Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Phần 14
======
Thật vất vả lừa gạt không được ăn kẹo cuối cùng lại đem kẹo ra dỗ người.
Elphins đã cố gắng hết sức để thuyết phục Uriah gần như sợ đến phát khóc, chỉ cần đánh răng súc miệng thường xuyên, ăn 3 viên kẹo mỗi ngày sẽ ngăn ngừa được sâu răng.
Uriah thút tha thút thít, không dám cắn kẹo trong miệng, sợ một con sâu sẽ chui ra ăn mất răng của mình trong giây tiếp theo, lúc Elphins đảm bảo chỉ ăn một viên sẽ không sâu răng mới dám chậm rãi nhai nuốt.
Đứa bé đang ăn kẹo, giọng nói hơi ngọng không rõ ràng, mềm mại lại mang theo chút vị ngọt, mặc dù Elphins không bao giờ thích những món ngọt béo ngậy như này, nhưng anh đã dịu đi vẻ mặt khi nghe đứa trẻ nói.
"Ngài đừng có..... làm cháu sợ nha," Uriah dùng một tay nắm lấy quần áo của anh kéo nhẹ, như thể đang làm nũng, "Sâu thật đáng sợ."
Elphins chọc que kẹo trên miệng đứa bé: "Không đâu, ta xin lỗi, sau này sẽ không làm cho nhóc sợ nữa."
Uriah gật đầu, duỗi ngón út ra: "Ngoắc tay nhé?"
Elphins chưa bao giờ tiếp xúc với ai, trò trẻ con này có lẽ đã bị loại khỏi cuộc sống của anh từ rất lâu trước khi anh được sinh ra, khi nhìn thấy hành động này của Uriah thì có hơi kinh ngạc một chút. Nhưng bây giờ phải nhặt chúng về một lần nữa, vì tên tiểu tổ tông trước mặt này.
Dáng vẻ mong chờ của Uriah quả thực khó có thể khiến người khác từ chối. Đôi mắt xanh trong veo của con nai nhìn chăm chú vào đôi mắt bạn, những suy nghĩ chân thực nhất cũng bộc lộ ra từ đôi mắt ấy mà không hề giữ lại, đứa bé còn nhỏ, chưa học được những thứ khẩu thị tâm phi để cố tình che giấu hành động của mình, chân thành trong suốt tựa như một dòng suối tinh khiết, mỗi một vòng tròn gợn sóng đều khiến người ta nhìn ra rõ ràng.
Elphins có thể dối trá hơn những người dối trá, tàn nhẫn hơn với những người xấu xa. Anh đã từng khét tiếng đến mức Giáo hoàng phải đưa ra một khoản tiền thưởng gửi một số lượng lớn thợ săn để loại bỏ anh bằng bất cứ giá nào. Anh vẫn có thể ngồi khá mãn nguyện trong lâu đài của mình khi những thợ săn ma cà rồng hùng mạnh đến.
Anh dường như không động lòng trước bất cứ thứ gì, ích kỷ, tàn nhẫn và kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ có thứ gì đó đã thực sự thay đổi.
Một bàn tay tái nhợt giơ lên, ngón út duỗi ra, móc lấy ngón út ngắn hơn một nửa so với mình xuống, trong nháy mắt truyền đến một luồng mềm mại ấm áp.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Uriah, Elphins cảm thấy cơ thể lạnh lẽo của anh dường như bị nhiễm một chút hơi ấm.
Đây rất có thể là một ảo ảnh.
Nhưng cũng không có gì sai khi nghĩ theo cách đó.
Anh siết chặt những ngón tay của mình vòng qua đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của Uriah: "Ta hứa."
Đôi mắt của Uriah ngay lập tức cong lên, rốt cuộc nín khóc mỉm cười, rồi nắm lấy tay anh để hoàn thành các bước ngoắc tay —— lắc lắc tay, lại đóng dấu ấn khác —— sau đó ngã vào vòng tay rộng mở của anh nở một nụ cười: "Tiên sinh thật là tốt."
Anh không tốt chút nào.
Elphins nghĩ.
Anh rất đáng sợ.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Uriah, tóc của con người rất mềm và có độ bám tốt nên anh không thể nhịn được chạm vào lần nữa.
Nhóc sẽ sợ ta.
Anh nhắm mắt, lời ra khỏi miệng lại là: "Uriah cũng rất tốt."
Uriah ở trong lồng ngực của anh lắc lắc đầu, cười rất vui vẻ.
Sau khi để Uriah sống trong phòng của mình, cuộc sống hàng ngày của Elphins trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Anh vốn dĩ hầu như không có việc gì làm, ngoại trừ thỉnh thoảng có những việc cấp bách nội bộ ma cà rồng cần giải quyết và đến nhờ anh giúp đỡ xử lý, thời gian còn lại đều ở trong thư phòng.
Khác với cấu tạo cơ thể mỏng manh của con người, anh khó có thể cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa mọi mặt của cơ thể luôn ở trạng thái tốt nhất nên dù có ngồi mấy tiếng đồng hồ mà duy trì một động tác cũng không thành vấn đề. Anh thường ngồi lì vào buổi sáng và buổi trưa.
Ngoài việc học, phòng ngủ cũng là nơi thường trú của anh.
Ngoại trừ khoảng thời gian ngắn ngủi khiến anh mất liên lạc với thế giới bên ngoài, nếu những người lạc hậu muốn bắt kịp tiến bộ của thời đại càng sớm càng tốt, họ phải nỗ lực gấp đôi để bù đắp. Lúc ở trong phòng ngủ, cơ bản là anh đang nghiên cứu những sản phẩm của thời đại công nghệ mà anh chưa từng thấy, để không lộ ra vẻ rụt rè khi ra ngoài.
Hình tượng của thủy tổ huyết tộc không thể không chơi điện thoại di động bị phá hủy, phòng ngủ là nơi tương đối kín đáo, cho nên anh chọn ẩn thân ở đây học tập.
Quỹ đạo cuộc sống nhàm chán đã bị thay đổi sau khi Uriah đến, giống như sợi xích rỉ sét đã được rửa sạch và tráng bằng dầu bôi trơn mới.
Bởi vì thói quen của con người là sống vào ban đêm và ra khỏi vào ban ngày, Elphins cũng điều chỉnh thói quen của mình cho phù hợp. Mặc dù những ma cà rồng sống đến giai đoạn này của anh về cơ bản không sợ ánh sáng mặt trời, không có sự khác biệt giữa ngày và đêm, nhưng do ảnh hưởng của thói quen, đầu óc của anh vẫn có xu hướng thanh tỉnh nhiều hơn vào ban đêm, sau khi cố tình điều chỉnh thì nó hoàn toàn bị đảo lộn.
Chủ yếu là bởi vì nó khiến Uriah sợ hãi vào một đêm.
Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, cần ngủ một thời gian rất dài, thường ngủ ngay khi vừa lên giường. Nhưng dù sao thì Elphins cũng không phải con người, anh không cần ngủ, mắt nhắm một lúc rồi mở ra, khi Uriah đã chìm vào giấc ngủ anh liền ngồi dậy.
Anh đã đọc cuốn sách bên giường vài lần, sau khi ngồi một lúc, anh cảm thấy nhàm chán, dự định ra ngoài tìm thứ gì đó, vì vậy đứng dậy đi vào thư phòng.
Anh phải mất rất nhiều công sức để chọn những cuốn sách mình muốn đọc từ những giá sách rộng bằng cả bức tường, cuối cùng cũng chọn xong, lúc mang một vài cuốn về, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở loáng thoáng ở cửa phòng ngủ.
Elphins đẩy cửa bước vào, thấy đứa trẻ đang nằm yên ổn bỗng biến mất, thay vào đó là một cái phình nhỏ trên giường, vẫn còn đang run rẩy không ngừng, âm thanh khóc nức nở từ chăn bông phát ra.
Anh sải bước đến, ném cuốn sách sang một bên và "đào" Uriah ra khỏi chăn.
Khuôn mặt và đôi mắt của đứa bé đều đỏ bừng, một bên là ngột ngạt, một bên đang khóc, vừa nhìn thấy anh, lập tức dùng cả tay chân vòng qua quấn lên người anh, ôm chặt lấy anh, tiếng khóc càng lớn hơn nữa: "Ngài đã đi đâu vậy..... Cháu rất sợ....."
Sau đó Elphins mới biết, khi thức dậy vào nửa đêm không tìm thấy ai, đứa bé cũng sẽ khóc.
Anh chỉ có kinh nghiệm lần đầu tiên đưa Uriah vào ngủ trong phòng của mình vào một đêm mưa, lúc đó Uriah đã chịu quá nhiều sợ hãi, khóc đến mệt mỏi, tự nhiên có thể ngủ thẳng đến rạng sáng mà không cần anh phải tốn nhiều công sức.
Nhưng lần này Uriah không hề mệt mỏi, trước khi đi ngủ vô cùng thoải mái, đến nửa đêm tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, mơ mơ màng màng, chợt thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Trí nhớ của người nửa mơ nửa tỉnh bị hỗn loạn. Đứa bé không nhận ra mình đã chuyển đến phòng của Elphins, cũng không thể nhớ ai đó đáng lẽ phải ở bên cạnh mình, trong đầu đều là câu hỏi đây là đâu tại sao mình lại ở đây. Bóng tối và nỗi sợ hãi không tên ngay lập tức nhấn chìm trái tim non nớt của cậu, kiểu trang trí hắc ám mà Elphins yêu thích đã trở thành chất xúc tác đen tối, bên ngoài cơ thể dường như có vô số con quỷ đang chực chờ để xé xác cậu.
Uriah sợ hãi đến mức không dám bật đèn, chỉ biết chui vào chăn bông mà không kìm được nước mắt.
Elphins đoán ra sự thật từ những lời lẽ đứt quãng được phát ra từ tiếng khóc của đứa bé, kiên nhẫn giải thích, nhưng Uriah đang chìm trong nỗi sợ hãi, dường như không hề nghe lọt tai, anh đành phải liên tục vỗ nhẹ vào lưng đứa bé, nhẹ nhàng an ủi, sau đó bật đèn lên.
Khả năng nhìn vào ban đêm của huyết tộc rất tốt, anh vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt hỗn loạn tràn đầy nước mắt của Uriah, dưới ánh đèn càng rõ ràng hơn.
Uriah ở trong lồng ngực của anh khóc, làm ướt đẫm quần áo của anh.
Vai đứa trẻ run rẩy, môi dưới có dấu răng không quá rõ ràng, có vết đỏ ấn ra bên sườn mặt, cả người hiện lên vẻ oan ức, an ủi một hồi lâu vẫn còn khụt khịt.
Elphins rất kiên nhẫn ôm lấy đứa bé, lau khô mặt cho cậu: "Đừng sợ, ta ở đây."
Uriah thu mình lại trong lồng ngực anh, nỗi sợ hãi dần dần qua đi, lúc này mới nhớ ra mình đã đổi phòng, đây không phải là phòng nhỏ của mình, mà là phòng của tiên sinh.
Nhưng vừa rồi tiên sinh không có ở đây, cho nên cậu mới sợ hãi.
Uriah nhớ đến khung cảnh trống rỗng xung quanh khi tỉnh dậy, trong tiềm thức run lên, Elphins tưởng nhầm là cậu vẫn đang khóc, liền vỗ vỗ: "Ta ở đây."
Anh đã học được rằng buộc một đứa trẻ ngừng khóc không phải là một lựa chọn tốt, ngược lại có thể phản tác dụng, khiến nó khóc càng nhiều hơn. Huống chi Uriah lẽ ra không nên được dạy dỗ bằng một giọng điệu quá nghiêm khắc, cách anh chăm sóc đứa trẻ hoàn toàn khác biệt.
Không những không ngăn khóc, mà còn để cho đứa bé tiếp tục khóc, khóc ra hết mới tốt.
Nghĩ đến điều này, sức lực của Elphins ở sau lưng Uriah trở nên nhẹ hơn.
Nhưng nếu cứ tiếp tục khóc có vẻ cũng không ổn lắm.
Elphins suy nghĩ một lúc, sở dĩ Uriah khóc là bởi vì sợ hãi, sợ hãi là bởi vì khi tỉnh dậy phát hiện bản thân chỉ có một mình trong phòng, không tìm thấy anh đâu.
Vì vậy, vấn đề nằm ở trên người anh.
Có lẽ nên nói lời xin lỗi.
Hoặc ít nhất giải thích một chút.
Anh vỗ vỗ Uriah và nói, "Ta chỉ ra ngoài một lúc để tìm sách, không cố ý bỏ nhóc một mình."
Uriah nhúc nhích trong lòng ngực anh, một lúc sau, một giọng nói bị bóp nghẹt vang lên: "Cháu biết thưa tiên sinh."
Sau khi nói xong cảm thấy giọng điệu của mình có hơi cứng, vội vàng nói: "Cháu không có trách ngài, cháu chỉ là —— " vô thức cắn môi dưới, giải thích, " —— Cháu chỉ hơi sợ."
Elphins: "Ừ."
Uriah chui ra khỏi lồng ngực anh, đôi mắt vô thức đảo quanh, chớp mắt liền thu hồi, sau đó tầm mắt dừng lại trên mặt của Elphins.
Nhận thấy nỗi sợ hãi lóe lên trong mắt đứa bé, Elphins giúp cậu lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt và hỏi: "Bây giờ vẫn còn sợ chứ?"
Uriah lập tức lắc đầu: "Không sợ nữa."
Elphins gõ chóp mũi của cậu: "Thật sao?"
Cái lắc đầu của Uriah trở nên ngập ngừng, đầu cũng cúi xuống, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "..... Vẫn còn.... Còn sợ một chút."
Elphins lại hỏi: "Sợ cái gì?"
Uriah không nói lời nào vùi đầu vào trong lồng ngực anh, Elphins nhận được tín hiệu an ủi, lặng lẽ ôm chặt đứa trẻ trong lồng ngực.
Một lúc lâu sau, câu trả lời đến quá muộn, nghe có vẻ không đầu không đuôi, giọng Uriah rất thấp, phải rất chú ý mới có thể nghe rõ, những gì đứa bé nói là "Phòng của tiên sinh."
Elphins ngẩn người, nhìn căn phòng của mình với tư thế này, phải thừa nhận rằng căn phòng của anh quả thực có chút đáng sợ đối với con người.
Bản thân anh không cảm thấy gì khi sống ở đây, nhưng kiểu trang trí này, nếu đặt nó trong bất kỳ công viên giải trí nào, chỉ cần sửa sang thêm một chút là có thể trực tiếp hoạt động như một ngôi nhà ma ám.
Để một đứa trẻ ngủ trong đó một mình, dù chỉ trong thời gian ngắn, cũng sẽ để lại bóng ma tâm lý sâu sắc.
Việc Uriah sợ thành như vậy chính là một minh chứng.
Nhưng mà, điều này không phải là không thể thay đổi.
Elphins ôm Uriah, liếc nhìn quanh nhà ở rồi nói: "Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, chờ ngày mai nhóc nói cho ta biết nhóc thích loại phòng nào."
Uriah ngẩng đầu lên.
Elphins sờ vào đầu cậu: " Chúng ta sẽ biến nó thành cái gì."
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích