéo ở giữa.
Lúc thời tiết ác liệt thì việc dễ gặp phải nhất là đèn đỏ và kẹt xe. Không biết đây là lần kẹt xe thứ mấy, cô chỉ thấy những dòng xe cộ thật dài, trong lòng liền có chút bực bội, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái xuống cửa sổ xe, tiếng gõ cửa vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh. Cô thu tay lại.
"Trước bảy giờ sẽ tới nơi."
Ngôn Hạ quay đầu lại, cô ngồi ở phía ngoài cùng bên trái, Dụ Bạc ngồi ở ngoài cùng bên phải, khoảng cách giữa hai người có thể ngồi vừa thêm hai người nữa.
Dụ Bạc nhìn thứ cứng nhắc trên tay, từ góc độ Ngôn Hạ nhìn qua, chỉ có thể thấy những chữ cái tiếng Anh rậm rạp, ở giữa thỉnh thoảng xen kẽ mấy con số. Anh không nhìn Ngôn Hạ, tiếp tục nói: "Sẽ không tắc đường lâu đâu, yên tâm."
Ngôn Hạ có tính tình nôn nóng, tính cách này từ nhỏ đến giờ không hề thay đổi. Lúc còn ở bên Dụ Bạc, anh thường thường sẽ động viên cô như vậy, định ra một thời gian mục tiêu xác thực, không để cô phải sốt ruột thêm.
Ngôn Hạ thu hồi tầm mắt, nhìn điện thoại di động trên tay, ngón tay chạm đến màn hình, màn hình liền tự động sáng lên.
"Tôi chỉ là lo lắng cho Sữa Bò, không chuẩn bị cơm tối cho nó, nó có bị đói hay không."
Cảm giác như có kim đâm vào tay cô, lạnh lẽo đau nhói. Ngôn Hạ rũ mắt xuống nhìn tay của mình, da dẻ trên tay sạch sẽ, không có bất kì vết cắt hoặc dấu vết bị thương nào.
Dụ Bạc vừa vặn nâng mắt lên, ánh mắt mang ý dò hỏi.
Ngôn Hạ thả tay xuống, cô nói thêm một câu: "Sữa Bò nhà tôi là mèo, rất đáng yêu, còn thật ngoan ngoãn."
Cô cảm giác được ánh mắt Dụ Bạc nhẹ nhàng trượt xuống, anh nói: "Nhất định rất đáng yêu."
Ngôn Hạ nhìn anh, ánh mắt mang theo chút cổ quái, mang theo chút cảm xúc khó hiểu và mê man ở trong đó.
Từ rất lâu Dụ Bạc đã biết rằng Ngôn Hạ có một đôi mắt rất sinh động, vô luận là nghĩ về điều gì thì cảm xúc trong ánh mắt cô đều rất rõ ràng. Anh đã vô số lần dựa vào ánh mắt này, thận trọng đem bản thân trở thành một Dụ Bạc mà cô yêu thích.
Dòng xe cộ phía trước rốt cục cũng chuyển động, Ngôn Hạ một lần nữa đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, mưa tuyết bên ngoài dần dần không còn đập vào cửa xe nữa, hẳn là sắp ngừng.
Đợi khi về đến tòa chung cư trước mặt, mưa tuyết đã ngừng, chỉ còn một mảnh ướt đẫm trên mặt đất, bông tuyết nhợt nhạt xếp chồng thành một mảnh. Có điều sau khi bị từng chiếc xe lăn qua, người đi đường dẫm lên, do đó màu sắc tuyết liền biến thành màu tro đen, nhìn sơ cực kì bẩn thỉu.
Khi Ngôn Hạ đang chuẩn bị mở cửa xe thì đã có người mở giúp, tay cô duỗi ở giữa không trung, nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của tài xế. Anh ta che tay ở phía trên, tránh cho Ngôn Hạ bị đụng đầu khi xuống xe.
Loáng một cái, Ngôn Hạ có cảm giác như mình trở lại trước đây, khi ba còn chưa phá sản. Cô đè tầm mắt, nói cảm ơn đối với tài xế.
Dụ Bạc cũng xuống xe, anh có thể ngồi trên xe nhìn cô rời đi, huống hồ Ngôn Hạ sẽ không mời anh lên lầu, vào nhà cô ngồi một chút. Cho nên cô cũng không hiểu Dụ Bạc xuống xe để làm gì.
Dường như biết được Ngôn Hạ đang nghĩ gì, Dụ Bạc đứng trước xe, hơi ngửa đầu nhìn cô đi tới bậc thang, anh nói: "Tôi nhìn em đi lên."
Thời gian lại như trở về mấy năm trước, mỗi lần Dụ Bạc đưa cô về nhà đều đứng trước cửa nhà cô nói với cô như vậy.
Mở cửa ra, Ngôn Hạ suýt chút bị Sữa Bò đang ngồi xổm trước cửa làm giật nảy mình. Ở trong bóng tối, mắt của mèo luôn phát ra loại ánh sáng kì dị, cũng may khi mở đèn, sinh vật ngồi xổm trước cửa lại biến thành bộ lông trắng như tuyết, lông trên người Sữa Bò còn lấm tấm mấy điểm màu vàng nhạt.
Cô cúi thấp xuống, đối diện với Sữa Bò nói: "Em dọa chị sợ muốn chết."
Sữa Bò không hiểu vì sao, chỉ kêu "meo" một tiếng.