• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước chân của Thẩm Kiến Thanh càng lúc càng nhanh, vừa xuống tầng, cô ấy đã gọi điện ngay cho Tần Việt, cô bắt máy rất nhanh.

"Alô, Thẩm Kiến Thanh."

Nghe thấy tiếng vang, chắc chắn vẫn còn ở trong phòng.

Thẩm Kiến Thanh thở phào, vội vàng nói: "Đừng vội ra ngoài nhé, tôi lái xe đến đón em, khoảng 15 phút nữa, tôi đến rồi em hẵng ra."

Phía bên kia, Tần Việt cầm điện thoại, đầu óc có vài giây trống rỗng.

Đón cô?

Nếu cô nhớ không nhầm, từ khi có trí nhớ cho tới hiện tại, cô chưa bao giờ được hưởng loại đãi ngộ này.

Nhà của cô quá lớn, những người chăm sóc có thể thu xếp ổn thỏa từng đứa trẻ một cách công bằng đã là vất vả lắm rồi, hoàn toàn không có sức lực phân biệt đối xử với ai.

Cô cũng sớm đã quen với việc làm giọt nước sống trong đại dương rồi.

Nhưng tại giây phút này, một người chỉ biết cô tên gì, làm gì đã bất ngờ nói muốn đến đón cô.

Phản ứng đầu tiên của cô là ngỡ ngàng, sau đó là thiết tha muốn biết lý do.

"Tại sao lại muốn đến đón tôi?" Tần Việt hỏi.

Thẩm Kiến Thanh cười khẽ, giọng nói trở nên lười biếng, "Trời nóng như thế, lỡ sư phụ Tần bốc hơi dưới nắng thì tôi tìm đâu cho ra người thông minh, khéo tay, dễ tính đến cứu mạng đây? Bây giờ cũng chỉ có em chịu được cái miệng của Trần Vi."

...Thì ra là vậy.

Tần Việt cong cong khóe môi, dựa vào tủ đồ, nói: "Không cần phiền phức, tôi đi vài bước là tới."

"Vài bước của em em ấy à?" Thẩm Kiến Thanh mở cửa rồi ngồi vào xe, mở loa ngoài, "Hôm nay trời có nóng đến mồ hôi đầm đìa thì tôi cũng không cho em mượn trâm cài đâu, tôi cũng nóng."

"Cô Thẩm..."

"Ngoan ngoãn đợi tôi ở chỗ có điều hòa, cúp đây."

Thẩm Kiến Thanh không có Tần Việt cơ hội từ chối thứ 2, trực tiếp cúp máy.

Tần Việt nghe thấy tiếng "bíp", đột nhiên rất muốn hắt xì.

Cô cúi đầu, im lặng chờ đợi, nhưng cuối cùng mũi chỉ đau nhức, đôi mắt ửng đỏ s1nh lý trước sự khó chịu không thể giải tỏa.

Tần Việt sụt sịt, xoay người tìm một gói thuốc cảm trong tủ rồi uống cùng nước ấm.

Cảm giác ngọt ngấy lan tỏa trong khoang miệng.

Vô ý va phải dòng suy tư chậm chạp của Tần Việt, nó vươn tay tóm lấy rồi đung đưa, và thế là, cuộc vui đùa thích thú từ từ lấn át hai chữ "ngoan ngoãn" vô cùng lạ lẫm bên tai Tần Việt, tâm tư cô cũng theo đó mà yên ả trở lại.

Uống thuốc xong, Tần Việt không chờ Thẩm Kiến Thanh trong phòng điều hòa theo lời cô ấy mà chậm rãi rảo bước dưới ánh mặt trời gay gắt để thư giãn cơ thể.

Họ ở trong phân xưởng có nhiệt độ ổn suốt 4 mùa định đã lâu, cơ thể sẽ bị lạnh đến rét cóng cứng đờ.

Nhiệt độ của ánh nắng giữa hè vừa đủ để cô có thể "rã đông" mình.

Ngang qua chiếc gương trước tòa nhà, bước chân Tần Việt thoáng dừng lại, đi tới nhìn bản thân trong đó, phát hiện chiếc sơ mi vạt ngắn rộng rãi trên người sau khi nằm dưới lớp đồ chống tĩnh điện suốt 8 tiếng đồng hồ, vẫn thẳng thớm, đâu vào đấy như ban sáng.

Chất lượng tốt như vậy, hẳn là thương hiệu phải nổi tiếng lắm.

Vậy nếu có người từng nhìn thấy trước đó thì hẳn sẽ dễ dàng nhận ra chứ nhỉ?

Và thậm chí là từng mặc qua thì sao?

Tần Việt đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Cô hoàn hồn mở ra xem.

Là tin nhắn Thẩm Kiến Thanh gửi tới.

Từ khi kết thúc cuộc gọi cho tới hiện giờ, đúng 15 phút trôi qua, không hơn không kém.

Thẩm Kiến Thanh: 【Tôi đến rồi】

Tần Việt nhấn mở bàn phím, gõ: 【Tôi ra ngay.】

Thẩm Kiến Thanh: 【/OK】

Tần Việt ngẩng đầu, lại soi gương một lần nữa rồi xoay người đi ra ngoài.

————

Tính tình Thẩm Kiến Thanh nóng vội, rất hiếm khi kiên nhẫn chờ ai đó, hôm nay coi như là lần đầu tiên kể từ trước tới giờ, cảm giác thế nào à, cũng khá mới mẻ.

Cô ấy đỗ xe dưới bóng râm ven đường, tay trái tựa lên cửa xe, những ngón tay buông thõng tự nhiên đều đặn gõ nhẹ lên khung cửa.

Chẳng bao lâu, cô ấy buồn tẻ kéo chiếc kính râm xuống chóp mũi, lại thuận tay cởi thêm một chiếc cúc, để nước da trắng đến chói lóa trước ngực, sau đó dùng ngón trỏ đỡ thái dương, quyến rũ lại cuốn hút nghiêng đầu, nhìn về phía cổng Lĩnh Khoa.

Nóng thật đấy.

Không khí biến dạng cả rồi.

Thẩm Kiến Thanh tức tốc kéo tấm che nắng trên đỉnh đầu xuống, thử trấn an trong lòng, suy nghĩ một hồi rồi lại mở điều hòa lớn thêm một nấc.

Ước chừng 5 phút, Tần Việt cuối cùng cũng xuất hiện ở cổng Lĩnh Khoa, trên mình là sơ mi và quần dài phẳng phiu, gọn gàng, không dùng ô, không nheo mắt, cả người bình thản, hoàn toàn không bị mùa hè như lò thiêu của Giang Bình ảnh hưởng.

Thẩm Kiến Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nhưng...

Nhìn Tần Việt dưới ánh nắng gay gắt, giống như ngắm hoa băng giữa trời hè rực lửa, có kinh ngạc, có khao khát, không thể tránh khỏi, cũng ngắn ngủi và mỏng manh không ăn nhập với cái mùa này.

Thẩm Kiến Thanh cau mày, chắc chắn là Tần Việt đã bị bệnh.

Chỉ có thể là bị bệnh vì cơn mưa đêm qua.

"Cộc cộc." Tần Việt đi tới, gõ cửa xe Thẩm Kiến Thanh.

Vẫn ổn, không đổ mồ hôi nhiều, nhưng mặt lại nhợt nhạt chưa từng thấy, những đường nét sắc sảo cũng bị bệnh tật làm cho suy yếu đi không ít, trông rất mềm mại, ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng.

Thẩm Kiến Thanh áy náy đến tột cùng, gồng mình điềm đạm làm gương cho người khác, hỏi: "Cảm lạnh à?"

Tần Việt vừa lên xe, trên người vẫn còn mang theo khí nóng nặng nề, cô hạ cửa gió điều hòa đối diện xuống thấp nhất rồi mới nói: "Không nặng."

"Không nặng thì không phải bệnh à?"

"Không phải bệnh nặng."

"Thì cũng vẫn là bệnh."

"..."

Tẩn Việt quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh, sau vài giây thì lên tiếng, "Giảng viên Thẩm, chị muốn nói gì?"

Thẩm Kiến Thanh hô lớn một tiếng "a" trong lòng, bất chợt cảm thấy như sau lưng có gai, như ngồi trên chông.

Sư phụ Tần dù bị bệnh thì cũng vẫn là sự phụ Tần kia, tư duy vẫn rõ nét.

Nhưng cô ấy thật sự rất hiếm khi nhận lỗi với người khác!

Cứu!

Thẩm Kiến Thanh gãi gãi tóc trên thái dương, đẩy kính râm lên, nói: "Xin lỗi vì chuyện tối qua, thấy thời tiết xấu mà vẫn không đưa em về, hại em dầm mưa đến bệnh."

Tần Việt nhìn sườn mặt của Thẩm Kiến Thanh vài giây, cụp mắt xuống nói: "Nếu kết thúc bình thường thì sẽ không dính mưa, là tôi một mực muốn thêm 2 hiệp, không liên quan tới chị."

Thẩm Kiến Thanh nghẹn họng.

Rồi tiếp lời sao?

Rõ ràng là, ừm, người được sảng khoái thêm 2 hiệp là cô ấy kia mà.

"Đi thôi." Tần Việt thắt dây an toàn nói.

Thẩm Kiến Thanh như được đại xá, vội vàng bật đèn chuyển số, trước khi lăn bánh còn không quên nói thêm một câu đánh trống lảng, "Cái áo này của em không tệ."

"Vậy à?" Sóng mắt Tần Việt lóe lên, cẩn thận tháo tay áo, xắn lên đến khuỷu tay.

"Không tệ chỗ nào?" Tần Việt hỏi.

Làm sao Thẩm Kiến Thanh biết được, cô ấy chỉ nói đại thôi mà.

Đầu ngón tay thon dài trắng trẻo của Thẩm Kiến Thanh gõ nhẹ lên vô lăng mấy cái, nói: "Cũng có thể là khung xương em đẹp, mặc cái gì tôn cái đó."

Tần Việt chớp mắt, khóe miệng bỗng nhiên lại cong lên lần nữa, "Cảm ơn giảng viên Thẩm đã khen."

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không có gì."

Trước cổng Lĩnh Khoa là một con đường rợp bóng cây, ngô đồng ngày hè xanh tốt, những đốm sáng lấm tấm rải xuống giữa cành lá, cảnh tượng tựa như trong mơ.

Một tay Thẩm Kiến Thanh cầm vô lanh, tay kia gác lên cửa xe, tư thế rất phóng khoáng, hàn huyên cũng rất đúng lúc, "Hôm nay thật sự xin lỗi, lại làm phiền em nghỉ ngơi rồi."

Hơi lạnh quá thấp trong xe k1ch thích Tần Việt, có chút buồn nôn, cô kiềm chế mím môi, giọng hơi đè nén, "Không phiền, tháng này tôi làm ca sáng, 3 giờ rưỡi tan làm, về sớm cũng không có gì làm."

"Vậy cũng đâu thể vô duyên vô cớ chiếm dụng thời gian cá nhân của em. Nói đi, muốn trả công cái gì?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

Tần Việt cúi đầu viết lên màn hình điện thoại, "Nhất định phải có qua có lại, tính toán chi ly à?"

"Cũng không hẳn, chỉ cảm thấy nếu không làm gì thì sẽ kì quặc thôi." Thẩm kiến Thanh cười, trông có vẻ hơi đau đầu, "Mối quan hệ của hai chúng ta, nói xa lạ thì chưa từng làm gì cả, nhưng nói là thân quen, cũng quả thực là chưa tới mức có thể tùy tiện lôi đối phương đi tăng ca cùng, ôi, không diễn tả được loại cảm giác đó."

Tần Việt lật úp điện thoại, ngước nhìn khung cảnh đường phố quen thuộc ngoài cửa sổ.

Thật lâu sau, Tần Việt nói: "Ừ."

Thẩm Kiến Thanh có hơi khó chịu trước câu trả lời nhạt nhẽo của cô, truy hỏi: "Nghĩ ra muốn được trả công gì chưa?"

"Chưa." Tần Việt lật điện thoại lên, xuống, giọng nói hờ hững, "Cứ coi như là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau đi."

Thẩm Kiến Thanh ngẩn ngơ, vội nhìn Tần Việt.

Tần Việt lại úp điện thoại xuống, lặng lẽ xoa bụng bằng lòng bàn tay, "2 năm rưỡi không hẳn là ngắn, dù quan hệ có rạch ròi đến mấy đi chăng nữa thì hẳn cũng đã xuất hiện điểm tiếp xúc, hay là, giảng viên Thẩm, chị rất kiêng kỵ việc có một người bạn không xứng tầm như tôi?"

"Đương nhiên không phải." Thẩm Kiến Thanh không chút do dự nói, bạn bè... Cô ấy thật sự không nghĩ tới đó, giao điểm của bọn thật sự quá hạn chế, suy nghĩ của cô ấy hỗn loạn hết thảy.

Vô lý.

Thẩm Kiến Thanh giảm tốc khi tới cổng trường, đợi thông qua hệ thống nhận dạng biển số xe thành công mới lại nói tiếp, "Em không để ý sao? Ý tôi là, việc tiếp xúc quá nhiều ấy." Những hoạt động tiếp xúc bình thường giống bạn bè, ngoài lên giường.

Tần Việt nói: "Không."

"Vậy thì coi như vừa rồi tôi chưa nói gì." Thẩm Kiến Thanh dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi, hàng mi khẽ run cùng ý cười, "Tôi cứ tưởng rằng mối quan hệ, ừm," Thẩm Kiến Thanh cân nhắc cách diễn đạt khéo léo, "Không mấy lành mạnh giống như của chúng ta phải được giấu kín như trong tiểu thuyết thì mới coi là an toàn."

Động tác xoa bụng của Tần Việt dừng lại, cô quay đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh, "Bây giờ tiếp xúc khiến chị cảm thấy không an toàn?"

"Không, rất thoải mái." Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi lo cho em. Tuổi em vẫn còn trẻ, tương lai sẽ có rất nhiều nguy cơ, càng ít người biết thì càng tốt cho em."

Vậy nên chị luôn một giây trước đó vẫn còn thân quen đến độ có thể giao phó tất cả, nhưng ngay giây tiếp theo lại như thể chưa có gì xảy ra, giục tôi rời đi trước khi mưa bão kéo đến?

Tần Việt không nói gì, bụng dạ khó chịu đến độ muốn nôn ngay lập tức.

Sự tĩnh mịch nhanh chóng lan rộng, khi sắp kéo đến phía Thẩm Kiến Thanh, cô ấy lại đột nhiên lên tiếng, "Tần Việt, đừng vì làm việc trong nhà máy mà vô thức hạ thấp bản thân, em rất xuất sắc, chí ít sự thật mà hôm qua tôi chứng kiến là như vậy."

Tần Việt vẫn chưa bình thường trở lại, "ừ" một tiếng rất trầm, nói: "Tôi biết, có rất nhiều người từng khen kỹ thuật của tôi."

Thẩm Kiến Thanh lập tức vui vẻ, "Sư phụ Tần, có biết khiêm tốn là gì không vậy?"

Tần Việt nói: "Trước khi ưu điểm được khai quật mà đã khiêm tốn, người ta có thể sẽ tưởng ta không hề có ưu điểm đó."

Thẩm Kiến Thanh suy nghĩ, đúng là vậy thật.

Vàng là chất đặc biệt, đứng im bất động vẫn tự mình tỏa sáng, còn con người, nếu đã sinh ra cái miệng thì nên tận dụng để quảng bá bản thân.

"Học được rồi, sư phụ Tần." Thẩm Kiến Thanh cười nói.

Đỗ xe xong, Thẩm Kiến Thanh đưa tay ra sau tháo dây an toàn.

Nhìn thấy động tác ấn chặt bụng và vẻ mặt chịu dựng, cô ấy dừng lại, hỏi: "Dạ dày không thoải mái à?"

Tần Việt khom lưng nhặt chiếc điện thoại rơi dưới chân lên, thuận miệng giải thích, "Có lẽ bữa trưa ăn không tử tế, hơi buồn nôn."

"Tôi đưa em đến bệnh viện."

"Không cần, làm việc chính trước."

"Tần Việt..."

"Một lát nữa sẽ đỡ."

Thấy thái đồ Tần Việt kiên quyết, Thẩm Kiến Thanh chỉ đành theo cô xuống xe, lên 312 trước.

Ở đây, Trần Vi đã sốt ruột chờ đợi từ lâu, thấy Tần Việt xuất hiện, chưa cho cô được miếng nước nào đã bắt tay vào làm việc.

Sau khi bận rộn, những biểu cảm khó nhận thấy của Tần Việt đã ít đi nhưng tần suất xoa bụng lại tăng lên đáng kể.

Thẩm Kiến Thanh chống cằm ngồi im một lúc rồi lặng lẽ bảo Nhậm Giai Vai giúp cô ấy rút chiếc điện thoại đang sạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK