• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về chuyện lái xe, Tống Thanh Chấp đúng là tay lái có kinh nghiệm, động tác quay vô lăng vô cùng mượt mà trơn tru, còn có thể gian tranh thủ trò chuyện với Hứa Tinh Lạc: "Sinh nhật của cậu vào tháng ba nên chắc chưa lấy được bằng lái xe, cậu có lái ô tô được không?"

Cậu thực sự không chắc chắn lắm, Hứa Tinh Lạc dường như là người thậm chí hết xăng còn không thể đổ, khả năng cao là người khác sẽ lái xe cho hắn khi hắn ra ngoài.

"Biết chứ, hay là tôi mượn xe của cậu......" Hứa Tinh Lạc hơi khựng lại rồi nói tiếp: "Lái xe vui vui thôi."

"Vậy tôi đưa chìa khóa cho cậu nhé," Tống Thanh Chấp còn không chớp mắt lấy một cái, không chỉ vậy còn suy nghĩ rất cẩn thận: "Nhưng chỗ của cậu không dễ đậu xe."

"Hả? Tôi chỉ nói thế thôi mà cậu tin thật à?" Hứa Tinh Lạc sửng sốt, bật cười đầy bất ngờ, cậu bạn học sinh giỏi này cũng giỏi quá, quá là có hiếu với trai: "Thật sự không cần đâu, xe cậu mà đậu ở chỗ tôi chưa tới hai ngày đã bị trộm mất, khu nhà tôi không giống khu nhà cậu chỗ nào cũng có camera đâu."

Đến lúc xe của Tống Thanh Chấp bị hốt đi thì không có cách nào tìm ra hung thủ, cho dù đối phương không đau lòng thì hắn cũng đau lòng.

"Cũng đúng." Tống Thanh Chấp từ bỏ ý định đưa xe cho hắn, an ủi: "Dù sao hoạt động của cậu cũng chỉ giới hạn ở trường với ở nhà, bây giờ không dùng được thì thôi, cậu cũng chỉ là một trạch nam."

"Chấp ca," Hứa Tinh Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu: "Đều là học sinh lớp 12 thân bất do kỷ, đừng có mà chó chê mèo lắm lông." Hắn không trạch, trước kia ngày nào hắn cũng ở bên ngoài, chỉ là hắn bay mệt rồi, muốn tìm một bến đỗ an toàn để dựa thôi.

Tống Thanh Chấp mỉm cười.

Gần đó có một rạp chiếu phim đáp ứng tiêu chí lựa chọn, nhưng lại quá gần trường, bây giờ còn là cuối tuần nên rất dễ đụng phải học sinh Đức Trung.

Cân nhắc điều này, Tống Thanh Chấp quyết đoán từ bỏ các lựa chọn gần đó và lái xe đi càng xa càng tốt.

"Chúng ta đến quảng trường XX tầm mười lăm phút nữa." Tống Thanh Chấp ra lệnh cho nam sinh ngồi rảnh rỗi bên cạnh: "Cậu lên mạng xem sắp tới chiếu phim gì đi, rồi đặt vé trước luôn"

"Được thôi." Hứa Tinh Lạc rất ngoan ngoãn lấy điện thoại mở Meituan ra, mở danh sách lựa chọn xem hôn nay có phim gì: "Cậu thích xem phim gì?"

"Hôm nay có phim gì?" Tống Thanh Chấp nói.

"Một bộ khoa học viễn tưởng, rating hơi thấp, một bộ phim rùng rợn trông cũng không tệ lắm, a......" Hứa Tinh Lạc đột nhiên bật cười: "Cậu muốn xem phim hoạt hình không?"

"Sao cơ?" Tống Thanh Chấp nghiêng tai, nghi ngờ tai mình bị lãng. "Cậu Bé Bọt Biển bản điện ảnh." Hứa Tinh Lạc trả lời.

Trong xe lâm vào trầm mặc, giống như đang tiêu hóa bộ phim này là cái thứ gì?

Một lúc lâu sau mới tiêu hóa xong, Tống Thanh Chấp thở dài: "Tùy cậu, xem thử đi." Nhưng cậu thật sự không muốn cho người khác biết, lần đầu tiên cậu đi hẹn hò với người khác là xem Cậu Bé Bọt Biển bản điện ảnh.

"Được thôi, để tôi đặt vé." Hứa Tinh Lạc nhanh nhẹn đặt hai vé.

"Cậu đúng là thích Cậu Bé Bọt Biển." Tống Thanh Chấp đột nhiên nhớ lại hình như tiếng chuông điện thoại của người nọ cũng là ca khúc chủ đề của Cậu Bé Bọt Biển, không phải là trẻ trâu, mà là quá khó hiểu.

"Hửm, trông vui mà." Hứa Tinh Lạc chớp chớp mắt: "Làm sao, cậu cảm thấy trẻ trâu hả?"

"Không." Tống Thanh Chấp lắc đầu: "Tôi biết lần sau nên tặng quà gì cho cậu rồi."

"Quà gì?" Hứa Tinh Lạc cảm thấy rất hứng thú, đặt tay ra sau gáy, tùy tiện đoán một cái: "Căn nhà dứa hả?"

Tống Thanh Chấp lập tức cười ra tiếng, tặc lưỡi một cái: "Cậu nằm mơ đi."

"Không thì là gì?" Hứa Tinh Lạc cười nhìn cậu: "Không thể trách tôi được, vừa nãy cậu còn muốn tặng xe cho tôi đó." Vừa mới ra tay đã lớn như vậy thì hắn chỉ có thể đoán đến căn nhà đó thôi.

"Đồ nhỏ thôi, như trang sức chẳng hạn." Tống Thanh Chấp nói: "Tôi chỉ là một học sinh cấp ba thuần khiết, phải khiêm tốn."

"Ngài quá là thuần khiết." Hứa Tinh Lạc cảm thán.

Sau đó chủ đề tặng quà được bỏ qua. Khi bọn họ đến rạp chiếu phim, vẫn còn khoảng mười phút trước khi buổi chiếu bắt đầu, chỗ đợi rất đông người, dù sao thì cũng là cuối tuần.

Mấy chị em vừa nhìn thấy họ đã hiểu ngay, hai nam sinh như họ đến đây đúng là quá ít.

Vừa bước vào đã nghênh đón hàng chục ánh mắt tò mò.

Đương nhiên chưa chắc là đang suy đoán quan hệ của họ, cũng có khi chỉ là chiêm ngưỡng nhan sắc của họ.

"Đi lấy vé chưa?" Hứa Tinh Lạc khá xa lạ với chỗ này, số lần hắn đến đây có thể đến được trên một bàn tay, nếu không phải đi hẹn hò với Tống Thanh Chấp chắc cả đời này hắn cũng không đến đây.

"Đi thôi." Tống Thanh Chấp kéo hắn, chỉ chỗ lấy vé: "Bên này."

"Cậu muốn ăn gì không?" Đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn, Hứa Tinh Lạc hỏi Tống Thanh Chấp.

"Không ăn." Tống Thanh Chấp nhìn hắn: "Cậu muốn ăn hả?"

"Tôi cũng không ăn." Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, thèm ăn mấy thứ đó làm gì, lát nữa cũng bận tay rồi.

Lấy vé xong là vừa đến giờ, lúc đi lấy vé Tống Thanh Chấp nhìn số ghế của họ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tinh Lạc, khóe môi mấp máy nhưng không nói gì.

"Làm sao, trách tôi chọn chỗ ngồi không tốt hả?" Trong đôi mắt Hứa Tinh Lạc ngậm ý cười.

"Đâu có," Hàng cuối cùng rất tốt, Tống Thanh Chấp cong môi mỉm cười, cảm thấy tiếc khi tuy rằng họ đã đi đủ xa nhưng cậu vẫn không dám nắm lấy tay Hứa Tinh Lạc.

Không phải e dè ánh mắt của người khác.

Chỉ là hành động nắm tay dường như còn ngại ngùng hơn ôm hôn nhau.

Tống Thanh Chấp không biết, nếu bây giờ cậu nắm tay Hứa Tinh Lạc sẽ nhận được ánh mắt và vẻ mặt gì?

Là vui vẻ chấp nhận hay là kinh ngạc?

Hãy thử tưởng tượng dù phản ứng thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không chắc chắn và vẫn không biết mình đứng ở đâu trong lòng đối phương.

Bây giờ chỉ vậy thôi.

Sau khi vào rạp và tìm chỗ ngồi, họ thấy có khá ít người. Hầu hết đều là phụ huynh cùng con cái.

Sự chú ý của cha mẹ hoàn toàn đổ dồn vào con cái và họ không nhìn xung quanh.

Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp ngồi ở hàng cuối cùng. Khi ánh đèn mờ đi, có cảm giác như họ là hai người duy nhất còn lại trên thế giới, giống như những người ở bãi biển Bikini.

"Ngồi như vậy không thoải mái." Phim chiếu chưa được 5 phút, Hứa Tinh Lạc bắt đầu nghiên cứu tay vịn ở giữa ghế: "Tôi nhớ cái này có thể bỏ xuống, làm sao vậy ta......"

"Để tôi." Tống Thanh Chấp kéo nam sinh đang vùi đầu nghiên cứu lên, mình đưa tay mò mẫm một chút liền bỏ xuống được.

"Cậu thuần thục thật đấy." Hứa Tinh Lạc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu: "Mẹ nó, có phải cậu thường xuyên đến rạp chiếu phim không?"

Tống Thanh Chấp còn chưa kịp nói gì đã nghe đối phương nói: "Đến với ai? Nam hay nữ? Có quan hệ gì?"

Thằng nhóc này hỏi tận bốn câu hỏi, Tống Thanh Chấp gần như oan không chịu nổi, bình tĩnh một chút mới trả lời: "Tôi không thường xuyên đến, thỉnh thoảng đến với họ hàng, có nam có nữ, quan hệ thuần khiết chính đáng."

"Cũng tạm được." Tống Thanh Chấp còn tưởng rằng Hứa Tinh Lạc hài lòng, đối phương lại nói tiếp: "Quan hệ của cậu với họ hàng mình thật tốt, còn đi coi phim với nhau."

"Bạn cùng tuổi, hoặc là nhỏ tuổi hơn tôi." Tống Thanh Chấp dứt khoát nói rõ: "Tôi cũng không muốn tới, bởi vì tôi không hay xem phim."

"Phải không." Hứa Tinh Lạc nhìn màn ảnh lớn bĩu môn: "Có phải cũng từng thân với nhau không? Đi coi chung với tôi chắc gì cậu đã muốn xem."

"Khác nhau mà." Tống Thanh Chấp lập tức nói.

"Khác chỗ nào?" Hứa Tinh Lạc đột nhiên dán mặt lại gần: "Nhỏ tuổi hơn cậu? Chắc không phải bạn nhỏ nào rồi, sau đó cũng ép cậu đi xem phim hoạt hình hả?"

"......" Tống Thanh Chấp bắt đầu hối hận một câu nói nhiều của mình: "Không phải." Về phần khác chỗ nào, cậu bất đắc dĩ trừng mắt với đối phương, cái này cũng cần phải nói sao?

"Tôi có cảm giác thật tội lỗi, sớm biết thế đã không kéo cậu đến đây xem cái này." Hứa Tinh Lạc dừng một chút rồi nói.

"Không có, không sao cả." Nói một hồi thành ra nóng nảy, Tống Thanh Chấp dứt khoát nắm lấy bàn tay Hứa Tinh Lạc đặt bên cạnh: "Dù sao cũng không phải thật sự đến để xem phim."

"......" Hứa Tinh Lạc lại muốn nói.

Tống Thanh Chấp ngắt lời hắn: "Ý của tôi là, dù bộ phim trước mắt có hay đến đâu tôi cũng không có hứng thưởng thức, cậu đừng nhét chữ vào mồm tôi, tôi thừa nhận ở phương diện này tôi không giỏi bằng năng lực làm bài kiểm tra của mình."

Hứa Tinh Lạc nghe đối phương nói hết, vẻ mặt lẫn giọng điệu đã bắt đầu nóng nảy, hắn nở nụ cười khoái chí trong lòng, xem ra học sinh giỏi rất biết mình biết ta.

"Ừ, không bắt bẻ nữa." Hứa Tinh Lạc dùng đầu ngón tay cào cào lòng bàn tay người nọ, nở nụ cười cực kỳ trêu người: "Bởi vì tôi cũng thế."

Nói ra rồi đúng là khiến người khác yêu thích.

"Ừm...... Cậu hiểu là được rồi." Tống Thanh Chấp cúi đầu, hắng giọng, khóe miệng cong cong không hạ xuống được.

Thật ra cậu còn muốn hỏi, giống tôi là giống thế nào?

Có phải đã vô tình muốn quá nhiều không?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy điều đó có khi không thành sự thật.

Sự lo âu cùng cảm giác nguy hiểm của cậu quá nghiêm trọng, cậu chỉ thích những thứ sờ được nhìn được và có thể nắm chắc, phàm là những chuyện không thể nắm bắt và không ổn định, cậu sẽ khó tiến lên dẫu chỉ là nửa bước.

Bằng cách này, lúc đầu cậu lựa chọn tỏ tình với Tần Thư Thụy vì cậu có sự tự tin và lòng kiêu hãnh rằng mình không thể bị từ chối.

Đâu giống như bây giờ, cậu không có chút tự tin nào cả.

"Chấp ca." Hứa Tinh Lạc lại nhéo nhéo tay cậu, lén lút nói: "Có dám hôn nhau trong rạp chiếu phim không?"

"......" Tống Thanh Chấp theo bản năng ngước mắt nhìn đằng trước, những người khác đều đang nhìn chằm chằm màn hình, bộ dạng nghiêm túc xem phìm, mặt cậu bỗng nhiên nóng bừng, ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: "Chơi bạo như vậy à?"

"Ừ." Hứa Tinh Lạc nhướng lông mày khiêu khích, lại nhéo cậu: "Đừng nói lời vô nghĩa, có dám hay không?"

"Chỗ này toàn là trẻ con......" Trong lòng Tống Thanh Chấp vẫn có trách nhiệm với các đóa hoa của tổ quốc, nhưng lý do này đến cả cậu cũng cảm thấy không đáng tin, đang muốn nói chuyện khác thì nhận ra cổ họng mình khàn đặc: "Khụ."

"Được rồi, không hôn nữa." Hứa Tinh Lạc nghĩ lại thấy cũng đúng, vì những đóa hoa của tổ quốc, bọn họ phải tạo một tấm gương tốt: "Cứ ngồi khờ như vậy đi."

"Thật ra hôn nhẹ một cái cũng không phải không được." Mười mấy giây sau, Tống Thanh Chấp nhìn đàng trước không ai chú ý, ngay lập tức quay đầu hôn lên má Hứa Tinh Lạc một cái: "...... Ví dụ như vậy."

Vừa dứt lời, Hứa Tinh Lạc dùng tay xoay mặt cậu lại, thẳng thắn ngậm lấy bờ môi cậu, không phải một nụ hôn phớt nhẹ mà là mạnh dạn xâm nhập, k1ch thích đến mức da đầu Tống Thanh Chấp tê dại.

Yết hầu chuyển động dưới cổ mấy lần.

Hứa Tinh Lạc nghiêng đầu rồi ngừng cử động, Tống Thanh Chấp biết ý của hắn, hắn muốn cậu phải chủ động, cậu có hơi bực mình dúng tay trái nhéo gáy nam sinh, sau đó đảo khách thành chủ mà tiến công.

Cậu đã thay đổi tính cách không dễ dàng chủ động để mạnh bạo đòi lấy trong khoang miệng nam sinh, cùng với sự tham lam và xu nịnh mà bản thân cậu không hề hay biết.

Đối phương muốn hôn nhau trong rạp chiếu phim, vậy thì hôn thôi.

Đối phương muốn cho cậu chủ động một chút, phá bỏ thói quen ứng xử vốn có, vậy thì chủ động thôi.

Tống Thanh Chấp nghĩ rằng có lẽ mong muốn chiếm được Hứa Tinh Lạc là của riêng mình đã sớm tồn tại, chỉ là bản thân cậu không biết thôi, đợi đến lúc cậu biết được thì cậu đã mất quyền chủ động.

Bây giờ cậu chỉ muốn biết Hứa Tinh Lạc muốn phát triển mối quan hệ này như thế nào mà thôi.

Nụ hôn này kéo dài chừng năm phút, Hứa Tinh Lạc ban đầu chỉ muốn đùa Tống Thanh Chấp, xem bộ dáng ngại ngùng của đối phương, hắn không ngờ Tống Thanh Chấp lại mạnh bạo như vậy.

"Chấp ca...... Hay là chúng ta vẫn nên thành thật ngốc thôi." Hứa Tinh Lạc thở bên môi đối phương, bàn tay sờ lên chỗ không nên sờ: "Nếu không cứ nửa vời như vậy sẽ rất khó chịu."

"......" Tống Thanh Chấp mặt đỏ như gà nướng, cũng hít vào một hơi, sau đó đặt tay lên mu bàn tay Hứa Tinh Lạc, ấn một cái không nhẹ không nặng: "Một lát sẽ ổn thôi."

"Ừ." Hứa Tinh Lạc động đậy tay nhưng không rút ra, hắn vui vẻ: "Làm gì đấy? Sợ bị cảm à?"

"Đúng đó." Tống Thanh Chấp thản nhiên nói.

Hứa Tinh Lạc bị cậu chọc cười, nhưng còn có thể làm gì đây, chỉ có thể chiều theo thôi: "Được thôi, để tôi làm ấm cho cậu."

"Cảm ơn cậu nhé." Tống Thanh Chấp giơ một tay khác lên che đôi mắt mình.

Cứ như vậy, Hứa Tinh Lạc xem Cậu Bé Bọt Biển một lúc, đôi mắt nhìn chằm chằm màn chiếu, một tay đặt trên người anh em của Tống Thanh Chấp.

Chú thích:

Căn nhà dứa như này này:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK