Ta sợ Tư Đế không chịu nổi áp lực, dù không biết việc triều chính ra làm sao nhưng vẫn chăm chi ở bên cạnh hắn xem có thể giúp ích cho hắn chút nào không, Thập Tam Hoàng tử gửi thư về, nói lương thực ở phía Nam cũng sắp sửa cạn kiệt
“ Phía Tây vừa mới có chuyển biến tốt một chút, phía Nam lại có tin xấu truyền tới, chỉ e rằng một mình Thập Tam Hoàng tử không xử lí được cả hai nơi.”
Ta ở phía sau bóp vai cho hắn, lại nghe hắn than ngắn thở dài. Lúc này Tiêu công công chạy vào bẩm báo có Nhị Hoàng tử tới. Nghiêm Triết Duẫn đi vào trong, lại đưa cho Tư Đế một thánh chỉ
“ Ta sẽ dẫn quân tới phía Tây Nam giúp Thập Tam đệ, ngày mai ta sẽ xuất phát”
“ Vậy huynh đã chuẩn bị xong chưa? Tuyết ở đó rất dày, đường xá đi lại khó khăn huynh phải cẩn thận”
Nghiêm Triết Duẫn gật đầu, rồi lại nhìn sang phía ta: “ Trọng trách của Thái tử ngày càng lớn, muội nhớ chú ý tới sức khỏe của đệ ấy. Ta đi rồi trong cung sẽ không ai tranh việc được với đệ ấy đâu”
Ta cười cười, rồi lại chợt nhớ tới vị đích nữ Thuần phủ Giang Châu ngày trước gặp được ở yến tiệc mùa xuân. Ta mới hạ giọng thắc mắc: “ Vậy còn vị đích nữ Thuần phủ kia? Huynh định không nói với nàng ấy tiếng nào mà đi sao?”
“ Muội đừng lo, lần này nàng ấy xin đi cùng ta, Hoàng thượng đã đồng ý rồi”
“ Vậy huynh về cung nghỉ ngơi trước đi, ngày mai xuất phát hãy nhớ bảo trọng. Còn nữa, huynh và Giang cô nương chưa có thành thân đâu nhé”
Tư Đế liền cười cười châm chọc Nhị hoàng tử, sau đó hắn tiễn Triết Duẫn một đoạn ra khỏi Đông cung, ta liền ra ngoài chuẩn bị cho hắn một bát thuốc bổ, tránh để hắn hao tâm tổn sức
Lúc đầu hắn coi vẻ còn rất cảm động, nhưng ngay sau đó mới uống được một ngụm đã muốn nhổ ra ngay lập tức, hắn nhìn ta rồi cố gắng nuốt xuống: “ Đắng quá, ta không muốn uống nữa đâu”
“ Nào, thuốc đắng giã tật. Chàng không uống hết tối nay đừng ngủ ở chỗ ta nữa nhé”
Hắn nhắm mắt một hơi uống cạn bát thuốc bổ, ta hài lòng nhìn hắn, sau đó lại đưa cho hắn một viên kẹo đường: “ Được rồi cái này cho chàng”
Hắn ngậm lấy viên kẹo, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn ta: “ Không ngọt”. Dứt lời, hắn liền tiến sát tới phía ta trực tiếp nâng cằm ta lên rồi cúi xuống phủ lên môi ta một nụ hôn
Tới khi mặt đỏ tới tận mang tai thì Tư Đế mới từ từ buông ta ra. Ánh mắt hắn tràn ngập ý tình khiến ta vội vã quay mặt đi.
Tối hôm ấy, hắn quay về tẩm cung mang theo vẻ trầm tư, mà mãi tới khi ta hỏi, hắn mới chầm chậm nhìn ta. Ánh mắt hắn chiếu vào người ta như muốn soi tới tâm can tỳ phổi của ta
“ Chàng nhìn ta như vậy để làm gì?”
“ Ta vừa từ chỗ phụ hoàng trở về, người hỏi ta, ba năm qua rồi tại sao Đông cung vẫn không có tiếng trẻ con”
Ta nghe vậy thì đỏ mặt, ý tứ trong lời nói còn được hắn triệt để đem vào hành động. Thấy ta không đáp, cũng không có phản ứng, hắn dịu dàng nắm lấy tay ta rồi thở ra một hơi: “ Nếu nàng không muốn cũng không sao cả, ta không ép nàng”
Ta bị âm thanh trầm ấm của hắn làm cho rối loạn, đến mức cơ thể tự nhiên dính sát lấy người hắn, nhưng ta vẫn im lặng, quả thật ba năm qua, năm nay đã là năm thứ tư nhưng hắn vẫn tuyệt đối không chạm vào người ta
“ Ta muốn có hài tử”
Ta nhỏ giọng nói với hắn, lời nói ra khiến mặt ta nóng bừng, hai bên tai cũng lập tức đỏ ửng lên. Mà ta xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn. Ta nghe tiếng cười nhẹ của hắn bên tai: “ Được”
Sớm ngày hôm sau, ta mệt mỏi ôm cái eo đau nhức thức dậy. Nhìn thấy Tư Đế ngồi ở bàn trà đọc sách nhàn hạ. Ta xoay người một cái lại đau một cái, bất giác bật ra tiếng kêu
“ Ly Tuyết”
Tư Đế thấy động rất nhanh đã tiến lại phía ta, hắn đỡ lấy ta rồi mỉm cười, ta trừng mắt nhìn hắn: “ Chàng cười cái gì? Không phải do chàng sao, mau mau, đỡ ta đứng dậy, đau chết mất”
Tư Đế không dìu ta đứng dậy, mà quay ra ngoài nói với Trúc Y đi chuẩn bị nước, còn hắn lại đích thân bế ta đi, khiến Dương thị vệ ở một bên kinh ngạc, ta thì không biết giấu mặt đi đâu liền phản ứng lại với Tư Đế
“ Chàng… thả ta xuống, ta tự đi được”
Tư Đế đột nhiên dừng lại rồi nhìn ta, hắn nhướn mày, giọng điệu vô cùng châm chọc: “ Nàng có chắc nàng tự đi được không?”
Ta nhìn đám nô tì xung quanh còn đang che miệng cười liền vội vàng che mặt lại: “ Vậy chàng đứng lại làm gì”
Sau khi cơ thể thoải mái hơn một chút, ta ngồi ở tẩm cung nhìn ra ngoài, trông thấy Dương Cảnh cùng Trúc Y đang nói chuyện vui vẻ thì mỉm cười. Lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua, ta đưa mắt nhìn, một nam nhân mặc y phục của thị vệ tiến tới phía Dương Cảnh cung kính
Ta liền đứng lên đi tới phía mấy người bọn họ, người mặc y phục thị vệ kia thấy ta tới, vội vàng muốn cáo lui, mà ta nhanh chóng gọi hắn lại: “ Ngươi đứng yên đó”
“ Nô tài thỉnh an Thái Tử phi”
Ta tiến lại gần, nhìn kĩ gương mặt của hắn, rồi một loạt sự kiện xuất hiện trong đầu ta: “ Ngươi là, tên thích khách trước đó… Thái tử sắp xếp cho ngươi làm việc ở đây sao?”
Dương Cảnh ở phía sau ta cung kính lên tiếng bẩm báo: “ Thái Tử phi, lần trước Thái Tử nể tình hắn cũng có công lại biết chút võ nghệ nên lệnh cho hắn tới Thượng Đình Uyển canh gác, mà hiện tại hắn cũng không thể quay về Đô Lương cung, nghiễm nhiên đã mang tiếng phản chủ”
Lúc này Tư Đế ở phía xa cũng đi tới, hắn nhìn người thị vệ kia rồi lại nhìn sang ta: “ Hắn không còn nơi để đi, mà hắn cũng đã lấy công chuộc tội nên ta không muốn xử tử hắn, đành để hắn làm việc ở Thượng Đình Uyển”
Ta nhìn nam nhân đó, rồi mỉm cười nhìn Tư Đế: “ Lần trước lúc náo loạn ở yến tiệc mùa xuân, hắn là người kêu hộ giá cho ta, nhờ thế mà ta mới thoát được một mạng, ta muốn đưa hắn đến Đông cung làm thị vệ, chàng thấy thế nào”
Tư Đế cũng gật đầu rồi vòng tay qua ôm eo ta: “ Dù sao một mình An thị vệ cũng rất vất vả, để hắn làm thị vệ ở Đông cung cũng rất thích hợp”
Ta lại nhìn người đang quỳ dưới đất: “ Ngươi, tên là gì?”
“ Nô tài tên là Đường Quân Triệu”
“ Vậy từ nay về sau ngươi làm thi vệ ở Đông cung này đi, cái tên Đường Quân Triệu này không thích hợp cho lắm, đổi thành Lưu Vãn Khiêm đi”
Hắn vội vàng đa tạ ta không ngớt, còn muốn khấu đầu cảm tạ ta. Khi ta trở về thư phòng cùng với Tư Đế, bên ngoài có tiếng truyền đến gấp rút
“ Biên quan cấp báo!!!”
Bản phong vũ hịch đưa tới, bên trên cẩn thận gắn một sợi lông vũ màu đen…