Sáng sớm hôm nay, cha tôi gọi tôi vào phòng làm việc, nói với tôi:
"Kiều Kiều, lần này nhà họ Phó đắc tội với một người rất khó chơi, không thể trở mình được nữa."
"Cha hi vọng con có thể hủy hôn với Phó Hàn Thanh."
Trong khung chat, lại có người đem tiêu bản ra cảnh cáo.
Tôi hơi run rẩy, chân muốn nhũn ra.
Có người còn nhắc nhở tôi:
"Cha nớ biết Lâm Yên thích Phó Hàn Thanh nên cố ý rứa đó! Cha nớ xấu hết đường nói luôn hè!"
"Đây là Phó Trăm Tỉ đó chị mình ơi! Cầm tiền đừng để tiền rơi!"
"Kiều Kiều là nốt chu sa của hắn, chỉ cần không từ hôn thì Lâm Yên làm gì có cửa!"
Tôi vô thức gật gù, chắc chắn là không thể từ hôn.
Nếu đây là truyện sảng văn nam tần thì cứ bu chặt nam chính, không sai được đâu.
Hơn nữa, mắc mớ gì tôi phải giúp Lâm Yên thỏa nguyện?
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng phản bác cha tôi thì thoáng thấy ngoài phòng làm việc, một bóng người lặng lẽ xoay lưng rời đi.
Tiêu rồi!
Tình huống hiểu lầm!
Tôi chạy như bay xuống lầu, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Mấy ông vệ sĩ nhà tôi thuê, mỗi ông cầm một cây gậy, đang chặn đường Phó Hàn Thanh.
Bọn họ phun ra những câu khó nghe nhất, từ từ áp sát.
"Nhóc con, kiếm bãi nước đ ái mà soi cái mặt nghèo kiết xác của mày đi."
"Đại tiểu thư đã dặn, sau này mày còn dám vác mặt tới, gặp lần nào đ ánh lần nấy!"
"Cút mau, nếu không bọn tao đ ánh gãy chân c h ó của mày!"
Một người vung gậy bóng chày lên, hung hăng đập xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, tôi không kịp nghĩ gì nhào tới, ôm chặt lấy Phó Hàn Thanh.
Một gậy kia đập trúng vào lưng tôi.
Trời má nó đau, tôi cắn muốn nát hàm răng luôn.
Tôi rũ người ngã vào trong ngực Phó Hàn Thanh.
Còn phun một búng si-rô.
Một dòng chữ thong thả bò qua khung chat: "Cá năm chục, nữ hai hẹo."
4.
"..."
Đột nhiên tôi sợ hãi vô cùng.
Chẳng lẽ tôi cưỡng ép thay đổi nội dung cốt truyện nên tạch sớm à?
Phó Hàn Thanh hoảng sợ, cuối cùng sắc mặt ửng đỏ nghiêng đầu lại, đẩy tôi ra:
"Em không sao chứ?"
"Có sao lắm luôn." Tôi gồng hết sức ôm hắn chặt hơn, nước mắt tuôn như suốt, "Em đau sắp chết rồi đây."
Sau đó, nội dung thảo luận trong khung chat bỗng thay đổi hẳn.
"Hả? Tại sao sắc mặt lại đỏ ửng, tác có lược bỏ một ngàn chín trăm tám mươi chín chữ hay không vậy? Tôi là tài khoản VIP mà sao không được xem?"
"A a a a a a, trời ơi size 36E đó mấy má, em cũng muốn ôm chị, ôm thật chặt để cảm nhận sự mềm mại ấm áp của chị!"
"Nước miếng lầu trên chảy ướt bàn phím tôi rồi này!"
Phó Hàn Thanh nhìn tôi thật sâu, sau đó hai mắt thoáng ảm đạm, đầy phòng bị:
"Em lại định làm gì nữa."
"Em cứu anh, em muốn anh lấy thân báo đáp, có được không?" Tôi nén đau, gồng hết sức mình ôm chặt lấy hắn, "Em không biết, em đau lắm, em sắp liệt toàn thân rồi, anh phải chịu trách nhiệm."
Hắn nhíu mày: "Lận Kiều Kiều, chúng ta đã từ hôn, em có biết xấu hổ không hả?"
"Em! Không! Từ! Hôn! Đâu!"
Phó Hàn Thanh bỗng thất thố, tôi nhìn hắn, nở một nụ cười yếu ớt:
"Phó Hàn Thanh, anh tin thì tin không tin thì tin, em nhất định phải gả cho anh."
"Em biết anh không có nhà, không sao cả, em sẽ cho anh một ngôi nhà mới."
Theo kịch bản tôi gom được từ nội dung thảo luận, sau khi Phó Hàn Thanh bị đánh một trận vứt ra khỏi nhà họ Lận, Lâm Yên cứu hắn khi hắn đang thoi thóp, đây là lời thoại cô ta nói với Phó Hàn Thanh khi đó.
Rất tốt, giờ là lời thoại của tôi rồi.
"Nhà anh phá sản, còn nợ một khoản lớn."
"Em nuôi anh!" Tôi vội vàng vỗ bộ ngực bự cỡ 36E bảo đảm với hắn, "Anh yên tâm, em có cơm ăn thì không để anh phải húp cháo đâu."
Rốt cuộc Phó Hàn Thanh nở nụ cười: "Lận Kiều Kiều, anh không dễ nuôi đâu, em đừng có đem anh bỏ chợ đấy nhé."
"Cố gắng lên, anh đưa em đi bệnh viện."
Thế là tôi giả vờ bất tỉnh.
Hắn thở dài, bế tôi kiểu công chúa.
Lúc đi ra, tôi nép mình trong ngực Phó Hàn Thanh, lặng lẽ ti hí một mắt.
Tầm mắt tôi chạm phải Lâm Yên đứng trong góc.
Gương mặt cô ta đầy vẻ kinh ngạc và không cam lòng.
Tôi nháy mắt với cô ta một cái, trong lòng vui vẻ: "Không ngờ đúng không, chị đây mọc não rồi!"
(Còn tiếp)