• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu

Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ

Phần 9

======

Do sự khác biệt trong hệ thống vị giác, thức ăn của con người không có mùi vị gì ở Elphins, ngoại trừ một ít loại trà cụ thể có thể dùng thay thế máu vào một số thời điểm nhất định, anh rất thích hầu hết các loại thức ăn được con người coi là ngon.

Một tháng trước, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được có ngày anh lại sẵn sàng ăn những thứ này và giả vờ ngon miệng để duy trì trạng thái vui vẻ từ đầu đến cuối.

Nhưng bây giờ nó đã trở thành sự thật. Hơn nữa anh cũng không có hối hận.

Trong suốt quá trình đó, ánh mắt ngập ngừng của lão Evan và cảm giác khó chịu nhẹ của dị vật trong bụng anh đã bị bỏ qua. Bản thân anh là huyết tộc, khi tập trung vào một việc thì không để ý đến việc khác. Chỉ khi Uriah nhìn lại chính mình và anh đang ăn cùng nhau, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đứa bé để lại dấu vết, vì dấu vết này, anh đã ăn thức ăn của con người mà mình đã chế nhạo lúc trước.

Uriah vẫn còn nhỏ nên cần tuân thủ nghiêm ngặt thời gian biểu của mình, mỗi ngày đứa bé ăn vào lúc 6h30, tắm rửa lúc 7h30, đến 8h sẽ bị bắt về đi ngủ. Tuy nhiên, nếu muốn xem thêm một tập phim hoạt hình, nó chỉ cần chăm chú nhìn chằm chằm vào Elphins bằng đôi mắt xanh của mình một lúc, tổ tiên tiên sinh nghiêm túc đứng đắn liền sẽ "miễn cưỡng" phá vỡ quy tắc của chính mình và trì hoãn thời gian nửa giờ, cho phép nó xem thêm một tập rồi mới trở về.

Đứa bé hầu hết thời gian đều ngủ cùng lão Evan, trong một tòa nhà riêng biệt, mà Elphins độc chiếm căn này cho riêng mình, hai gian nhà cách nhau rất gần, đều là bởi vì lão Evan lúc trước phương diện chờ đợi phân phó, bây giờ là vì để tạo điều kiện cho Uriah đến tìm Elphins mỗi ngày. Anh không cần phải đi một đoạn đường dài khiến mình choáng váng, chỉ cần bước ra cửa đi về phía trước, con đường lát đá hoa cương sẽ tự nhiên dẫn anh đến nơi anh muốn.

Kể từ khi được lão Evan nhận làm con nuôi, Uriah đã sống trong tòa nhà đó, đi đi lại lại hai giờ một hàng mỗi ngày, cuộc sống của nó rất đơn giản.

Nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

Khi Elphins thức dậy sau giấc ngủ chập chờn, hành động đầu tiên của anh là chộp lấy chiếc điện thoại liên tục đổ chuông trong giấc ngủ của mình.

Ma cà rồng tuy rằng không cần ngủ nhiều, anh sớm đã ngủ đủ trong hai trăm năm rồi, nhưng bất luận kẻ nào bị gián đoạn trong lúc nghỉ ngơi, tâm trạng cũng sẽ không tốt lắm. Thủ phạm đang vui vẻ ca hát trên tủ đầu giường, anh chộp lấy nó, nhìn cái tên "Evan" hiển thị trên màn hình, trong lòng thầm nghĩ, nếu không có chuyện gì quan trọng, lão Evan cứ chờ xem.

Anh trả lời điện thoại đồng thời ngồi dậy, hỏi: "Cái gì?" Giọng điệu của anh rõ ràng là không vui.



Đầu bên kia điện thoại không có bởi vì anh tức giận mà lui bước, lão Evan giọng điệu có chút lo lắng nói: "Điện hạ!"

Elphins xoa lông mày: "Có chuyện gì sao?"

"Đúng vậy," lão Evan nói, "Bởi vì công ty có chuyện cần giải quyết, cho nên hôm nay tôi có thể không trở về được."

Elphins đứng dậy và mở rèm, bầu trời bên ngoài cửa sổ u ám, những đám mây thấp đến mức có thể chạm vào chúng, cả bầu trời dường như đang tạo ra một cơn bão. Thời tiết như vậy có vẻ vừa thích hợp với anh, vì vậy mặt anh vô cảm nhìn, không kéo rèm lại.

"Điện hạ?"

"Hả?" Elphins thản nhiên đáp.

"Hôm nay tôi không thể trở về được," lão Evan lặp lại lời nói của chính mình, lại nói, "Bây giờ là bốn giờ chiều."

Elphins liếc nhìn thời gian, không sai, "Vậy thì sao?"

Giọng điệu của lão Evan có chút thận trọng, nhưng lại mang theo một chút chắc chắn không thể giải thích được, dò hỏi, "Vậy có thể nhờ ngài giúp chăm sóc Uriah một chút được không?"

Elphins dừng lại, "Đứa bé ở một mình?"

"Đúng vậy," lão Evan thở dài nói, "Hôm nay ngài nghỉ ngơi, tôi không để cho nó quấy rầy. Cho nên hiện tại vẫn ở trong phòng của mình."

Nghe đến đây, Elphins bất giác nhíu mày: "Buổi sáng ông rời đi?"

Lão Evan trả lời: "Đúng vậy."

"Vậy là nó đã ở trong nhà một mình từ sáng đến giờ?" Elphins đi về phía cửa, xoay tay nắm cửa, nói với giọng điệu không tốt, "Tại sao không đem nó lại đây?"

Lão Evan vội vàng giải thích: "Ngài đang nghỉ ngơi, tôi..."

"Ta chỉ đang nhắm mắt, cũng không có... Quên chuyện đó đi," Elphins biết tính khí của mình tồi tệ đến mức nào, có thể hiểu được lão Evan như thế nào không dám đánh thức chính mình một cách dễ dàng, "Buổi trưa đã ăn chưa? "

Lão Evan đáp: "Tôi đã nhờ người giao bữa ăn."

Elphins tiếp tục bước đi, ngay khi anh sắp đến cổng, một tia sáng trắng lóe lên trong tầm mắt, sau đó là một tiếng sấm ầm ầm.

"Trời sắp mưa, thưa điện hạ!" Lão Evan ở đầu dây bên kia trở nên lo lắng.

Elphins trầm trọng nói, "Ta biết."

"Uriah sợ sấm sét!" Lão Evan vội vàng nói.

Sợ sấm sét sao?



Elphins trong lòng căng thẳng, bước chân tăng tốc, trong tiếng sấm vang rềnh băng qua con đường lát đá cẩm thạch, đến cánh cửa của tòa nhà nhỏ nơi lão Evan cư trú.

"Ta không muốn điều này xảy ra một lần nữa", Elphins nói với lão Evan khi anh đẩy cửa ra. "Lần sau nhớ đánh thức ta."

"Dạ được, thưa điện hạ." lão Evan cung kính đáp.

Elphins cúp máy và đẩy cửa vào.

Phòng của lão Evan ở trên tầng hai, Uriah sống cùng với hắn. Elphins đến đây rất ít, hầu như không có, cũng không biết phòng của lão Evan cụ thể ở nơi nào, nhưng hương vị của Uriah giống như một hướng dẫn từ thiên nhiên, chỉ dẫn anh lên tầng hai, đi qua vài căn phòng trống, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa đóng kín.

Dù rất nóng lòng muốn vào trong để kiểm tra tình hình, nhưng Elphins vẫn kiềm chế bản thân, gõ cửa trước hỏi: "Uriah, nhóc có ở trong không? Ta có thể vào không?"

Một lúc sau, giọng Uriah từ bên trong vọng ra: "Dạ có, là tiên sinh sao? Xin đợi một lát, cháu mở cửa cho ngài."

Sau đó, Elphins rụt tay lại và đứng ở cửa, anh nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch, người bên trong dường như đang đi rất nhanh, vài giây liền đến cửa, ổ khóa phát ra răng rắc một tiếng, cửa mở ra.

Ngay khi cánh cửa vừa mở, Elphins tiến lên một bước, nhưng vào lúc này, tia sét lại ập đến, tiếng sấm còn mạnh hơn và âm thanh cũng lớn hơn khi nãy nối tiếp nhau vang lên, vô cùng chói tai trong tòa nhà trống trải này.

Elphins đang định mở miệng, đột nhiên cảm thấy mình bị đụng phải một chút, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một cái đầu nhỏ đang chôn trong lòng ngực.

Uriah ôm chặt lấy anh, giống như nắm đến cọng rơm cuối cùng, anh có thể cảm giác được cơ thể con người đang run lên, ngay cả sợi tóc vàng nhỏ trên đỉnh đầu cũng không ngừng run rẩy, cho dù không nhìn thấy biểu cảm, anh cũng có thể cảm nhận được Uriah giờ phút này có bao nhiêu sợ hãi.

Sấm sét nhanh chóng biến mất, Elphins kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng Uriah nhưng không thành thạo lắm, sờ đầu Uriah hết lần này đến lần khác, cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói trở nên nhẹ nhàng, trấn an nói: "Ta ở đây, không cần sợ."

"Ta đã đến."

"Đừng sợ."

"......"

Có một vài âm thanh nghẹn ngào lờ mờ trong không khí, Uriah xúc động, ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tiên sinh, cháu xin lỗi, nhưng cháu vẫn rất sợ hãi."

"Không cần xin lỗi," Elphins dùng sức xoa xoa đầu của đứa bé, ngón tay cái lau đi nước mắt của nó, "Sợ là bình thường. Tại sao không đi tìm ta?"

"Ông nội nói ngài đang nghỉ ngơi, không thể làm phiền ngài." Uriah nức nở nói.

Elphins ánh mắt chìm xuống, "Ông nội sai rồi, ta chỉ là nghỉ ngơi một lát, nhóc có thể tới. Sau này không cần lo lắng, có thể đến bất cứ lúc nào nhóc muốn."

"Cháu cũng muốn đi," Uriah khụt khịt cái mũi, thút tha thút thít nức nở mà nói: "Nhưng ông nội không về, bên ngoài luôn có sấm sét, cháu rất sợ, không dám đi ra ngoài, chỉ có thể ở mãi trong phòng."

Đứa trẻ thực sự trông rất kinh hãi, gương mặt và chóp mũi cũng không biết vì bị đông lạnh hay do khóc đến mức đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, nụ cười thường ngày đã biến mất, trong mắt chỉ còn lại sự hoảng sợ và sợ hãi, giọng nói vô cùng ủy khuất.

Elphins có một chút may mắn vì mình đã ở đây, nếu muộn hơn một chút, khi cơn mưa thực sự bắt đầu, không biết đứa bé sẽ khóc đến mức nào.



Hiện tại đôi mắt đều hơi sưng lên.

Anh cúi xuống và trực tiếp đem Uriah ôm lên. Động tác này đã được thực hiện không biết bao nhiêu lần trong những ngày gần đây, anh đã làm điều này một cách thành thạo, khoảng thời gian ngắn ngủi cũng đã nuôi dưỡng sự ăn ý ngầm giữa Uriah và anh. Khi anh cúi xuống, đứa bé liền phối hợp vươn tay ôm chặt lấy cổ anh.

"Bây giờ không cần sợ." Elphins dễ dàng đem nó bế lên, quay lại theo con đường từng đi qua đi vòng vèo trở về. Anh không bao giờ nói quá nhiều lời an ủi -- điều này chủ yếu là do bẩm sinh không có điều kiện -- anh cố gắng hết sức sử dụng các hành động thiết thực, để vai trò của hành động tương tự như lời nói, cộng với những gì anh đã biểu hiện, kết hợp lại, nhiều hơn một vài từ khô khan còn có thể khiến mọi người cảm thấy yên tâm hơn.

Khi bước xuống cầu thang, Uriah đã ngừng khóc, chỉ là không thể ngừng nghẹn ngào trong một lúc, cơ thể run rẩy dưới vòng tay của Elphins, run đến nỗi chính bản thân đứa bé đều cảm thấy xấu hổ.

Khi bước lên bậc thang cuối cùng, Elphins nghiêng đầu nhìn sang, cố gắng kiểm tra nhiệt độ trên trán Uriah theo cách mà anh đã thấy con người làm trước đây. Thật không may, điều kiện phần cứng của anh không đủ, cơ thể anh lạnh như tảng băng ngàn năm, căn bản không thể phân biệt được là ba mươi sáu độ năm hay ba mươi tám độ, cũng không có cách nào để cảm nhận sự khác biệt về nhiệt độ cơ thể con người. Đành phải từ bỏ.

Uriah vô thức sờ trán của chính mình sau khi bị anh chạm vào cái trán và nói: "Không có bị sốt."

Elphins liếc nhìn nó một cái, thản nhiên nói: "Mặt rất đỏ, nhiệt độ cơ thể cũng cao."

Uriah lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Có thể là do vừa rồi cháu trốn dưới chăn bông, có chút nóng."

"Trốn dưới chăn bông?" Elphins cõng đứa bé trở về chỗ của mình, khi lên lầu hai nghĩ muốn trực tiếp đi vào thư phòng, nhưng vừa nghĩ xong, bước chân liền xoay người hướng về phía phòng ngủ.

"Vâng," Uriah dựa vào vai anh, tư thế giống như làm nũng, "Lúc đó sấm sét rất to, cháu sợ, nên trốn dưới chăn bông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

"Bây giờ không cần sợ." Elphins ôm đứa bé về phòng, trực tiếp đặt ở trên giường. Uriah lúc đến đi dép lê, sau đoạn đường vừa rồi không biết đã rơi ở đâu, lúc này chân trần đang giẫm lên giường, đỉnh đầu vừa chạm tới ngực anh.

"Không cần trốn dưới chăn bông, cũng không cần khóc."

"Có ta rồi."

Tác giả có điều muốn nói:

Cảm ơn đã yêu thích

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK