"Tôi là người xuyên sách, tôi đã đọc xong toàn bộ nội dung."
"Tôi biết rõ từng sự kiện một."
"Nhờ tôi chỉ đường mà tài sản của cha tăng gấp đôi. Cô nói xem mắc mớ gì ông ta phải để ý một đứa n.g.u d.ố.t vô dụng như cô chứ?"
"Làm dâu nhà họ Thẩm để đổi lấy lợi ích cho gia đình, đó chính là số mệnh của cô."
Cạnh hồ nhân tạo, chỉ có tôi và cô ta đứng đối mặt.
Cuối cùng, Lâm Yên không thèm giả bộ nữa, đưa tay nghịch lọn tóc, nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
"Lận Kiều Kiều, cô quá n.g.u.
"Cô cho rằng, cô không hủy hôn với Phó Hàn Thanh là có thể thay đổi được kịch bản sao?"
"Anh ta là nam chính, tôi là nữ chính, hai đứa tôi nhất định sẽ ở bên nhau."
"Sau này anh ta vẫn sẽ là người giàu nhất thế giới. Thẩm Ngự còn chẳng xứng xách giày cho anh ta, thế mà lớn gan đòi cưới tôi, chậc chậc, ngây thơ có kém gì cô đâu."
Vừa nhắc Thẩm Ngự, thì Thẩm Ngự tới.
Hai tay đút túi quần, đang tiến về phía hai đứa tôi.
Lâm Yên khinh thường giễu cợt:
"Đúng là bám dai như đỉa, bôi vôi cũng không giãy ra được."
"Cô biết không? Trong câu chuyện này, cuối cùng cô lấy Thẩm Ngự. Nhưng hắn ấy à, trong lòng chỉ có mình tôi thôi."
"Rồi tới mẹ cô, vô dụng quá nên cũng c.h.ế.t luôn."
"Còn cô thì sao, rảnh rỗi sinh nông nổi lựa lúc sao tối trăng mờ mà tới hỏi tội tôi, nhưng mới tới nửa đường đã bị người ta lôi vào trong hẻm tối.
"Thảm nhất là trước khi c.h.ế.t, cô gọi điện cầu cứu Thẩm Ngự, nhưng hắn không nghe máy."
"Cô có biết lúc đó hắn đang làm gì không?"
Ánh mắt cô ta lóe lên vẻ hưng phấn, vừa kể chuyện, vừa áp sát tôi.
"Cảnh báo sắp diễn trò rơi xuống nước kìa!"
"Chạy mau! Cô ả muốn gài bẫy cô đấy!"
Trong khung chat, năm trăm anh em vội vàng đứng ngoài sân mách nước cho tôi.
Ông bà dạy rồi, cá không ăn muối cá ươn, không nghe khán giả lên đường sớm thôi.
Cho nên tôi ngoan ngoãn xoay người bỏ chạy ngay tắp lự.
Nhưng mà vừa quay một cái đã thấy trời đất quay cuồng, nước đập vào mặt.
Mặc dù cá này ăn muối rồi nhưng vẫn bị đẩy xuống hồ.
"Thẩm Ngự! Anh bị thần kinh à?"
Trời má cái thằng não tàn này, dám đẩy tôi xuống hồ!!!
Thẩm Ngự bế bổng Lâm Yên lên với một tư thế đầy lạnh lùng độc đoán.
Rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt cũng đầy lạnh lùng:
"Cá không ăn muối cá ươn, không nghe tôi dặn, lên đường rồi kêu xui!!!"
Đệch, chửi thì chửi đi, văn vở cái quần què!
"Anh hỏi cô ta đi, coi có phải là Lâm Yên quý hóa nhà anh gây sự với tôi không?"
Lâm Yên yếu ớt nép vào lòng gã, thở không ra hơi:
"Em bị rắn cắn, chắc là rắn độc, không cử động được nữa."
"Anh buông em ra đi đã... Thẩm Ngự..."
?
Ủa má, má kiếm cớ thì cũng kiếm cái cớ nào có lý chút giùm con, ở đây mò đâu ra rắn mà cắn má chứ?
Nhưng mà c.h.ó n.g.u Thẩm Ngự tin ngay.
"Không buông."
Ánh mắt của hắn vô cùng kiên định.
"Anh đưa em đi bác sĩ."
"Nhưng Lâm Yên à, đời này anh sẽ không buông em ra đâu."
Đệch!
Thằng n.g.u này, tác giả miêu tả gã tóc màu xanh còn chĩa sừng tám hướng, chẳng lẽ ám chỉ vậy còn chưa rõ nữa à?
Làm lốp dự phòng mới có mấy bữa mà ng.h.i.ện luôn rồi hả cha nội?
Tôi đứng dưới nước, tức tới phồng mang trợn má.
"Vừa lò dò leo lên bờ, vừa liên mồm rủa cho gã sớm ngày bị cắm một trăm tám chục cái sừng.
Không biết có phải do tôi chửi to quá, nên Thẩm Ngự nghe được hay không.
Mà trước khi đi khuất, gã bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Vành mắt thoáng ửng đỏ.
Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?
Sao mà gã... giống đang khóc vậy...
(Còn tiếp)