“ Truyền thái y”
Sao lại truyền thái y, không lẽ Tư Đế hắn… Linh cảm của ta cực kì không lành, mà một người trong cáng thương cũng được di chuyển vào, ta vội vàng chạy lại nhìn xem, Nghiêm Minh Hạo trọng thương ở đó, ta thở cũng không dám thở mạnh, sợ người tiếp theo khiêng vào lại là Tư Đế
“ Sao vậy, nàng tìm ta à?”
Tư Đế xuất hiện đằng sau lưng ta, dọa cho ta suýt chút nữa thì giật mình mà nhảy lên. Ta thở một hơi định thần trở lại, vốn muốn giáo huấn hắn một trận, nhưng nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người nên ta chỉ đành nhẹ giọng nói nhỏ: “ Nghiêm Tư Đế chàng bị điên à?”
Hắn cười cười nhìn ta, sau đó từ trong người rút ra một miếng ngọc bội ngọc lục bảo đem lên trước mặt Hoàng đế, người cầm miếng ngọc bội lên, liếc nhìn hắn rồi lại nhìn sang phía Nhị Hoàng tử: “ Chuyện này là sao?”
“ Phụ hoàng, mấy ngày trước nhi thần có ra ngoài, tại gần Trương Cao gia có tìm thấy một mật thất cứa nhiều những binh khí, sau đó nhi thần cùng Nhị Hoàng tử và thị vệ có tới đó thì bắt gặp Thập Tam Hoàng tử. Nhi thần vốn muốn bắt người về quy tội, nhưng không dám đánh rắn động cỏ nên mới để sự việc này xảy ra”
Nhan phi khi này tức giận lao từ trong đám thị vệ ra, chỉ tay trước mặt Tư Đế mà quát lớn: “ Ngươi là Thái tử, tốt nhất đừng vu oan giá họa, ăn nói hàm hồ”
“ Nhan phi nương nương, người đừng nói không biết, Trương Cao gia có một xưởng chế tác, vừa hay mật thất này chính là nằm ở xưởng chế tác đó, ngọc bội kia không phải của người vậy là của ai?”
Ta lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, liền một bước tiến đến cạnh Tư Đế bắt đầu trình bày: “ Ngày trước, thích khách náo loạn Đông Cung muốn làm nhục ta, rồi thừa cơ hãm hại Tư Đế, vậy ta hỏi Nhan phi nương nương, nếu Thái tử mất, ai sẽ là người được lợi?”
Nhan phi xem ra vẫn còn muốn bao biện, nhưng mà Hoàng đế lúc này đã triệt để tức giận, người đem miếng ngọc bội trong tay đập mạnh xuống bàn khiến nó vỡ ra làm đôi
“ Trương Cao Giản ngươi cho rằng trẫm thật sự không biết gì hay sao? Đô Lương cung thì nuôi giấu ảnh vệ, Trọng Hoa cung ngày đêm rèn dũa binh khí, lần trước đó Tử Đàn hương không phải cũng là do ngươi thêm tạp chất tạo ra khói thâu linh, sau đó lại mang tới chỗ Hàn quý phi, rồi nói nàng ấy có thể đem tới Dưỡng Tâm điện dâng cho trẫm hay sao?”
Nhan phi lúc này mới yên lặng, nàng ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đầy hoảng hốt: “ Hoàng thượng, thần thiếp bị oan”
“ Tới bây giờ ngươi vẫn muốn giảo biện? Lôi ả ta xuống đánh một trăm gậy, tước bỏ phong hiệu, phế làm thứ dân, nhốt vào Lãnh cung. Thập Tam Hoàng tử phạm tội đại nghịch, chờ sau khi tỉnh lại đem hắn đi xử tử”
Lúc này ta thấy Hoàng hậu vội vội vàng vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế: “ Hoàng thượng, Nhan phi có sai, nhưng Thập Tam Hoàng tử đều là do nàng ta dưỡng giáo không tốt mới phạm vào đại tội, xin người hãy nể tình thần thiếp mà nương tay”
Mà lúc này Tư Đế cũng quỳ xuống: “ Phụ hoàng, Đô lương cung quả thật là do Nhan phi dưỡng giáo mà thành, Thập Tam đệ tính cách ra sao nhi thần đều biết rõ, chỉ tại lòng người không phục, xin phụ hoàng nương tay”
Mắt thấy Nhị Hoàng tử cũng chuẩn bị bước lên, Hoàng đế lúc này mới thở dài một hơi, ta xem như cũng hiểu, Nhan phi quả thật đã một tay che trời. Sau cùng Hoàng đế vẫn là không trách phạt nặng Nghiêm Minh Hạo, chỉ là cấm túc hắn ở Đô Lương cung vài tháng, rồi sau đó lại cử hắn tới ngoại thành trấn ải, xem như cũng đã phạt hắn.
Tiết tháng ba se lạnh, tuyết vẫn rơi kéo dài. Lúc này Vạn Lý Quốc đem người tới nói muốn cầu thân, mà đối tượng cầu thân lại là một vị vương gia đã tàn phế, tất nhiên trong cung không ai muốn gả cho một người như vậy.
“ Vạn Lý Quốc lần này đưa ra yêu cầu hòa thân thật sự rất quá đáng, ai mà thèm hòa thân với một người tàn phế cơ chứ”
Ta từ ngoài bê vào trong thư phòng của Tư Đế một đĩa bánh hấp, đặt xuống trước mặt hắn. Tư Đế mỉm cười rồi với tay cầm lấy một chiếc bánh
“ Thật ra hòa thân chỉ là cái cớ để họ có thể đem quân sang xâm chiếm nước ta thôi, làm gì có cô nương nào ngu ngốc đến mức đồng ý gả cho một người tàn phế? Mà hoàng thượng không muốn lớn chuyện, có lẽ sẽ gả Tứ công chúa hoặc Trưởng Tôn công chúa hòa thân đi”
Hắn nói việc chiến sự nhẹ như lông hồng, thiếu chút nữa là ta đã không nghe ra tính nghiêm trọng rồi: “ Vậy, ai sẽ hòa thân?”
“ Ta cũng không biết, có lẽ sẽ là Trưởng Tôn công chúa. Nếu nàng muốn biết, chi bằng tới đó một chuyến xem thực hư ra sao là được mà, ta đi cùng nàng?”
Ta gật đầu, ta cũng muốn xem ai sẽ là người xấu số đó. Tư Đế cùng ta tới Đường Lê cung, lại nói qua một chút về Trưởng Tôn công chúa, y là muội muội của hoàng thượng, hay gọi cách khác là trưởng cô cô của Nghiêm Tư Đế tên là Nghiêm Cẩm Ân, cũng gọi là đoan trang thục đức
Nếu ta nhớ không nhầm, trưởng cô cô này trước đây đã gả tới cho thiếu gia phủ Quốc Sư, nhưng không may sau đó thì vị thiếu gia đoản mệnh này mất, Hoàng đế thương muội muội nên đã nói khéo để người ở lại trong cung không xuất gia đi tu.
Khi ta tới nơi, nhìn thấy Hoàng hậu đang ở đó. Lại nghe thấy tiếng khóc lóc thê thảm của Trưởng Tôn công chúa. Ta đưa mắt nhìn sang phía Tư Đế, hắn thấy vậy thì thở dài một hơi
“ Xem ra đúng là cô cô hòa thân đi. Nhưng mà ta đoán phụ hoàng có lẽ sẽ không dễ dàng để người đi đâu”
Quả nhiên, người cứ ở trong cung mãi chưa hòa thân đi. Vì vậy quân binh của Vạn Lý Quốc đã kéo tới, quân đông thế mạnh, khí thế vô cùng hung hãn, nên số quân binh ít ỏi đóng giữ ngoài biên ải kia khó mà chống đỡ được nổi
Vì thế phụ thân ta phụng mệnh hoàng thượng, dẫn quân xuất chinh ra chiến trường dẹp loạn. Ngày trước người là tướng quân chinh chiến lẫy lừng, nhưng mà bây giờ cũng đã có tuổi, không thể nào so được với trước kia
Vào ngày phụ thân xuất chinh, ta liền nói với Tư Đế một tiếng muốn theo hắn ra cổng thành tiễn phụ thân, ta căn dặn người đủ điều như nữ nhân xuất giá. Nhưng mà phụ thân ta đâu dễ nghe lời ta như vậy, người nói ra chiến trường lại sợ chết thì không phải là tướng quân
Đại thần chung quanh thấy khí thế của phụ thân ta ngút trời như vậy thì rối rít tán thưởng, quân lính như được động viên tinh thần, duy chỉ có ta bị một từ chết của người dọa cho suýt khóc.
“ Người là tướng quân của thiên hạ, nhưng cũng là phụ thân của nhi thần”
Tư Đế ở bên cạnh ta chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay ta. Sau đó lại nói một câu cổ vũ toàn quân lính, và cũng để an ủi ta: “ Vu Tướng Quân xuất chinh chắc hẳn sẽ đem chiến thắng quay về”
Phụ thân ta một mạch leo lên lưng ngựa, lại quay đầu nhìn ta sau đó dứt khoát rời đi. Tuyết khi này bắt đầu rơi, ta nhìn theo bóng lưng người mãi tới khi khuất đi mới gục đầu xuống lồng ngực rắn chắc của Tư Đế, trong lòng dậy sóng cuồng loạn trào dâng cảm giác bất an
Hắn xoa đầu ta, dịu giọng nhắc nhở: “ Ly Tuyết, chúng ta hồi cung thôi”