Ta hận bọn họ đến mức nếu bây giờ họ đứng trước mặt ta thì ta sẽ cầm d.ao giế.t họ mà không có chút do dự nào nữa.
Sau khi từ cung của Đồng phi về, ta ở trong phòng bếp bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng vào thời gian bữa tối bưng ra một nồi canh gà hầm nấm thơm nức mũi.
Khi Tạ Hành tới, ta đặt một bát canh trước mặt chàng: "Tối nay ta sẽ canh chừng chàng, chàng nhất định phải uống hết hai bát đó."
Chàng cười bất lực, nhưng có vẻ như là rất vui: "Được."
Sau khi dùng bữa xong, ta và Tạ Hành ngồi đối diện với nhau trên chiếc ghế dài êm ái.
Ta tiếp tục đọc sách và học chữ, chàng chăm chú phê duyệt tấu chương.
Ngọn nến sáng le lói trong đèn lưu ly, mùi vỏ quýt hơ trên bếp than khiến cả gian phòng vương vấn một mùi thơm thanh ngọt.
Khi ta lật đến trang sách cuối cùng, ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chàng: "Tạ Hành."
"Ừm?"
Bàn tay cầm bút của chàng khẽ khựng lại, chàng cũng nhìn ta.
Ngọn nến màu đỏ cam lay động trong đáy mắt chàng, mang đến sự ấm áp mơ hồ từ sâu thẳm, không nhanh không chậm nhẹ nhàng bao phủ ta.
Ta nắm chặt trang sách, nhẹ nói: “Năm năm trước… Năm ta chín tuổi, đệ đệ ham chơi, nằng nặc đòi ta dẫn ra hồ bắt cá.”
"Hôm đó là đông chí, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, rất lạnh, thậm chí mặt hồ cũng đóng băng. Ở đó có một cái hố tròn để câu cá, đệ ấy đã đẩy ta xuống đó.
"Nhưng ta biết bơi, mặc dù trời rất lạnh nên ta vẫn ngoi lên được ngay lập tức."
Tạ Hành nhất thời không lên tiếng, dường như chỉ có ánh sáng như sao xa lưu chuyển trong mắt chàng, sau đó chàng đột nhiên đặt bút xuống, đứng dậy đi tới ôm lấy ta.
Ta nép trong vòng tay của chàng, nhìn chàng không chớp mắt.
Đầu ngón tay ấm áp lướt qua má ta, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tạ Hành: "... Tang Tang."
“Tạ Hành.” Ta nhỏ giọng gọi tên chàng, “Giá như lúc ấy ta quen biết chàng, ta nhất định sẽ cứu chàng ngay lập tức”.
Sự an bài của trời cao thật kỳ diệu, 5 năm trước vào ngày đông chí đó, khi mà ta còn chưa gặp được Tạ Hành, trong trận tuyết dày năm đó, vận mệnh của bọn ta có một sự trùng lặp diệu kỳ.
Tạ Hành tựa cằm vào vai ta, nhẹ giọng nói: "Nếu như lúc đó quen biết Tang Tang, ta cũng không bao giờ để nàng chịu khổ nhiều như vậy."
Đêm đó, Tạ Hành đã để ta ngủ trong vòng tay của chàng ấy.
Nửa mơ nửa tỉnh, ta cảm thấy có thứ gì đó nóng hôi hổi dán vào chân ta, vì vậy ta đưa tay ra đẩy đẩy: "Tạ Hành, ta đã nóng lắm rồi, mau bỏ cái bình nước nóng xa ra chút đi."
*hihi đoán xem là cái gì, chong xáng lên các bạn ơi:))
Trên đỉnh đầu phát ra một tiếng rên trầm thấp đè nén, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Tạ Hành mới vang lên: "... Được."