Liễu Bất Hoa cũng nhanh chóng chọn món sau khi Tạ Ấn Tuyết chọn xong, bọn họ đều không che tên món ăn mà mình chọn.
Liễu Bất Hoa chọn món xong liền tùy ý ném thực đơn lên bàn chờ quản gia đến lấy. Lữ Sóc và Liễu Bất Hoa ngồi gần nhau, bản thân Lữ Sóc đã chọn món xong nên cũng không có khả năng sẽ tranh món ăn với Liễu Bất Hoa, tuy nhiên Lữ Sóc đã vô ý liếc nhìn thực đơn của Liễu Bất Hoa.
Nhìn xong mặt Lữ Sóc ngay lập tức biến sắc, không thể nào di chuyển mắt mình, hắn nhìn Liễu Bất Hoa với ánh mắt phức tạp.
Tiêu Tư Vũ cũng nhìn thực đơn của Liễu Bất Hoa, bởi vì tên món ăn mà Liễu Bất Hoa chọn quá nổi bật.
Liễu Bất Hoa khi đối mặt với ánh mắt của bọn họ, vẻ mặt vẫn như thường lệ không có chút thay đổi nào, giải thích bằng giọng thản nhiên: "Tôi cho rằng tên món ăn này rất thú vị."
"Nhưng mà trong tên món ăn có người." Tiêu Tư Vũ tận tình khuyên bảo như thường lệ, nhắc nhở Liễu Bất Hoa, "Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm."
Hiện tại thực đơn vẫn chưa được nộp lên quản gia, Liễu Bất Hoa vẫn còn cơ hội để thay đổi, nếu như quản gia thu thực đơn thì hoàn toàn không còn cách nào nữa.
"Tôi biết." Liễu Bất Hoa lắc đầu không nghe lời khuyên, "Tuy nhiên tôi vẫn muốn thử xem."
Tiêu Tư Vũ: "..."
Liễu Bất Hoa bày ra khuôn mặt thanh tịnh không chút biểu cảm, nói những lời như kẻ biến thái, thực sự khiến cho tâm tình mọi người trở nên phức tạp.
Tiêu Tư Vũ nhìn Lữ Sóc, không thể không thừa nhận thực ra bọn họ cũng muốn xem xem. Bởi vì món ăn mà Liễu Bất Hoa chọn có tên "mỹ nhân lõa thể". Cái tên này vô cùng rõ ràng, cực kỳ mê hoặc, như muốn nói cho tất cả đàn ông có mặt ở đó: "Mau chọn tôi~"
Đáng tiếc là món ăn này có vẻ giống như món mặn, bọn họ không có gan "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu" như Liễu Bất Hoa.
Chẳng mấy chốc mà mọi người đã chọn xong món ăn.
Tốc độ lên món của đầu bếp cũng rất nhanh, chưa đầy 10 phút đã bắt đầu lên món.
Nếu như điều này xảy ra ở trong quán cơm ngoài đời thực, không một ai là không vui, bởi có thể nhanh chóng ăn món ăn ai mà không vui chứ. Tuy nhiên đây lại là phủ Tần gia, mọi người chỉ mong món ăn lên chậm một chút, như vậy bọn họ mới có thể sống lâu thêm một chút.
Khâu Vũ Hành là người đầu tiên chọn món, vì vậy món ăn đầu tiên được đem lên tất nhiên là "cơm đầu người" mà hắn chọn.
Lão quản gia giống như hôm qua, trước khi mỗi món ăn được đem lên đều phải giới thiệu một lần: "Món ăn đầu tiên là "cơm đầu người" do Khâu tiên sinh chọn, được chế biến bởi đầu bếp A Thất, mời chư vị thưởng thức."
Món ăn này thực sự giống như dự đoán của Khâu Vũ Hành, mỗi người một bát cơm. Bên trong những chiếc bát trắng ngà là những hạt gạo ngọc, hương thơm ngào ngạt, phảng phất khói trắng ấm áp. Mọi người nhìn thấy liền động đậy ngón tay trỏ.
Nhìn hình dáng của cơm, món ăn này không có bất kỳ vấn đề gì.
"Tôi đã nói rồi, không có vấn đề gì đâu." Khâu Vũ Hành nhìn thấy cơm trắng được bê lên thì an tâm, là người đầu tiên bưng bát cơm lên và vào miệng ăn.
Kỷ Đào và Vệ Đao đưa mắt nhìn nhau đành chấp nhận. Nghiêm Chỉ cắn môi dưới nhìn bát cơm bằng đôi mắt ngấn lệ ẩn chứa thù hận đối với Trần Vân và Khâu Vũ Hành, không thể nào xóa nhòa.
Cô ta hy vọng món ăn "cơm đầu người" mà Khâu Vũ Hành giành của cô ta là món mặn, đáng tiếc là không phải.
Còn Ngụy Thu Vũ khi nhìn bát cơm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu như bản thân cướp món ăn nhanh hơn một chút, không bị Trần Vân ngăn cản, vậy thì cô ta gọi được món cơm trắng bình thường là đã an toàn rồi.
Ngồi giữa hai bọn họ là Trần Vân đang cau mày, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ khó tin - cô ta cho rằng trò chơi này sẽ không tốt bụng như vậy, tuy nhiên hiện thực bày trước mắt mọi người lại như đánh vào mặt Trần Vân.
Tạ Ấn Tuyết cũng tỉ mỉ quan sát bát cơm trắng nhìn có vẻ bình thường. Hắn dùng tay vuốt nhẹ miệng bát và thân bát, tinh thần yếu ớt, không có khẩu vị, hắn dùng đũa đảo cơm trong bát. Sau đó Tạ Ấn Tuyết nhìn mọi người: mười ba người trên bàn ăn, ngoại trừ Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa thì những người khác đều thử qua món cơm.
Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tham dự bữa tiệc thịnh soạn, vì vậy mọi người đều biết sau đó còn phải ăn thêm hơn mười món ăn nữa. Nếu như không muốn no vỡ bụng thì tốt nhất mỗi món ăn đều nếm một miếng, không nên ăn quá nhiều.
Trong mắt mọi người, Tạ Ấn Tuyết với thân phận NPC thì nhất cử nhất động đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa. Nhìn thấy hắn lưỡng lự không động đũa, Khâu Vũ Hành vốn dĩ đã yên tâm liền lo lắng vài phần, có chút bất an.
"Sao thế?" Lữ Sóc cẩn thận hỏi Tạ Ấn Tuyết, "Tạ tiên sinh, ngài cho rằng món ăn này có vấn đề gì sao?"
Tạ Ấn Tuyết không trả lời, gắp cơm trong bát đưa lên miệng thưởng thức kỹ lưỡng. Liễu Bất Hoa nhìn thấy Tạ Ấn Tuyết động đũa cũng nếm thử một miếng.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên đôi môi đang từ từ chuyển động của Tạ Ấn Tuyết.
Đêm nay Tạ Ấn Tuyết không còn mặc áo dài màu xanh tuyết giống như hôm qua, có lẽ bởi nó đã dính không ít vết máu khi Tạ Ấn Tuyết cứu chữa cho Sở Lệ tối hôm qua. Vì vậy Tạ Ấn Tuyết đã đổi sang bộ y phục màu bạch nguyệt. Có điều bộ áo dài này cũng có thêu hoa văn hình hoa lê trắng trên vai, sống động như thật, hệt như một bông hoa lê trắng rơi trên vai áo hắn ta, ẩn chứa hương lê nhẹ nhàng thoang thoảng.
Mọi người tham gia trò chơi này mỗi ngày đều phải lo lắng để sống sót. Mặc dù người hầu hàng ngày đều cung cấp nước nóng cho mọi người tắm rửa, tuy nhiên thay quần áo thì không ai dám nghĩ đến. Những người chơi lão làng như Hạ Đóa, Vệ Đao cũng không giặt và thay đồ, cùng lắm là mang một cái áo lông vũ đề phòng khi tiến vào phó bản có điều kiện thời tiết cực lạnh không có đồ mặc chống rét.
Mọi người đều đã nhìn thấy Tạ Ấn Tuyết lúc hắn xuất hiện ở nội viện. Lúc đó bên cạnh hắn ngoài bộ bàn ghế uống trà thì không còn hành lý gì khác. Nếu như hắn không phải NPC, vậy thì giải thích thế nào khi mỗi ngày hắn lại mặc một bộ trang phục khác nhau?
Bọn họ còn nghe nói bữa cơm trưa của Tạ Ấn Tuyết được đầu bếp phục vụ thêm món, là một chén canh lê thơm. Những người khác đều không được hưởng đãi ngộ như vậy.
Vậy Tạ Ấn Tuyết nhất định chỉ có thể là NPC thôi.
Vì thế nên mọi người xem lời nói của hắn nặng hơn ngàn cân, rất có trọng lượng.
"Ta cho rằng có vấn đề."
Khi Tạ Ấn Tuyết nói ra câu này, tim mọi người đều đập mạnh.
Khâu Vũ Hành nuốt nước bọt, vội vã hỏi: "Vấn đề nằm ở đâu?"
Tạ Ấn Tuyết bèn đặt đũa xuống, không nhanh cũng không chậm nói: "Món ăn này không phải do ta gọi, ta không nhận xét."
"Vậy là không có vấn đề gì rồi."
Khâu Vũ Hành lại cho rằng Tạ Ấn Tuyết cố tình huyễn hoặc để phá tan phòng tuyến tâm lý của hắn, thu hút hắn giao dịch với Tạ Ấn Tuyết.
Tuy nhiên hắn sẽ không là người đầu tiên giao dịch với Tạ Ấn Tuyết. Bởi vì bọn họ vẫn chưa có cách nào xác định Tạ Ấn Tuyết có phải là NPC người lái đò hay không. Lỡ như hắn là boss lớn của phó bản lần này thì sao?
Mà cho dù nói vậy, dẫu rằng Tạ Ấn Tuyết là NPC người đưa đò, vậy thì giao dịch với hắn cũng cần phải hết sức cẩn trọng.
Tại vì sao?
Bởi vì tất cả người tham gia trò chơi tiến hành giao dịch với NPC người đưa đò đều không có kết cục tốt đẹp. Tất cả bọn họ đều mất mạng ở những phó bản sau đó.
Người tham gia trò chơi giao dịch với NPC người đưa đò sẽ bị trò chơi chĩa vào trong những phó bản tiếp theo, độ khó nâng lên, rất dễ mất mạng. Vì vậy mà việc tiến hành giao dịch với NPC người đưa đò chỉ như uống rượu độc để giải khát, tuyệt đối không phải con đường sống.
Bọn họ hầu như đã nói rõ ràng tất cả thông tin có liên quan đến NPC người đưa đò cho đám người mới biết, ngoại trừ điều này.
Dẫu sao bọn họ cần những người mới lương thiện và dễ bị lừa tiến hành giao dịch với NPC người đưa đò để đổi lấy manh mối qua ải. Có như vậy bọn họ mới có thể dựa vào những manh mối này mà yên tâm qua ải.
Dù cho những người tham gia giao dịch với NPC sẽ mất mạng trong những phó bản tiếp theo, nhưng trong phó bản này vẫn có thể tiếp tục sống. Phó bản sau cũng chưa chắc sẽ đụng phải nhau, lúc đó đám người mới dù có phát hiện bản thân bị lừa cũng không còn cơ hội để tìm thù nữa.
Đây chính là cách mà bọn họ nhiều lần vượt qua phó bản một cách thuận lợi.
Bọn họ cần lợi dụng người mới lót đường cho bản thân để xác nhận xem ai mới là NPC người đưa đò thực sự, vì vậy mà không thể nói cho đám người mới biết hậu quả nghiêm trọng như vậy. Không thì đám người mới cũng sẽ thận trọng suy nghĩ xem có nên tiến hành giao dịch với NPC người đưa đò không. Tình huống này đối với bọn họ mà nói vô cùng bất lợi.
Tạ Ấn Tuyết nghe thấy lời nói của Khâu Vũ Hành dường như muốn phủ nhận, không biết do đâu bỗng nhiên cười một cái. Tạ Ấn Tuyết tựa cằm lên mu bàn tay, hướng mắt lên chăm chú nhìn Khâu Vũ Hành nói: "Ta nhớ ngươi không phải là người mới đúng không?"
"Ta có chút tò mò, lần đầu tiên ngươi tiến vào trò chơi này trong tình huống như thế nào vậy?"
"Điều này không liên quan gì đến phó bản lần này." Khâu Vũ Hành lạnh lùng đáp, nhưng nói xong hắn suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp, "Có điều nếu như cậu sẵn lòng nói cho tôi biết món ăn này có vấn đề ở đâu, tôi sẽ kể cho cậu nghe chuyện lần đầu tiên tôi tham gia trò chơi này."
"Không cần." Tạ Ấn Tuyết khẽ than một tiếng, "Ngươi cũng nói rồi, những chuyện xảy ra trước kia, không liên quan gì đến trò chơi lần này."
Lời nói bị Tạ Ấn Tuyết chặn lại, Khâu Vũ Hành giống như đấm vào bông, lại còn chịu ấm ức.
Lúc này lời thúc giục của lão quản gia cũng vang bên tai mọi người: "Món ăn mà A Thất làm có hợp khẩu vị của chư vị không? Chư vị có cảm thấy món ăn này có chỗ nào không ổn không?"
"Tôi cho rằng..." Khâu Vũ Hành nhăn mặt, trên trán dần đổ mồ hôi, nhìn bát cơm trắng trước mặt để tìm ra vấn đề của món ăn này nằm ở đâu.
Là Tạ Ấn Tuyết đang lừa hắn, hay là do hắn không phát hiện ra?
"Khâu tiên sinh cho rằng có vấn đề à?" lão quản gia hướng cổ về phía hắn, trên mặt là nụ cười quái đản, ánh mắt âm u lạnh lẽo, "Có vấn đề gì?"
"Nếu như người thực sự không biết vấn đề nằm ở đâu, ta có thể giúp ngươi."
Lúc này Tạ Ấn Tuyết mở miệng nói, nhìn vào đôi mắt của Khâu Vũ Hành giống hệt như khi Khâu Vũ Hành châm chọc đám con gái là đồ vô dụng. Tạ Ấn Tuyết với ngữ khí chậm rãi, vẻ mặt không bõ giống như đang nhìn một con giun dế sắp chết nói: "Chỉ cần...trả một cái giá nho nhỏ."
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Bất Hoa: Muốn hạnh phúc.
Tiêu Tư Vũ và Lữ Sóc: Sẽ mất mạng.
Liễu Bất Hoa: Biết mà, nhưng vẫn muốn.
Tiêu Tư Vũ và Lữ Sóc: Lão biến thái hết đường cứu rồi.