Thẩm Kiến Thanh thoáng nhìn đã phát hiện ra một chiếc cúp thạch anh có khắc tên Tần Việt.
Được trao khi cô giành giải nhất trong cuộc thi vật lý.
Đơn vị trao thưởng: Trường Trung học trực thuộc Đại học Tây Nam, trường cấp ba tốt nhất Giang Bình.
Thẩm Kiến Thanh ngạc nhiên, "Hồi cấp ba, Tần Việt học ở Trường Trung học trực thuộc Đại học Tây Nam ạ?"
Viện trưởng đi tới, trên mặt không giấu được vẻ tự hào, "Đúng vậy, cái Việt từ nhỏ đã học giỏi, giấy khen, giấy chứng nhận không bày xuể, tôi khó khăn lắm mới chọn ra vài thứ quan trọng để đặt vào đây, những thứ khác đều ở trong tủ khóa."
Thẩm Kiến Thanh cau mày, qua lớp thủy tinh trong suốt, tìm kiếm những tờ giấy khen có viết tên Tần Việt trong tủ trưng bày.
Tổng cộng có 8 bản, không có ngoại lệ, tất cả đều liên quan tới "nhất".
Nhưng khi ở phòng thí nghiệm, rõ ràng cô đã nói với Thái Văn Các rằng không lên đại học là vì học không tốt mà.
Cũng là nói dối chăng?
Và cả đêm tại nhà cô ấy, Tần Việt nói không biết chơi đàn, nhưng trong nháy mắt lại có thể đàn ra những cảm xúc đặc biệt lại vô tận bằng chiếc piano điện tử giá rẻ.
Bao gồm cả "bố mẹ" mà cô ấy đề cập tới trong khi không hề hay biết gì đêm qua, câu trả lời của Tần Việt cũng mơ hồ không kém.
Tất cả đều là lừa cô ấy.
Trong những lần tiếp xúc cằn cỗi giữa các cô, Tần Việt dường như chưa nói với cô ấy được mấy câu chân thật.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không nổi nóng đến mất kiềm chế như tối qua, mà thay vào đó là nóng lòng muốn biết nguyên nhân vì sao Tần Việt lại làm vậy, muốn biết những bí mật ẩn giấu đằng sau cô, muốn thỏa mãn niềm khao khát khai phá đang hoành hành trong lồ ng ngực.
Thẩm Kiến Thanh ngoảnh đầu hỏi viện trưởng đang đứng pha trà cạnh bàn, "Thành tích của Tần Việt tốt như vậy, tại sao không học đại học ạ?"
Viện trưởng đặt ấm nước xuống, giọng nghẹn lại, "Tại tôi."
"Đầu óc của cái Việt tốt, nếu tham gia các cuộc thi bình thường thì chắc chắn sẽ có tên trong danh sách tuyển thẳng, nhưng trước khi con bé thi không lâu, tôi bất ngờ được chẩn đoán có khối u tuyến yên, rất lớn, đến độ phải mở sọ, nhưng lượng tiểu cầu của tôi thấp hơn người bình thường, chức năng đông máu không tốt, bệnh viện không dám tùy tiện đề ra phương án điều trị. Tôi nghĩ cũng tốt, có thể điều trị bảo tồn trước, đợi cái Việt thi xong rồi mới cân nhắc phẫu thuật, kết quả trong vài ngày, các triệu chứng trở nên rõ ràng." Viện trưởng đặt nước trước mặt Thẩm Kiến Thanh, giọng điệu nặng nề, "Cái Việt thông minh, một lần, hai lần còn qua mắt được con bé, không lâu sau, con bé đã nhìn ra ngay, một mực kéo tôi chuyển viện mấy lần, cuối cùng con bé thật sự tìm được một bác sĩ dám thực hiện phẫu thuật, đáng tiếc trong lúc phẫu thuật xảy ra chút sự cố, tôi ở trong ICU nửa tháng, tỉnh lại mới nghe nói con bé vì lo cho tôi nên đã không đi thi."
Trong lúc viện trưởng nói, nước mắt bà lăn dài, "Sức khỏe của cái Việt không được tốt, đặc biệt là trước khi lên 8, cứ hễ đông đến là lại như ngâm trong lọ thuốc vậy, không thể ra khỏi cửa. Mấy giáo viên chỗ tôi luôn lo rằng liệu con bé có thể vượt qua mùa đông hay không. Qua được lần này, vậy còn lần sau thì sao?"
"May là sau này chăm bẵm thì tốt lên chút, ngoại trừ thể chất hơi yếu thì cái Việt không khác gì một đứa trẻ bình thường."
"Nhưng con bé vẫn sợ mùa đông, thế nhưng cuộc phẫu thuật của tôi lại diễn ra vào mùa đông."
Hơi thở của Thẩm Kiến Thanh nặng trĩu, "Mùa đông năm đó Tần Việt cũng bị bệnh ạ?"
"Ừ." Viện trưởng cầm lấy khăn giấy Thẩm Kiến Thanh đưa, lau nước mắt, "Cái Việt vừa sinh ra đã bị bỏ lại ở viện, nó không nói gì nhưng thật ra trong lòng nó nhớ rất rõ những người đã đối tốt với nó, đặc biệt là tôi."
"Tôi xót con bé, hồi nhỏ thiên vị con bé không ít, con bé đều nhớ hết."
"Đứa trẻ trọng tình nghĩa này rất cố chấp, cũng chẳng biết nghe lời, giáo viên không cản nổi nó, cứ thế nhìn nó ở bên ngoài ICU suốt nửa tháng để chờ tôi."
"Cô nghĩ thử xem, mùa đông ở Giang Bình không phải gió to thì là tuyết lớn, ngoài ICU thậm chí còn chẳng có chỗ đặt lưng, làm sao nó chịu được?"
Viện trưởng thở dài, giọng nói run rẩy vô cùng, "Con bé vất vả, hơn nửa năm sau đó vẫn chưa hồi phục, lại lỡ mất thi đại học."
Thẩm Kiến Thanh cầm tách, lòng bàn tay bỏng đến phát đau cũng không nhận ra, "Sau này không thi lại sao?"
Viện trưởng nói: "Không thi. Vì chuyện này mà tôi phớt lờ con bé suốt một thời gian dài."
"Tại sao không thi?"
"Vì kiếm tiền, vì chăm sóc tôi."
Tâm trạng của viện trưởng dao động mạnh, bình tĩnh lại một lúc rồi mới nói tiếp được: "Phẫu thuật mở sọ của tôi tốn không ít tiền, hồi phục hậu phẫu lại không tốt, gần như không nhìn thấy gì trong hơn một năm, phải có người chăm sóc kề cạnh, nhưng tôi xuất thân ở viện phúc lợi, không có người nhà, đời này cũng chưa kết hôn, không con không cái."
"Còn cái Việt, là người tinh tế, luôn nhớ ngày nhỏ là tôi đưa nó đi khắp nơi khám bệnh, ngày đêm chăm sóc nó, âm thầm chạy ra ngoài đi làm kiếm tiền mua thuốc cho tôi."
"Nếu chuyện này xảy ra với người khác, thật ra cắn răng thì cũng miễn cưỡng chu toàn được, hơn nữa nền tảng của cái Việt khá ổn, nó không đi học, tự ôn ở nhà, hẳn cũng có thể thi tốt."
"Nhưng sức khỏe của cô ấy không tốt, không thể làm hai việc cùng một lúc." Thẩm Kiến Thanh nói.
Viện trưởng nhìn cô ấy, ngầm thừa nhận, "Có lần tôi tức giận, đánh nó, bắt nó quay lại học nhưng nó cũng chỉ ngoan ngoãn đứng đó, đợi tôi bình tĩnh lại rồi ngồi xổm trước mặt tôi, ôm đầu gối tôi nói "Viện trưởng, không học đại học con vẫn có thể sống tốt mà, viện trưởng hãy cho con vài năm"."
"Cô nói xem, nuôi dạy đứa trẻ như vậy tôi còn có thể làm gì?" Viện trưởng tức giận, bất lực, cũng hài lòng, "Không phải cứ mặc cho nó ngang ngược hay sao?"
Thẩm Kiến Thanh đang chìm đắm trong kinh ngạc trước những lời của viện trưởng, một lúc lâu sau mới nói: "Ít nhất cũng chứng tỏ rằng viện trưởng đã không nuôi dạy cô ấy vô ích."
Viện trưởng sững sờ, cuối cùng bật cười, "Đúng, tôi đã ở viện này cả đời rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp đứa trẻ cứng đầu như cái Việt."
Thẩm Kiến Thanh gật đầu, khuyên giải: "Bây giờ cũng coi như là ổn rồi, kỹ năng hàn của Tần Việt trong nhà máy không nhất thì cũng nhì."
Viện trưởng ngước nhìn nhìn những chiếc cúp và giấy khen trong tủ trưng bày, hốc mắt lại lần nữa ươn ướt, "Lúc ra đời, nó còn mấy tháng nữa mới trưởng thành, tim, phổi, ruột, dạ dày cũng không khỏe, lúc gặp lại không phải cảm lạnh ho hen thì cũng là khó chịu do k1ch thích dạ dày, tay chân cũng lạnh buốt quanh năm, tính tình thì chẳng hoạt bát, cô nói xem, nó như vậy ra ngoài tìm việc thì ai cần nó chứ? Con bé, tự mình từng bước từng bước đi đến hiện tại chắc chắn đã phải chịu rất nhiều khổ cực, nhưng chẳng nói gì với gia đình cả."
Thẩm Kiến Thanh nắm chặt chiếc tách, cũng khó mà tưởng tượng được.
Lưỡng lự vài giây, Thẩm Kiến Thanh không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc thân thể của Tần Việt có vấn đề gì vậy ạ?"
Viện trưởng nói: "Không có vấn đề gì lớn, nhưng không so được với những đứa trẻ khỏe mạnh, nói thẳng ra thì thể chất cái Việt rất tệ, phải chăm sóc kỹ càng."
Không có mục đích, kiểu này mới khó chăm.
Thẩm Kiến Thanh nặng nề nghĩ.
Trước kia, cô ấy lại cho rằng nguyên nhân sắc mặt Tần Việt tệ là do áp lực công việc lớn, nếu biết sớm...
Nếu thật sự biết sớm hơn thì cô ấy cũng không lỗ m ãng đến mức nổi giận với Tần Việt vì nói dối cô ấy 1-2 câu và bỏ lại cô ấy một mình trong quán ăn.
Cô ấy có khác gì người đã vứt bỏ cô đâu?
Tim Thẩm Kiến Thanh đập nhanh trong phút chốc, cô ấy trầm giọng hỏi viện trưởng, "Tần Việt bị bỏ lại đây vì sức khỏe không tốt ạ?"
Viện trưởng lắc đầu, "Ngược lại."
Thẩm Kiến Thanh bối rối, "Viện trưởng nói vậy là sao?"
Viện trưởng nói: "Cái Việt được người ta đặt ở cửa viện vào đêm thứ 13 sau khi ra đời, trên người chỉ có một mảnh giấy, viết họ tên và ngày tháng sinh. Hôm ấy, Giang Bình xuất hiện trận bão tuyết lớn nhất trong những năm gần đó, mọi âm thanh đều bị lấn át, bao gồm cả tiếng khóc của trẻ nhỏ."
Thẩm Kiến Thanh thảng thốt, "Cô ấy ở trong tuyết cả đêm?!"
Viện trưởng áy náy, "Khi tôi phát hiện cái Việt vào ngày hôm sau, con bé đã thoi thóp, yên ổn nuôi được đến tận bây giờ đã là tốt lắm rồi."
Ấn đường của Thẩm Kiến Thanh cau chặt, cô ấy thật sự chẳng thấy tốt chút nào cả.
Tần Việt thông minh, xinh đẹp, có tình có nghĩa, cô rõ ràng có thể trở thành một người chói lòa, có một công việc đáng mơ ước cùng một tương lai xán lạn.
Bây giờ thì sao?
Sinh mà không nuôi thì chẳng đáng làm người!
Kẻ đã vứt bỏ Tần Việt không thấy lương tâm bất an sao?
Hừ, có người không có lương tâm nhưng vẫn sống tốt mà.
"Phải rồi, cho hỏi cô tên gì?" Viện trưởng đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh thu lại cơn giận, nói: "Con họ Thẩm, Thẩm Kiến Thanh, viện trưởng gọi con là Tiểu Thẩm được rồi, gọi con là "cô" thật sự không hợp lắm."
Viện trưởng vui vẻ chấp nhận, "Nhìn trang phục của con, không giống đồng nghiệp trong nhà máy của cái Việt. Con làm gì? Làm sao quen cái Việt nhà ta?"
Thẩm Kiến Thanh tránh nặng tìm nhẹ, đáp: "Con là giảng viên ở Đại học Giang Bình, khuôn viên mới ở ngay cạnh chỗ làm của Tần Việt, thường đặt làm bảng mạch ở xưởng của họ, cũng từng nhờ cô ấy hàn giúp, thế nên quen ạ."
Viện trưởng gật đầu, chân thành nói: "Công việc của con rất tốt, cái Việt quen biết con là vinh hạnh của nó."
Thẩm Kiến Thanh xấu hổ vô cùng, quan hệ thật sự giữa cô ấy và Tần Việt không hề xứng đáng với hai chữ "vinh hạnh".
Nghiền ngẫm, Thẩm Kiến Thanh khéo léo mà không vô lễ nói: "Quen biết cô ấy cũng là vinh hạnh của con."
Viện trưởng mỉm cười, tán gẫu với Thẩn Kiến Thanh về thời thơ ấu của Tần Việt.
Thấy mặt trời lặn về Tây, viện trưởng mở cửa sổ, để sắc chạng vạng bao la tràn vào, lưỡng lự nói: "Tiểu Thẩm, thứ lỗi cho ta mạo muội, ta có thể nhờ con giúp một việc được không?"
Thẩm Kiến Thanh ôm tách trà vẫn còn ấm, mỉm cười nói: "Viện trưởng cứ nói."
————
Ra khỏi văn phòng viện trưởng, không còn bị những bức tường ngăn trở, tầm nhìn của Thẩm Kiến Thanh chợt sáng bừng.
Cô ấy đứng ở hành lang một lúc, bỗng nhớ tới hai sinh viên đi cùng cô ấy.
Một tiếng đã hẹn lúc này đã trôi qua rất lâu rồi, cô ấy lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho họ để giải thích rõ ràng.
Nhìn thấy thông báo tin nhắn WeChat mới trên màn hình, ánh mắt Thẩm Kiến Thanh khẽ dao động.
Phòng thí nghiệm tiến hành kiểm định cho họ hôm nay có quy định, khi bước vào khu kiểm tra thì phải đảm bảo điện thoại đang ở chế độ máy bay hoặc tắt nguồn, tránh cho tín hiệu thông tin ảnh hưởng đến kết quả đo lường.
Thẩm Kiến Thanh quen bật chế độ máy bay.
Sau đó đưa sinh viên đi ăn thì quẹt thẻ công vụ, không dùng tới điện thoại nên vẫn không nghĩ tới việc tắt chế độ máy bay.
Bây giờ mới kết nối internet, nhìn thấy tin nhắn Tần Việt gửi lúc 10 giờ, cô ấy khựng lại, bấm vào thông báo.
Đã được 7 tiếng đồng hồ, chú mèo nhỏ mũm mĩm vẫn đang cúi đầu vào tường sám hối—— Tại cụp xuống, tay nắm chặt, từng đường nét bóng lưng đều đáng thương tội nghiệp, tương tự ai đó đêm qua đứng cách cô ấy một bước nhỏ, không dám tiến lên.
Sau đó còn bám lấy vách tường, thò đầu ra, lắc mông làm nũng.
Một chuỗi mèo nhỏ dễ thương để lại ấn tượng hoàn toàn khác với Tần Việt, thế nhưng không hiểu sao, Thẩm Kiến Thanh lại muốn gắn kết cô với chúng.
Suy cho cùng, chỉ có người đáng yêu mới vì mải ngắm một con cá bơi mà ngủ quên bên hồ nước.
Thẩm Kiến Thanh tưởng tượng Tần Việt 4 tuổi, khóe miệng bất giác nhếch lên, nghĩ tới Tần Việt của hiện tại, nét mặt lại bất chợt trở nên nặng nề.
Tần Việt không phải mèo, điểm khác biệt lớn nhất giữa cô với chú mèo nhỏ hoạt hình mềm mại, dễ thương này là mèo nhỏ người thấy người thương, còn cô, từ nhỏ đã không được ưu ái nhiều, thậm chí còn chẳng được có một cuộc sống bình thường.
"Hồi nhỏ cứ đông đến là không thể ra khỏi cửa, cái Việt sẽ hơ quạt sưởi, nằm chợp mắt trên bàn, hoặc là ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, ghen tị với các bạn nhỏ được chạy nhảy trong nền tuyết, được sưởi nắng."
Trong đầu Thẩm Kiến Thanh phát lại những lời viện trưởng nói khi ngồi vào bàn làm việc, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Không than phiền, căm phẫn, không than thân trách phận.
Tần Việt dựa vào sự bền bỉ mà thay đổi tình thế ban đầu đầy tiêu cực của chính mình, từ không ai cần đến ồ ạt tới nhờ cô giúp đỡ như hiện tại, mang đầy mình những khổ cực khiến con người ta đau lòng, nhưng cô nhất định không nói ra.
Điều này là do bản tính vốn có, cũng là do môi trường gây dựng nên, có thể thẩy qua việc cô không chút do dự từ bỏ nghiệp học để chăm sóc cho viện trưởng, người duy nhất ưu ái cô.
Nhưng không học, cô phải đánh đổi gấp đôi nỗ lực mới thực hiện được lời hứa với viện trưởng—— Dành thời gian vài năm để được sống tốt.
Thẩm Kiến Thanh thở dài thườn thượt, muốn véo tai Tần Việt.
Cố chấp như vậy, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều hơn.
Im lặng, Thẩm Kiến Thanh bấm mở bàn phím, phản hồi lại cho Tần Việt.
Một hàng chữ được gõ ra rồi lại xóa đi, xóa rồi lại gõ.
5-6 phút qua đi, vẫn chỉ có một khoảng trống.
Thẩm Kiến Thanh bất lực xoa trán, thoát khỏi WeChat, gọi cho học trò.
"Tôi có chút chuyện, các cậu tự bắt xe về đi."
"Nhớ giữ lại hóa đơn, tôi sẽ trả sau."
Cuộc gọi ngắn gọn kết thúc, Thẩm Kiến Thanh cất điện thoại đi, dựa vào trí nhớ đi tới ô cửa sổ có Tần Việt.
Tìm thấy rất dễ dàng.
Chỉ có điều, sự náo nhiệt bên trong ô cửa đã sớm tiêu tan, trong phòng học rộng lớn lúc này chỉ còn lại một mình Tần Việt đang nằm ngủ trên bàn.
Chiếc bàn được đặt cạnh cửa sổ, cánh cửa đang được mở tung, ánh chiều tà cởi bỏ cái nóng oi bức, dịu dàng rơi lên người Tần Việt.
Thẩm Kiến Thanh cúi người bên bệ cửa sổ, một tay đỡ thân mình, tay kia vươn ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi trên mặt Tần Việt sang một bên rồi dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt v e đôi mày xinh đẹp của cô, sau đó từ từ trượt xuống sống mũi cao thẳng, điểm lên đôi môi khẽ hé của cô, nhẹ giọng nói: "Tần Việt, sư phụ Tần, Tần meo meo, ha," Thẩm Kiến Thanh bật cười trước cách xưng hô cuối cùng lạc quẻ, ngón tay rời khỏi môi Tần Việt, véo nhẹ tai cô, nói, "Chúng ta không úp mặt vào tường nữa, đưa em đi sưởi nắng nhé."