Edit: Kally
Beta: Phong
Mà lúc này đối phương lại cong lưng cười không ngừng, cứ như chuyện cậu bị dọa vừa bực vừa ngại là chuyện mắc cười lắm, nhưng chuyện này có thể trách cậu sao?
Không có ai lần đầu tiên bị làm như vậy mà bình tĩnh được hết á?
Sắc mặt Tống Thanh Chấp lúc xanh lúc đỏ, vội vàng giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng mà chỗ ban nãy bị Hứa Tinh Lạc ôm chặt vẫn có cảm giác nóng bỏng tê dại.
"Lần sau đừng có chơi cái trò nhàm chán này nữa." Cậu nghiêm mặt cảnh cáo.
Thấy cậu lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy, Hứa Tinh Lạc tặc lưỡi: "Hiếm khi thấy cậu thay đổi sắc mặt như vậy đấy."
"Cậu nói gì đấy? Cố ý đùa tôi à?" Tống Thanh Chấp tức đến bật cười, khó chịu vì sự xấu xa của hắn.
"Không có, tôi muốn làm như vậy mà thôi." Hứa Tinh Lạc không thèm thừa nhận là mình cố ý đâu, hắn cảm thấy trên gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo của Tống Thanh Chấp mà có vẻ mặt sợ hãi ngại ngùng thì chắc chắn sẽ thú vị lắm, nói xong, hắn từ phía trên bao phủ lấy đôi môi không ngừng nói của học sinh giỏi: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, cậu là học sinh gương mẫu chuẩn bị thi đại học đó."
"Ưm....." Tống Thanh Chấp lần nào cũng giống như lần nào, bị xâm nhập một cách ngang ngược, căn bản không có cơ hội nói gì, nhưng cậu vẫn muốn nói: "Cậu cũng là học sinh chuẩn bị thi đại học......"
Mà Hứa Tinh Lạc không để ý đến cậu, chỉ là dùng một phương thức trực tiếp tình cảm hơn ngôn ngữ để cảm nhận từng khoảng khắc đặc biệt của cậu, hoàn toàn không có chỗ hở, chỉ có thể càng ngày càng táo bạo và độc đoán.
Đây đơn giản là hành vi của đám lưu manh!
Không có dấu vết ngây thơ của một học sinh trung học gì cả!
Mỗi khi Tống Thanh Chấp cảm thấy đối phương đã đi quá xa, giây tiếp theo cậu sẽ nhanh chóng được đổi nhận thức mới, làm ra điều gì đó khiến cậu càng cảm thấy phẫn nộ hơn.
Ví dụ như bây giờ, đối phương muốn trồng dâu tây trên cổ cậu dù biết điều đó là không thể.
Lông mày nhíu chặt, Tống Thanh Chi hoảng sợ hét lên: "Này, đồng phục không che được đâu, cậu điên rồi."
"Cậu không có áo cổ cao sao?" Hứa Tinh Lạc hôn một cái lên mặt cậu.
"Thời tiết này ai mà mặc áo cổ cao." Tống Thanh Chấp tránh hắn, cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ chiều rồi: "Chúng ta ôn tập nhanh đi, đến sáu giờ ba mẹ tôi sẽ về nhà đó."
"Vậy còn ba tiếng nữa lận." Hứa Tinh Lạc nhún vai: "Được thôi." Hắn cầm lấy cặp mình đặt lên bàn học, rất tích cực chuẩn bị học.
Thằng nhóc này tiến vào trạng thái học tập nhanh ghê.
Tống Thanh Chấp sờ môi mình, chần chờ: "Có phải cậu hút thuốc hay không?"
"Hửm?" Hứa Tinh Lạc ngó qua nhìn cậu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi còn súc miệng luôn đó, vậy mà vẫn ngửi thấy à?" Thế thì mùi thuốc nặng lắm: "Sáng nay tôi có hút hai điếu."
"Có một chút." Tống Thanh Chấp không nói với hắn mình rất nhạy cảm với mấy mùi này, thịt cá mà tanh một chút sẽ không ăn: "Sao vậy, cậu mới hút gần đây thôi hả?"
Học sinh nam trường cấp ba hút thuốc chắc là để đẹp trai, nhưng Tống Thanh Chấp cảm thấy Hứa Tinh Lạc không cần, hắn đã đủ đẹp trai rồi.
"Tôi vẫn luôn hút mà." Hứa Tinh Lạc bị ghét bỏ, cầm chai nước lọc bên cạnh uống mấy ngụm: "Chỉ là không hút trước mặt cậu thôi."
"Vì sao?" Bàn học của Tống Thanh Chấp rất lớn, cậu cầm một cái ghế dựa ngồi song song với Hứa Tinh Lạc, thuận tiện nhìn tiến độ học tập của hắn: "Đây đâu phải là bài tập về nhà, Hứa Tinh Lạc cậu lại làm loạn nữa à?"
"Cái gì vì sao chứ?" Hứa Tinh Lạc bị đổ oan, hắn nhéo má Tống học bá: "Bài tập về nhà sáng nay tôi đã làm xong rồi."
"Thật không đó?" Tống Thanh Chấp giật mình, buột miệng thốt ra: "Vậy cậu cho tôi mượn đi."
"Cậu chưa làm sao?" Hứa Tinh Lạc không hề keo kiệt, lập tức lấy cho cậu.
"Sáng nay ra ngoài nên chưa kịp làm." Tống Thanh Chấp nói: "Để tối tôi làm, bây giờ tôi giảng bài cho cậu, cậu có bài nào không biết không?"
"Tạm thời thì chưa có chỗ nào không hiểu." Hứa Tinh Lạc đưa vở bài tập đã làm cho cậu: "Giờ làm đi, ngoan."
Tống Thanh Chấp buồn cười: "Tôi đùa thôi mà."
Copy bài tập của Hứa Tinh Lạc? Sao mà được, nếu để lão La biết chuyện này, có lẽ ông sẽ gặp ác mộng vào ban đêm, tức giận phàn nàn về chuyện thế giới này đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu còn chưa nói cho tôi nghe tại sao cậu lại hút thuốc?" Tống Thanh Chấp còn chưa quên câu hỏi vừa rồi, liếc nhìn khuôn mặt Hứa Tinh Lạc: "Hôm nay tôi mới biết cậu mới hút thuốc."
"A, phải chính xác luôn hả? Chẳng lẽ cậu cài máy theo dõi trên người tôi sao?" Hứa Tinh Lạc cắn bút đầu hỏi lại.
Tống Thanh Chấp không nói gì, cứ nhìn hắn.
"Chỉ là có chút khó chịu thôi." Hứa Tinh Lạc quay mắt lại, vừa làm đề vừa nhỏ giọng phàn nàn: "Ba ruột gọi điện thoại cho tôi như không có chuyện gì vậy, cậu nói xem lương tâm của ông ta có phải đã bị chó gặm nát rồi không? Mắc gì chứ?"
"Cậu vẫn còn liên lạc với ông ấy à?" Tống Thanh Chấp tỏ ra ngạc nhiên. Cậu nghĩ rằng một người có tính cách như Hứa Tinh Lạc đã ngừng liên lạc với cậu từ lâu.
"Đúng vậy, cậu không nói là tôi cũng quên luôn đó." Hứa Tinh Lạc bỏ bút xuống, nhanh chóng lấy điện thoại ra chặn số điện thoại của Hứa Thành, vô cùng liền mạch.
Tống Thanh Chấp nhìn hắn đang làm gì, mỉm cười bắt đầu làm bài tập: "Cậu thật đáng yêu."
Kết quả của việc đánh giá lung tung là bị giáo bá ấn xuống hôn đến đầu bù tóc rối, khiến khoảng thời gian còn lại vốn đã nghèo lại càng nghèo hơn: "Chỉ còn lại có hai tiếng rưỡi thôi đó."
"Cậu thực sự là vật cản trên con đường học tập của tôi." Hai người đồng thanh nói.
Họ đều là những người đúng đắn chuẩn bị cho kỳ thi một cách nghiêm túc, sau đó mỗi người đều kiềm chế h@m muốn chạm vào nhau, hai anh chàng đẹp trai tập trung học bài đến sáu giờ tối.
"Cậu chủ Thanh Chấp, lát nữa ông chủ và bà chủ sẽ về nhà." Dì giúp việc lên gõ cửa Tống Thanh Chấp.
"Vâng, cháu biết rồi ạ." Tống Thanh Chấp theo bản năng nhìn sang Hứa Tinh Lạc, phát hiện hắn vẫn đang chăm chú học tập thở phào nhẹ nhõm.
"Ba mẹ tôi sắp về rồi." Cậu thông báo cho đối phương.
Thật ra, có chút khó tin khi nam sinh lớn gan gì cũng dám lại lại sợ gặp ba mẹ bạn cùng lớp như vậy: "Hứa Tinh Lạc, hay là cậu ở lại ăn bữa cơm nhé?"
"Cậu nghĩ gì đấy?" Hứa Tinh Lạc gõ đầu Tống học bá, sau đó nhanh chóng thu dọn sách vở của mình.
"Mời bạn về nhà ăn cơm không phải bình thường lắm à?" Tống Thanh Chấp nói, thật ra cậu không để ý lắm, nhưng thái độ này của Hứa Tinh Lạc khiến cậu rất khó chịu.
"Bạn học bình thường đúng là rất bình thường." Hứa Tinh Lạc thu dọn xong, đứng dậy giúp thu dọn ghế: "Nhưng tôi không phải, tôi không muốn giả vờ."
Hắn nghiêng đầu xem Tống Thanh Chấp: "Chẳng lẽ cậu không phân biệt được sao? Ánh mắt tôi nhìn cậu rất khác."
Bị hắn nhìn như vậy, tim Tống Thanh Chấp đập nhanh hơn mấy nhịp, không nói nên lời.
Sau khi ổn định nhịp tim, cậu đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu xuống."
Hứa Tinh Lạc đi theo phía sau Tống Thanh Chấp, thị lực tốt cho hắn thấy thằng nhóc nhìn thì bình tĩnh thật ra không bình tĩnh đến thế, nếu không thì vì sao lỗ tai lại đỏ đến vậy?
Tống Thanh Chấp biết rõ xe ba mẹ mình sẽ đi vào từ đâu, cho nên cậu cố ý dẫn Hứa Tinh Lạc đi đường vòng.
Sáu giờ tháng Ba, trời đã trở tối, con đường rợp bóng đèn đường ấm áp.
Khi sắp đến cửa tiểu khu, Hứa Tinh Lạc gọi thiếu niên cứ cúi đầu dẫn đường cho mình, có chút không vui đầu hàng: "Câu ban nãy tôi nói có uy lực đến vậy à? Ngại đến mức không dám nói chuyện với tôi luôn."
Tống Thanh Chấp bị lộ, hơi nóng vừa bị gió lạnh thổi bay lại dâng lên, may mắn là cậu có thể dùng màn đêm che đi đôi má không biết cố gắng của mình: "Bớt nói đi, về nhanh đi, cũng ít hút thuốc đi."
"Ừ, tới đây là được rồi." Hứa Tinh Lạc nói, lúc đi ngang qua Tống Thanh Chấp, hắn nhẹ nhàng đụng vai cậu một cái: "Bà quản gia, cúi chào nhé."
"Cậu......." Tống Thanh Chấp trên mặt tràn đầy phản kháng, cậu muốn phản bác nhưng lại cảm thấy mình thật trẻ con.
Ánh mắt rất khác sao?
Tống Thanh Chấp dừng lại tại chỗ, cẩn thận hồi tưởng lại từng khung hình thời gian của mình với Hứa Tinh Lạc, trí nhớ của cậu vẫn rất tốt, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện, đúng như lời đối phương nói, cách nhìn của tên kia mỗi lần nhìn cậu, tất cả đều tràn ngập màu sắc.
Từ trước đến nay đều không đơn thuần.
"Đúng là quậy mà." Tống Thanh Chấp lẩm bẩm, sờ phần cổ ngứa ran của mình, bởi vì nghĩ đến chuyện này mà da đầu tê dại.
Đi bộ về nhà, xe của ba mẹ cũng vừa mới về, Tống Thanh Chấp chào bọn họ, che lại phần cổ đi lên lầu 3, tìm cái gương để nhìn thử xem tên súc sinh kia có để lại dấu vết không.
Quả nhiên, ở dưới hầu kết có một cái.
Tống Thanh Chấp thở dài, cầu nguyện trước gương, mong rằng tới thứ hai sẽ hết.
Cậu không biết bây giờ mình bị làm sao, cậu nhớ lại một tuần trước, cậu còn đang say sưa ở quán bar vì mối tình đầu chết trẻ, nhưng bây giờ cậu lại bị một chàng trai khác thu hút, đúng là nát thật sự.
Cho nên Tần Thư Thụy nói không sai, sự yêu thích ấy vẫn chưa đủ lớn.
Nhưng cho dù không đủ lớn, lúc đó cậu vẫn có dũng khí để tỏ tình, ít nhất từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới muốn lùi bước hoặc là sợ hãi.
Bây giờ thì sao, Tống Thanh Chấp lại chạm vào vết màu đỏ sậm: "Còn 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, cố lên nào các bạn thi đại học."
Mục đích chính của học sinh là học tập, không được phép yêu sớm.
Ngày cuối tuần cuối cùng, Hứa Tinh Lạc ở trong căn nhà thuê, điên cuồng nghiên cứu đề thi và làm đề, những chuỗi ngày đen tối này khiến hắn nhớ lại trải nghiệm của mình trong kỳ thi thạc sĩ.
Lúc đó cũng gần như vậy, chỉ còn một tháng cuối cùng để học, để không ảnh hưởng đến bạn cùng phòng trong ký túc xá, Hứa Tinh Lạc thuê một căn nhà ở bên ngoài, tạo cho bản thân mình một kể hoạch học bài đến chết.
Một tháng sau hắn thi đạt.
Cho nên thi đại học ư, chuyện nhỏ mà thôi.
"Sao phải ghi nhớ nhiều thế, bực mình quá." Hứa Tinh Lạc cầm sách học thuộc hết bài này đến bài khác, cứ hoài không hết, hắn bực bội nằm xuống dùng sách che mặt, thật sự muốn cứ như vậy nằm đến buổi sáng ngày hôm sau.
Nhưng điều đó là không có khả năng.
Không có học sinh 17 18 tuổi chuẩn bị thi đại học sinh lại tùy hứng như vậy, huống chi hắn đã hơn hai mươi rồi, đã qua cái tuổi tùy hứng rồi.
Dù kỳ thi tuyển sinh đại học không phải là đường ra duy nhất nhưng nếu làm bài thi kém, chúng ta sẽ mất đi nhiều cơ hội hơn.
Hứa Tinh Lạc ngồi dậy, cầm sách lên, đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, ghi nhớ đoạn này xong liền rời đi.
Có thể không ngủ luôn, nhưng nghỉ ngơi một lúc thì vẫn được.
Tục ngữ có câu, có mục tiêu thì sẽ có động lực, Hứa giáo bá hoàn thành mục tiêu trong năm phút.
Hắn ném cuốn sách sang một bên và lấy điện thoại di động ra gửi ảnh cho học sinh giỏi.
Tống Thanh Chấp: Ảnh đẹp lắm, nhớ lưu lại.
Hứa Tinh Lạc: Mau xem trang cá nhân của tôi đi.
Tống Thanh Chấp:?
Cậu lập tức thoát khỏi hộp thoại, mở trang cá nhân và nhìn thấy thông tin cập nhật của Hứa Tinh Lạc.
Bức ảnh của hắn cùng với một chuỗi trái tim màu đỏ.
Tống Thanh Chấp trầm ngâm hồi lâu mới đáp: Cuối cùng cậu cũng điên rồi.
Hứa Tinh Lạc: Không đâu, chỉ có cậu mới nhìn thấy nó.
Tống Thanh Chấp quay lại nhìn bức ảnh của mình xuất hiện trong vòng bạn bè của Hứa Tinh Lạc, cậu chưa bao giờ chửi thề, nhưng trong miệng lại phát ra một câu chửi thề.
"Mẹ nó."
Nhìn thấy cuộc trò chuyện bị gián đoạn không báo trước, Hứa Tinh Lạc cười đến run rẩy vì hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tống Thanh Chấp.
Chắc là khó chịu lắm.
Hắn cảm thấy vui khi Tống Thanh Chấp khó chịu.
Vui chơi hồi lâu, Hứa Giáo Bá thu hồi tinh thần, tiếp tục học tập không biết mệt mỏi.
Danh Sách Chương: