Bọn họ trước giờ chưa từng thấy người chơi nào ngạo mạn như vậy.
Chưa kể người chơi này nhìn có vẻ đang mắc bệnh nặng, chốc chốc lại ho vài tiếng, giống như sắp bệnh sắp chết rồi.
Ngoại trừ Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa, những người còn lại ở tiền viện đều cùng chung tiếng lòng, bao gồm cả Vệ Đao đám người lão làng bọn họ.
Ở trò chơi trước Vệ Đao nhìn thấy người chơi ngạo mạn bằng một phần mười Tạ Ấn Tuyết, thích chỉ đạo sai vặt người khác đã chết trong phó bản, đến xác cũng không còn.
Vậy mà kẻ ngạo mạn như Tạ Ấn Tuyết đi cùng một tên đầu bếp ăn mặc kì lạ với đôi đồng tử thẳng đứng đáng sợ lại có thể bình an vô sự bước ra từ vườn rau.
Lữ Sóc, Tiêu Tư Vũ, Cao Xảo đám người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau: "Người tiếp theo là ai?"
Trong lúc chưa có ai đưa ra quyết định, mọi người đã nhìn thấy Tạ Ấn Tuyết từ vườn rau bước ra vỗ vai Liễu Bất Hoa, mở miệng nói: "Trong vườn rau có mấy quả dưa chuột vẫn chưa chín, ăn vào có lẽ vừa đắng vừa chát, chọn dưa chuột đó làm nguyên liệu nấu ăn đi."
Liễu Bất Hoa ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng, cha nuôi."
Dưa chuột xanh ăn không ngon, vậy mà lại cứ chọn loại rau này để làm nguyên liệu nấu ăn. Đây là đạo lý gì vậy? Bản thân Tạ Ấn Tuyết cũng chọn cà chua chưa chín. Còn nữa tại sao Liễu Bất Hoa lại gọi Tạ Ấn Tuyết là cha nuôi? Rõ ràng nhìn Liễu Bất Hoa lớn tuổi hơn Tạ Ấn Tuyết mà.
Đám người nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, nhất thời không biết châm biếm từ đâu.
Mà Liễu Bất Hoa thực sự nghe lời Tạ Ấn Tuyết. Hắn không kêu đầu bếp đi cùng mà tự bản thân đi lấy giỏ treo ở hàng rào. Đi vào vườn rau liền trực tiếp đi thẳng tới chỗ trồng dưa chuột, cầm quả dưa chuột vừa xanh vừa nhỏ đem cho đầu bếp. Xong việc liền đi ra. Động tác nhanh nhẹn không chút do dự. Tổng thời gian chưa quá ba phút.
Khi Liễu Bất Hoa lại quay trở về đứng cạnh Tạ Ấn Tuyết, cẩn thận đỡ cánh tay cùng cơ thể ốm yếu dường như không thể đứng vững của Tạ Ấn Tuyết, mọi người đều chưa kịp phản ứng.
"Vậy là xong rồi sao?" Cao Xảo tự nhủ thầm, "Vậy tôi đi thử xem."
Cao Xảo theo sau, xách giỏ rau cẩn thận tiến vào vườn rau. Trong lúc hái rau vừa e dè vừa cảnh giác đám đầu bếp đứng cạnh hàng rào. Tuy nhiên bọn họ chỉ đứng một bên quan sát, dường như nếu không có lời mời từ những vị khách thì đám đầu bếp sẽ không chủ động bắt chuyện với mọi người.
Có điều Cao Xảo vẫn thận trọng hỏi đầu bếp vài câu hỏi, ví dụ như cần bao nhiêu nguyên liệu, có quy định về số lượng không. Đầu bếp đầu tiên mời bọn họ vào vườn rau chọn nguyên liệu đáp lời: nguyên liệu chọn tùy ý, không giới hạn về loại và số lượng. Đầu bếp sẽ dựa trên loại nguyên liệu mà tự động bổ sung số lượng. Khách quý chỉ cần chọn nguyên liệu bỏ vào giỏ là được.
Một điều duy nhất cần chú ý chính là: Tất cả mọi người trong cùng một ngày không thể chọn nguyên liệu giống nhau.
Nghe đến đây, Trần Vân vội vã bảo các bạn cùng phòng vứt cỏ bốn lá đi. Ánh mắt bọn họ nhìn Cao Xảo cũng thân thiện thêm không ít, dẫu sao nếu Cao Xảo không hỏi thì bọn họ cũng không rõ quy định, đều chọn một loại nguyên liệu duy nhất, có thể khó mà sống qua nổi tối nay.
Tuy nhiên Cao Xảo lại không cẩn thận nghe cuộc hội thoại của Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa, cứ theo thói quen mua đồ của mình thường ngày mà chọn những quả ớt chuông vừa to vừa đỏ đưa cho đầu bếp rồi đi ra.
Mọi người đều đã thấy ba người chơi thuận lợi bước ra từ vườn rau chọn xong nguyên liệu. Đám đầu bếp xung quanh nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng hình như không có uy hiếp gì, vườn rau cũng không nguy hiểm liền an tâm đôi chút, lần lượt tiến vào vườn rau chọn nguyên liệu.
Đới Nguyệt và Hạ Đóa còn hỏi đầu bếp liệu có thể vào vườn rau nhiều người cùng lúc không. Sau khi có được câu trả lời khẳng định mới cùng nhau đi vào vườn rau.
Sau bọn họ là Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ, Vệ Đao và những cô gái ký túc xá... đều đồng loạt tiến vào vườn rau chọn nguyên liệu.
Tuy nhiên Đới Nguyệt - người cùng với Hạ Đóa lập đội trong lúc mọi người đều chọn xong nguyên liệu liền thắc mắc: "Tại sao ở đây chỉ có nguyên liệu thực vật mà không có nguyên liệu động vật vậy?"
Đây là vấn đề khiến mọi người cân nhắc.
Dẫu sao đây cũng là Tần gia chứ không phải chùa chiền nào. Tần lão gia mời nhiều khách như vậy, lẽ nào chỉ để bọn họ ăn chay mà không ăn mặn ư? Tuy nhiên lúc đầu bếp đi ra, những chiếc dao mà đầu bếp cầm rõ ràng còn rỉ máu. Điều này cho thấy trong bếp có nguyên liệu động vật.
"Đây đều là nguyên liệu thực vật." Đới Nguyệt chỉ vào vườn rau nói, "Chúng tôi có thể chọn đều là nguyên liệu thực vật."
Ngụy Thu Vũ chọn trứng gà làm nguyên liệu cho tối nay, nghe thấy Đới Nguyệt nói vậy liền hỏi: "Trứng gà cũng là nguyên liệu thực vật ư? Không phải là đồ mặn à? Canteen trường chúng tôi đều coi đó là đồ mặn để thu tiền mà."
Nhắc đến trường học, người cùng tầm tuổi với bọn họ là Lữ Sóc lên tiếng: "Canteen trường chúng tôi ở ô cửa ma lạt thang lại tính trứng gà là đồ chay để thu tiền."
Hạ Đóa chế nhạo, khoanh tay nói: "Điều này có gì kì lạ đâu? Các người không biết trứng gà chưa được thụ tinh thì gọi là đồ chay, được thụ tinh rồi thì gọi là đồ mặn à?"
Ngụy Thu Vũ lúng túng: "Vậy trứng gà mà tôi chọn..."
Đới Nguyệt đáp lời: "Có lẽ là chưa thụ tinh, cũng tính là đồ chay."
Tuy nhiên đáp án thực sự chỉ có đám đầu bếp mới biết. Kết quả đám đầu bếp biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe sau khi nghe câu hỏi của Đới Nguyệt về vấn đề chay mặn xong chỉ cười không rõ ý gì, không đáp lại. Bọn họ xách những chiếc giỏ mà khách đưa lần lượt đi vào trong bếp.
Chỉ có một người đầu bếp vẫn ở ngoài.
Vị đầu bếp đó chính là người đi cùng Tạ Ấn Tuyết vào vườn rau - đầu bếp có đồng tử thẳng đứng.
Hắn đứng cạnh vườn rau không động đậy, giống như cùng rau củ trong vườn tắm nắng. Ánh mắt hắn nhìn đám người giống như một con thú bất động, giống như con thú dữ đang ngắm nhìn con mồi trong lòng bàn tay.
Mọi người nhìn đôi đồng tử giống như chỉ có ở loài thú dữ của tên đầu bếp, đều không có gan to như Tạ Ấn Tuyết bước lên trước nói chuyện với hắn.
Cửa gỗ của căn bếp cạnh vườn rau không đóng chặt, lộ ra vết nứt đen, mùi máu tanh nồng nặc cùng mùi xác thối rữa xộc ra từ bên trong khiến ai cũng thót tim, vì vậy mà mọi người không ai dám lại gần xem quang cảnh bên trong căn bếp.
Mọi người quay trở lại nội viện.
Khi trước lúc đứng ở nội viện tối tăm u ám suốt thì không sao, tuy nhiên bọn họ đã đứng ở tiền viện sáng sủa một thời gian dài sau đó quay lại nội viện thì liền cảm thấy sự tương phản rõ rệt. Giống như từ mùa hạ ấm áp bước vào mùa đông lạnh lẽo, cơ thể theo bản năng nổi hết da gà lên. Những cô gái ở ký túc xá run rẩy đứng túm tụm lại với nhau.
Vệ Đao cũng đang rất rối.
Đây là lần thứ ba hắn tham gia phó bản trò chơi, mặc dù độ khó của trò chơi sẽ không dần dần gia tăng. Tuy nhiên cho đến nay những gì hắn trải qua đều quá đỗi đơn giản, tình cảnh này khiến Vệ Đao không thể thả lỏng được, ngược lại còn khiến hắn thêm lo lắng bởi điều này cho biết nguy hiểm thực sự vẫn chưa đến.
Mọi người nhìn khắc lậu (đồng hồ tính giờ), bây giờ đã là giờ Mùi - cách giờ Dậu chưa đầy hai tiếng.
Nguyên liệu đã tìm và chọn xong xuôi, tiếp theo bọn họ chỉ cần an tĩnh chờ giờ Dậu, người hầu sẽ đến đưa cơm cho bọn họ. Nghỉ ngơi đến giờ Tý, sau đó đến tham dự cái gọi là "bữa tiệc thịnh soạn".
Nửa đêm 12 giờ là giờ Tý, bữa tiệc bình thường làm gì có chuyện bắt đầu vào thời gian này?
Đúng kiểu quỷ mời gọi bạn đến ăn tiệc vậy.
Tuy nhiên trước giờ Tý, mọi người đều không biết điều gì tiếp theo sẽ xảy ra.
Theo thời gian, tầm nhìn trong nội viện vốn dĩ đã mờ mịt lại càng trở nên mờ mịt hơn, toàn bộ cảnh vật dường như bị bao phủ bởi màn đen. Ngay cả tiền viện vốn sáng sủa cũng trở nên tối tăm. Tuy nhiên các phòng ở nội viện đèn lại tự động sáng lên, như nói với mọi người rằng chỉ có nơi đèn sáng là an toàn. Vậy nên tất cả mọi người đều tấp nập chạy vào phòng đã chia sẵn, không dám ở lại trong sân nội viện.
Tạ Ấn Tuyết cũng đang ngồi trong chính phòng.
Thực tế hắn là người đầu tiên đi vào trong phòng, dẫu sao cơ thể hắn cũng không cách nào chống đỡ hắn đứng quá lâu. Tham gia trò chơi chỉ giúp hắn tạm thời không bước vào đường chết, chứ không thể giúp hắn thoát khỏi cơ thể ốm yếu bệnh tật.
Có điều ở trong phòng Tạ Ấn Tuyết không làm gì cả. Hắn chỉ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ mà bản thân đem đến từ ngoài vào - bộ bàn ghế gỗ đàn hương này là Tạ Ấn Tuyết đem từ nhà đến, còn là bộ mà hắn yêu thích nhất.
Cũng không biết được rằng sau khi trò chơi kết thúc, bộ bàn ghế này còn có thể đem về không.
Nghĩ đến đây, Tạ Ấn Tuyết hướng mắt xuống, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cành lê khắc trên ghế gỗ. Lúc này, âm thanh gõ cửa vang lên.
Tạ Ấn Tuyết không ngừng tay, mở miệng nói: "Vào đi."
Người đến là Liễu Bất Hoa ở phòng nhĩ phía Tây kế bên.
"Cha nuôi."
Sau khi bước vào phòng, Liễu Bất Hoa cúi đầu cung kính chào Tạ Ấn Tuyết, sau đó đến cạnh bàn cầm ấm trà rót thêm trà cho Tạ Ấn Tuyết.
"Khụ khụ... Trà đã nguội rồi." Tạ Ấn Tuyết lại ho hai tiếng, "Không cần rót nữa."
Liễu Bất Hoa vâng lời đáp: "Vâng."
Tạ Ấn Tuyết lại hỏi hắn: "Sau khi tiến vào trò chơi ngươi cảm thấy thế nào? Có cảm thấy không thoải mái không?"
Liễu Bất Hoa chân thực đáp: "Không cảm thấy gì hết."
"Vậy thì tốt." Tạ Ấn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn đi vào trò chơi "Tỏa trường sinh" là do tự nguyện, còn Liễu Bất Hoa thì cùng hắn tới.
Nói ra thì Tạ Ấn Tuyết có thể biết đến trò chơi này là một điều bất ngờ. Hắn biết đến từ miệng vị khách thứ ba, còn việc tiến vào trò chơi này chính là hắn đang tiến hành lần giao dịch thứ ba của mình.
Vị khách thứ ba của Tạ Ấn Tuyết tên Chu Dịch Côn, là một phú thương. Hắn đã qua ải thứ nhất của trò chơi. Có điều trước khi trò chơi lần hai diễn ra hắn đã tìm được Tạ Ấn Tuyết, mời Tạ Ấn Tuyết thay hắn tham gia trò chơi.
Tuy nhiên sau khi nghe Chu Dịch Côn nói đại khái quy tắc của trò chơi, Tạ Ấn Tuyết liền đưa ra quyết định: Hắn phải tự mình tham gia trò chơi.
Có điều giao dịch vẫn phải tiến hành, chỉ là người thay thế Chu Dịch Côn tham gia trò chơi chính là Liễu Bất Hoa.
Theo những gì phú thương nói, phương thức tham gia trò chơi là cận kề cái chết hoặc là trước khi trò chơi bắt đầu 10 phút chạm vào một người đã tham gia trò chơi. Đồng thời khi hệ thống hỏi bạn có muốn tiến vào "Tỏa trường sinh" không thì phải trả lời một câu khẳng định.
Tạ Ấn Tuyết đã tham gia trò chơi như thế.
Còn về việc Liễu Bất Hoa có thể tham gia trò chơi thay thế tên phú thương là do trò chơi có đưa ra một loại từ bi tàn nhẫn: bất kì người tham gia nào cũng có thể nói trò chơi "Tỏa trường sinh" này cho bất cứ ai, có thể mời người đó tham gia trò chơi thay mình. Người thay thế nếu như nguyện ý thay bạn tham gia trò chơi qua ải thì cả hai người đều bình an vô sự. Nếu như thất bại thì cả hai sẽ cùng phải chết.
Nếu như người này không đồng ý thay thế bạn tham gia trò chơi hoặc không tin trò chơi tồn tại, vậy thì giây tiếp theo người này sẽ quên hết những chuyện bạn và hắn nói với nhau về trò chơi, bất luận bạn nói cho hắn nghe thêm bao nhiêu lần, chỉ cần hắn không đồng ý hoặc không tin thì kết cục đều sẽ là lãng quên.
Hơn thế nữa dựa vào trò "Tỏa trường sinh" đã nói, chơi trò này đến cuối cùng sẽ được trường sinh bất tử, không già đi cho đến ngày bạn muốn kết thúc cuộc sống kiểu này.
Trường sinh là tâm nguyện của bao nhiêu người?
Tạ Ấn Tuyết cũng không ngoại lệ, điều quan trọng nhất chính là khát vọng sống của hắn mạnh mẽ hơn bất kì người nào khác.
Tên thương nhân gian trá Chu Dịch Côn biết được nguyện vọng này của Tạ Ấn Tuyết mới tìm đến. Chu Dịch Khôn nhờ Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ kèm lời báo đáp: Ta có thể nói với ngươi một manh mối về trường sinh bất lão, chỉ cần người giúp ta một chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Ngoài việc biết rằng sinh mệnh đã định sẵn, Tạ Ấn Tuyết cho rằng không gì trên thế giới này có thể uy hiếp được sinh mệnh hắn, vậy là chấp nhận giao dịch này. Ai biết được rằng về sau mới rõ những lời Chu Dịch Côn nói không phải là giả.
Sau khi tham gia trò chơi Tạ Ấn Tuyết có một vài sự áy náy, đó là kéo cả Liễu Bất Hoa vào trong trò chơi, bởi vì Tạ Ấn Tuyết là chạy theo trường sinh, nhưng trò chơi đã nói đến cuối cùng trường sinh chỉ có một người. Nếu như Tạ Ấn Tuyết và Chu Dịch Côn đều bị ràng buộc bởi sự sống và cái chết, vậy người sống đến cuối cùng, trường sinh bất lão rốt cục là ai?
Tạ Ấn Tuyết phải ngăn chặn khả năng này xảy ra.
"Việc thay thế một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại, có điều Chu Dịch Côn nói, vượt qua ải trò chơi ở phần sau sẽ có một cơ hội được thoát khỏi trò chơi và sống thọ đến 70 tuổi." Tạ Ấn Tuyết phủi bụi nơi tay áo rồi chỉnh lại quần áo, nói với Liễu Bất Hoa: "Đến khi đó, ngươi hãy thoát khỏi trò chơi."
Bất luận Tạ Ấn Tuyết nói gì, Liễu Bất Hoa đều vâng lời đáp: "Vâng."
"Ừm." Tạ Ấn Tuyết gật đầu, khóe môi nở nụ cười nhìn cánh cửa đang đóng rồi nói: "Mở cửa đi."
"Vâng."
Nói xong, Liễu Bất Hoa liền đi về phía cửa, trước khi người hầu giơ tay lên gõ cửa thì cửa chính phòng đã mở rồi.
Có hai người hầu đứng ở cửa chính phòng, một trái một phải bê khay, trên khay bày 3 món ăn 1 món canh, có lẽ là bữa ăn tối nay. Người hầu nhìn thấy người ra mở cửa là Liễu Bất Hoa cũng không hề kinh ngạc, vẫn cười như cũ, gật đầu cúi người nói: "Aiya, Liễu tiên sinh cũng ở phòng này, là muốn cùng ăn tối với Tạ tiên sinh sao? Vậy bữa tối của ngài có cần chúng tôi đem đến chính phòng không?"
Thái độ của người hầu vừa cung kính lại khiêm tốn, không khác gì phong cách hầu hạ chủ tử và khách quý trong tứ hợp viện thời phong kiến. Hình dáng cũng bình thường. Được đám người hầu ca ngợi nhiều có lúc còn thực sự sinh ra ảo giác: bọn họ không phải đang ở trong trò chơi sinh tồn có thể chết bất cứ lúc nào, mà giống như bối cảnh trong trò chơi, bọn họ là khách quý đến được Tần lão gia mời đến ở đây tạm thời để dự yến tiệc.
Liễu Bất Hoa nghe người hầu nói xong không trả lời, mà nhìn về phía Tạ Ấn Tuyết chờ đợi.
Tạ Ấn Tuyết không ngẩng đầu, đáp: "Được, vậy thì ăn cùng nhau, đều đem ra đây đi."
"Ây, vâng ạ." Người hầu cúi lạy, đem thức ăn đặt ở bàn bát tiên trong chính phòng rồi lui ra, một lúc sau lại bưng 3 món ăn 1 món canh của Liễu Bất Hoa đến để cẩn thận.
Tạ Ấn Tuyết đặt tay lên chiếc ghế gỗ chạm khắc, bốn ngón tay lần lượt gõ nhẹ lên tay vịn, liếc nhìn những món ăn trên bàn bát tiên. Món ăn của hắn và Liễu Bất Hoa giống nhau: canh là canh đậu phụ, ba món ăn là rau xanh Thượng Hải xào, rau diếp xào và bắp cải xào kiểu Trung Quốc.
Trên bàn chỉ có thức ăn mà không có cơm, món ăn ngoài dầu ra thì không nhìn thấy chút thức ăn mặn nào, tất cả đều là đồ chay. Có lẽ dầu dùng để xào cũng là dầu hạt cải.
Tạ Ấn Tuyết ngước mắt ra ngoài, cửa chính phòng không đóng, vị trí này rất tuyệt. Tạ Ấn Tuyết nhìn thấy Vệ Đao ở phòng phía Tây, Hạ Đóa cùng Đới Nguyệt... trên bàn ăn cũng bày thức ăn, đều không đóng cửa, có lẽ đều để xem động tĩnh trong phòng Tạ Ấn Tuyết.
Tạ Ấn Tuyết nhếch môi, gọi người hầu đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa: "Bữa ăn tối nay là đầu bếp nào làm vậy, có thể gọi đến để ta xem không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Những người khác và NPC: Tôi chưa gặp trường hợp ngạo mạn thế này bao giờ.
Tạ kia: Hôm nay không phải mấy người đã thấy rồi sao?