Mùa đông sắp đến, cách sinh thần lần thứ mười lăm của ta ngày càng gần.
Tạ Hành nói với ta, Tề Ngọc Thần cuối cùng không biết kéo đâu ra một con dê thế mạng, tự nhận là kẻ đã ám s.át chàng tại cửa phủ Thừa tướng ngày hôm đó.
Kẻ này cũng khai ra “chủ mưu sai khiến” phía sau hắn, chính là Tướng quân ở Tây Châu nắm trong tay 10 vạn quân - Tống Ngôn.
Lúc lên triều, Tề Ngọc Thần và Tống ngôn đã cãi nhau một trận, còn suýt chút nữa động thủ.
Cuối cùng, Tạ Hành hạ chỉ, lệnh cho Tống Ngôn hiệp lực với Tề Ngọc Thần cùng nhau tra xét lại sự việc.
"Tây Châu có 10 vạn binh mã, còn Hoạt Châu có 6 vạn, không thể để chúng tập trung hết vào một chỗ được, đương nhiên cần phải đánh hạ từng chút một..."
Tạ Hành ngồi ở bàn đối diện với ta, cầm bút suy nghĩ một lúc, khẽ cau mày.
Sau mấy ngày nghiên cứu binh pháp, ta thử đưa ra đề nghị: “Không thì tạm thời giao cho Tề Ngọc Thần cai quản binh mã ở Hoạt Châu, để hắn ta tiến lên phía Bắc dẹp loạn."
“Ồ?” Tạ Hành dừng lại, ngẩng đầu nhìn ta, “Ý của Tang Tang là gì?”
Ta cắn môi, mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Trăng tròn đã không thấy nữa rồi.
"Ta hoài nghi... Tạ Chinh chưa ch.ết, mà được người của phủ Thừa tướng giấu gần thành Hoạt Châu."
Tạ Chinh chính là Thái tử trước đây.
Ban đầu, hắn ta định làm phản, buộc Tiên Hoàng phải thoái vị, nhưng cuối cùng lại bị phế truất ngôi vị và bị giam lỏng trong cung.
Kết quả là vài ngày sau, cung của Thái tử bốc cháy, sau khi dập được lửa, họ tìm thấy một thi thể không thể nhận diện trong phòng của Tạ Chinh.
"Suy đoán của Tang Tang là đúng, nếu không có huyết thống của Hoàng thất trong tay, Tề gia cũng không dám to gan như vậy."
Tạ Hành cười mà hai mắt đều cong lên: "Nếu đã như vậy, ta sẽ cho bọn họ thêm một cơ hội để tiến hành âm mưu soán ngôi."
Trong binh pháp nói, chiêu này được gọi là dụ rắn ra khỏi hang.
Ngày thứ ba sau khi Tề Ngọc Thần rời khỏi Kinh thành, chính là sinh thần lần thứ mười lăm của ta.
Sáng vừa thức dậy, ta liền nhận được chiếu chỉ do Phó Công công tuyên đọc.
Tạ Hành trực tiếp phong cho ta Quý phi.
Thực tế thì phong hay không phong thì cũng chẳng có gì khác biệt, bởi vì hai ngày trước ta mới biết được từ chỗ của Đồng phi, hậu cung của Tạ Hành chỉ có ta và nàng ấy.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Quý phi và Mỹ nhân, chính là ta và Đồng phi không ai phải hành lễ với ai cả.
Ta đang suy nghĩ lung tung thì thấy Phó Công công nhìn ta cười: "Tang Quý phi, người mau mau tiếp chỉ đi. Trang sức và quần áo lúc trước đều đã chuẩn bị xong cả rồi, Hoàng thượng bảo người xem thử có thích không."
Đương nhiên là thích rồi.
Ngoài những bộ đã may trước đó, Tạ Hành còn sai người đưa tới một chiếc áo choàng trắng như tuyết làm bằng lông cáo, quanh cổ áo có lông mềm mềm, ta chưa từng trải qua mùa đông nào ấm áp như vậy.
Buổi sáng, Đồng phi cũng đặc biệt đến đây một chuyến, tặng ta một chiếc hộp làm quà, còn đặc biệt dặn dò ta, nhất định phải đọc xong nó trước khi Tạ Hành đến.
Ta làm như lời nàng ấy nói.
Sau đó bị chấn kinh.
Buổi chiều khi Tạ Hành đến Huyền Linh cung, rất kinh ngạc: "Tang Tang, sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"
Ta cầm quạt phẩy mạnh hai cái: "Áo lông cáo đó ấm quá, có lẽ là nóng quá, nóng quá thôi."
Trong tập tranh mà Đồng phi đưa tới ……. là vẽ như thế nào ấy nhỉ?
*haha Cung xuân đồ à =)))
Trước bữa tối, ta đặc biệt dặn dò Quất Hạ ủ nóng một ấm rượu, sau khi uống vài chén, cả ta và Tạ Hành đều mơ màng say.
Lửa nóng từ than bốc khói nghi ngút, Quất Hạ bảo tất cả lui ra hết, ta mơ mơ hồ hồ loạng choạng kéo dây lưng của Tạ Hành.
“Tang Tang!” Chàng nhẹ giọng khiển trách, “Dừng tay, nàng vẫn còn nhỏ!”
"Không nhỏ nữa rồi."